Tối hôm đó.
Cả đám lẻn vào căn phòng cũ kĩ nhất của phòng trọ, nơi âm u nhất. Namjoon chọn nơi này để làm tăng cảm giác kích thích, vừa hay quán trọ của ba Yoongi nên hắn biết nơi nào thích hợp để kể.
Seokjin ngồi xuống, vẻ mặt khinh bỉ Min Yoongi.
Seokjin cười khẩy: “Ha. Cậu là con trai của chủ nơi đây nhưng sao lại để bạn bè của mình phải chật vật ở cùng nhau thế này?”
Yoongi: “Ba tôi không phải là chủ. Ông ấy chuyển nhượng cho người khác tiếp quản thay. Còn việc ở cùng với nhau thì trách thượng đế đi, vì các người đi vào đúng dịp lễ nên còn phòng mới lạ đấy!”
Seokjin: “Thế sao lúc cậu xin đi không gọi điện đặt trước?”
Yoongi nhăn mài: “Cậu và Namjoon rủ trước thì các cậu chính là người phải gọi cho phòng trọ về việc đặt phòng. Sao lại đổ lỗi cho tôi?”
Seokjin cười khinh: “…Cậu cãi hay đấy. Cậu nên làm luật sư thay vì chạy đông chạy tây đi đánh nhau như một tên chó điên đi!”
Yoongi: “Cậu khác đếch gì tôi?. Cũng phát tiết đi đánh người như một tên động dục ấy…”
Seokjin cười lớn, xắn tay áo lên cao chuẩn bị lao vào đập Yoongi để thoả cơn giận dữ trong lòng. Giờ không còn điều gì có thể ngăn cản hành động thô lỗ đánh người của anh. Kim Seokjin lên cấp ba cũng ít dùng vũ lực vì sợ mẹ buồn vì hạnh kiểm, bằng không đã đi đánh nhau với đám trường bên cạnh rồi. Thật trùng hợp, ở đây là Jeju, không phải là trường học nên ngại gì mà không nắm đầu hắn xoay vòng vòng cho vui vẻ tâm trạng chứ.
Seokjin: “Đệt mẹ sủa lại coi, thằng khốn này!”
Yoongi trừng mắt: “…”
Seokjin nghiến răng: “Tao bảo mày sủa lại xem nào?”
Yoongi: “Tôi đang vui, mong cậu cân nhấc hành động lại-“
Seokjin: “Đệt mẹ. Điên thật mà… Tâm trạng tao giờ như đầu buồi ấy nên đệt mẹ đến đây đi, nhào đến đây đấm nhau với tao đi, thằng đĩ chó”
Yoongi lom khom đứng dậy: “…Cậu muốn tôi giã cậu đến chết bằng con c-c này của tôi không?. Cậu thích thì tôi sẽ khui hàng ra đấu tay đôi với cậu…”
Seokjin: “Ngon thì nhào đến đi, tao đây chấp hết!”
Không khí lúc đó cực kì căng. JungKook và Jimin khuyên lắm hai người họ mới bình tâm lại, nếu không đã nhào vào đập nhau một trận từ lâu. Mà nhìn đi ngẫm lại thì Seokjin là người vô lý gây sự trước nên Jimin không thể bênh vực. Yoongi hôm nay vui nên cũng không tính toán chi cho mệt não, hắn im lặng ngồi về chỗ cũ. Một khi Yoongi mà điên theo Seokjin thì có một trăm người như cậu cũng không thể can ngăn nổi cuộc đánh xảy ra. Mà xét về trận đánh thì không biết ai là kẻ chiến thắng, vì sức hai người bằng nhau.
Jimin: “Bình tĩnh đi, nghỉ lễ mà thế này không vui đâu!”
JungKook: “Đúng đó, hai cậu bình tĩnh đi”
Jimin nũng nịu: “Đi chơi mà không vui thì đi làm gì đúng không?,Jin yêu dấu ơi à!”
Taehyung: “Bình tĩnh nào người anh em, nóng giận không tốt, nóng giận là nổi đầy mụn như Kim Namjoon đấy!”
Namjoon: “Yah, sao lấy vẻ đẹp của người khác ra trêu đùa vậy hả?. Có đạo đức lương tâm xíu đi!”
Taehyung hờ hững: “Thì cậu có đẹp đâu mà cần gì trái đạo đức?”
Namjoon giận dỗi: “…Mụ nội cậu!”
Mọi thứ nơi đây duy chỉ có ánh sáng mờ mờ của ngọn nén để thấy chung quanh. Cả đám gạt bỏ chuyện gây sự qua một bên, ngồi xung quanh nhau rồi im lặng nhìn nhau một cách đáng sợ.
Namjoon: “Ta bắt đầu thôi!”
Không khí căng thẳng của từng người người gộp lại làm cả bọn sợ chết khiếp. Seokjin vẫn còn giận Namjoon và cay cú Yoongi, còn Jimin thì thấy ngại ngùng khi phải đối mặt với cái tên đáng ghét nọ, cậu lại sống nổi đây, bây giờ mà hắn tạo phản nói về cái vụ đã hôn nhau chắc cậu tự đào hố chôn mình mất. Jimin cầu trời khấn phật Min Yoongi đừng làm phản mình, đừng có mà rảnh rỗi sinh nông nổi mà làm đau tim người khác.
Chỉ nhớ lại nụ hôn đó là cậu lại đỏ bừng mặt như ăn trúng ớt, tay đã muốn tát cho tên sở khanh một bạt tay thật mạnh vì cái tội dám cướp nụ hôn của trai tơ như cậu. Cậu gục mặt xuống không dám nhìn, hắn bèn nở một nụ cười ranh mãnh ra. Bốn người kia có tình huống rất là khó giải quyết trong lòng. Riêng JungKook và Taehyung bình thường, chỉ có cặp đôi đang yêu này là hào hứng và vui vẻ hơn mọi ngày.
JungKook quay sang: “Jimin, có chuyện gì mà mặt cậu đỏ ửng lên thế?. Còn Seokjin nữa, sao cậu lại bực mình vậy?”
Jimin: “Không có gì đâu. Chắc là ở đây nóng quá!”
Thấy Seokjin không ai trả lời, JungKook cũng không truy cứu. Taehyung lấy hộp bánh ra cho người yêu ăn, nghi ngờ nhìn Jimin.
Taehyung: “Đừng bảo là Yoongi làm gì cậu rồi nhé?”
Jimin lúng túng: “Có đâu!!”
Yoongi cười khẩy: “Thì là-“
Jimin xấu hổ hét to: “Câm mồm!”
Yoongi đang nói bị cắt ngang, lòng tự trọng bị bóp méo một cách nhanh chóng. Yoongi vẫn xấu nết, lạnh lùng đưa đôi mắt sát nhân trừng cậu.
Yoongi: “Muốn chết?. Dám cắt ngang lời tôi?”
Jimin: “Thì tôi…”
Yoongi đanh mặt: “Cái mẹ nó. Làm mất cả hứng”
Thật lạ, Seokjin chửi Yoongi tả tơi, khiêu khích bằng lời đầy sỉ nhục mà hắn không quan tâm, không tức. Riêng Jimin mới chắn ngang một câu đã chí ít làm Yoongi phun ra mấy câu chửi thề. Rõ là phân biệt đối xử mà, Jimin tưởng vì hắn sợ Seokjin nên không dám nói lại, còn cậu thì tùy tâm trạng để ức hiếp.
Taehyung: “Thế còn Seokjin đánh nhau với Namjoon à?”
Seokjin: “…Không có gì đâu!”
Namjoon: “Tôi có đâu có điên để thân thể nhung lụa ăn đòn hoài?”
Họ lại rơi vào trầm lặng thêm một lần nữa. Không khí càng trở nên ngượng ngùng hơn.
Đợi mấy phút sau. Yoongi lưng dựa vào tường, tường rất bẩn nên mới chạm đã cảm nhận ngay. Hắn nhăn mài né ra xa, bèn giở tính khó ở ra.
Yoongi: “Đệt mẹ…!”
Đưa mắt liếc cả bọn bạn.
Yoongi: “Rủ nhau vào đây để nhìn nhau à?”
Hắn xê dịch tới gần Jimin nhỏ nhắn xinh xắn. Bản thân lại ngắm ai đó đến mức người đó sượng cả mặt. Jimin tránh qua chỗ khác để đề phòng, tránh trường hợp hắn dê xòm. Tên này rất nguy hiểm.
Namjoon: “Ừ, đúng đó. Sao mọi người bảo là thi kể chuyện ma mà?”
Taehyung sực nhớ: “À, thì ai kể trước đi!”
Namjoon: “Nếu khó chọn thì sáu người chúng ta bốc thăm. Ai số đầu tiên sẽ kể đầu tiên!”
Anh đưa cái hộp trong đó có sáu tờ giấy nhỏ trắng được ghi số theo thứ tự. Khó có thể thấy từng con số bên trong là bao nhiêu. Họ cũng chẳng biểu hiện gì mà bốc đại một cái.
Cùng lúc đó, Jimin là người đầu tiên, Seokjin trúng số hai, đến ba là Namjoon, bốn là JungKook, cuối cùng năm Yoongi và sáu là Taehyung.
Jimin chưa mở miệng đã thấy uể oải toàn thân. Giờ trong đầu không có cái gì để kể, y như tờ giấy trắng tinh.
Jimin lẩm bẩm: “Tại sao mình lại là người kể đầu cơ chứ?”
Yoongi hối thúc: “Kể đi anh hai”
Jimin liếc: “Thì từ từ. À để xem… Nụ hôn, à không… gì ta?. Quên rồi… Hay Seokjin cậu kể trước đi rồi đến tôi. Tôi chưa nghĩ ra chuyện hay…”
Cái từ “nụ hôn” bay vào lỗ tai tên nọ. Là cậu ngu ngốc tự tiện nói ra, Yoongi cười mỉm nhìn cậu với hàm ý đen tối, vẫn còn ám ảnh cơ mà.
Yoongi chặn ngang: “Không được, cậu kể đi… Số đầu tiên thì phải kể chứ!”
Jimin gắt: “Nè, tôi có biết gì đâu mà kể?”
Cùng lúc đó. Seokjin lên tiếng.
Seokjin: “Jimin không kể thì tôi kể cho các cậu nghe câu chuyện đã được trải nghiệm!”
Namjoon: “Ô, cũng được đó”
…
Seokjin: “Chuyện là vầy, lúc trước tôi có nằm viện một thời gian vì bị sốt cao. Lúc ấy chưa lên cấp ba như bây giờ. Phòng bệnh của tôi ở tầng bốn, nằm ngay số giường mười ba. Lúc đó là đêm thứ hai khi tôi được đưa vào bệnh viện để hồi sức. Mẹ tôi thì về nhà nên tôi ở một mình, lúc ấy cũng chẳng có gì để kể. Nằm được một lát thì nghe có tiếng bước chân dọc từ hành lang rất gần chỗ phòng mình. Tôi cứ ngỡ là mẹ nên im lặng nghe. Âm thanh rất gần, rất gần… Cho đến bây giờ, tiếng động đó nhớ lại vẫn còn rất rõ, đó là tiếng giày cao gót va chạm vào nền gạch bệnh viện. Nghe được một lát thì lại không còn nghe gì. Lúc ấy tò mò ra xem cũng chả thấy ai, khoảng mười giờ tối chả thấy bóng dáng của một người nào trong hành lang. Dọc đường đi chỉ có những bóng đèn điện treo trên cao soi xuống dãy hành lang vắng bóng người, xung quanh toàn là màu đen, ngọn đèn cuối cùng ở cuối hành lang bị hư nên trông ra xa đã tối om như mực, không thể nhìn rõ trong bóng tối có thứ gì không. Và tôi nằm phòng một mình. Thấy có gì đó không ổn nên quyết định vào phòng rồi khóa trái cửa. Nhưng định lên giường nằm thì lại nghe có tiếng giày cao gót xuất hiện. Tôi không chịu được mà bước nhẹ đến xem lần hai. Coi thử ai đang giở trò hù dọa. Thử lén mở cửa thật chậm và ngó đầu ra xem. Ngạc nhiên thay, một đôi giày cao gót màu đỏ rất đẹp, xếp ngay dưới cửa phòng, hướng mũi giày cao gót về ngay giường bệnh của tôi. Tôi thử cầm lấy lên xem sao. Đang định cầm thì lại thấy xuất hiện hình ảnh của một cô gái đi chân đất, mặc chiếc váy hoa màu đỏ. Cô ta đang nhìn lấy tôi chằm chằm như rất tức giận…”
Dừng lại một chút, anh thở một hơi đầy mệt mỏi, nhắm nghiền đôi mắt không muốn kể tiếp. Hành động ngập ngừng nọ làm cho cả đám nháo nhào chờ đoạn sau. JungKook hối hả anh kể nhanh vì đang đến đoạn gây cấn nhất mà lại dừng ngang. Có một mình Jimin nổi cả da gà, cậu ngồi co đôi chân đang run. Chỉ cần là chuyện ma mà người kể đã trải nghiệm kể lại thì cậu thấy càng sợ hơn. Yoongi thì im lặng ngáp ngủ, hắn nhàm chán muốn gục xuống luôn đây. Công nhận, kể cũng khá hay đấy nhưng cái giọng phè phè lúc lên tông lúc hạ trầm khiến hắn thấy khó chịu, không muốn nghe.
Seokjin: “…Tôi biết đó chính là cô ta đã nhát mình nên tôi mới cầm đôi giày chạy lại đưa cho, định nói “Cô đừng có mà hù tôi. Vì tôi chẳng sợ gì đâu”. Nhưng, cô ta lại chạy đi mất. Tôi lục đục đuổi theo, cô ta chạy rất nhanh về phía hàng lang đối diện cách xa tôi mấy phòng bệnh và leo lên lan can nhảy xuống. Lúc ấy tôi hoảng lắm, không biết cô gái này có bị tâm thần hay không mà nhảy từ tầng bốn xuống, chạy đến chỗ thì không thấy cô ta đâu. Vội bước xuống lầu xem sao, đứng ngay chỗ mà cô ta nhảy nhìn xung quanh thì chẳng thấy đâu, bệnh viện chỉ có cây cối rậm rạp, bản thân cũng chưa tin chuyện ma quỷ lắm nên rất gan lì. Đang định quay người về phòng thì ngước thấy trên lầu là cô gái áo đỏ. Cô ta nở một nụ cười rất đáng sợ. Tôi còn nghĩ cô ta bị ảo phim nên hù nhát người thôi…”
JungKook tò mò: “Rồi sao nữa?”
Seokjin: “Sau đó thì tôi không còn thấy cô ta nữa, đôi giày trên tay cũng biến mất. Chuyện đó làm tôi rất khó hiểu. Đến sáng hôm sau thì đã khỏe hẳn nên tôi làm thủ tục xuất viện. Định kể với mẹ chuyện hôm qua nhưng sợ mẹ bảo mê tín và ảo tưởng trên đời này có ma nên thôi. Mấy ngày sau, tôi muốn tìm hiểu chuyện này nên mới đến bệnh viện một lần nữa xem sao. Không biết ma xui quỷ khiến gì nhặt được tờ báo cũ đã để lâu trên thùng phế liệu ở sau bệnh viện lúc tôi đi vệ sinh. Tò mò nên đọc thử. Điều làm tôi trợn tròn mắt là báo đăng lên tin có cô gái trẻ đi thăm bệnh chết trong bệnh viện vì té lầu. Trong đó có khuôn mặt và xác của cô gái được chụp lại, đúng là cái gương mặt mà tôi đã thấy đêm hôm kia. Cô ta tên Chang trong lúc cãi nhau lớn tiếng đã bị người yêu đẩy ngã xuống lầu trong đêm khuya, trên tay vẫn ôm… Khư khư một đôi giày màu đỏ. Điều làm tôi rùng mình đó là người đã đẩy cô gái ấy chết, cuối cùng lên cơn đau tim rồi chết ngay tại phòng bệnh mà tôi nằm sau vài ngày cô gái đó tử vong!”