Điều hối hận nhất của Đặng Minh Nguyệt chính là đã tham gia cuộc họp ngày hôm nay, để đến lúc Đặng Gia An gọi điện báo nguy cô ấy lại không biết gì cả.
Hơn một tiếng sau, Đặng Minh Nguyệt ra khỏi phòng họp, chị ấy nhíu mày nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình. Nhưng dù có gọi lại mấy lần thì Đặng Gia An cũng không nhấc máy.
Trợ lí ở bên cạnh nhìn thấy vậy bèn lên tiếng an ủi.
“Chắc nhị tiểu thư đang bận làm gì đó, đại tiểu thư đừng vội.”
Nhưng mà…
Đặng Minh Nguyệt vẫn cứ cảm thấy không đúng lắm. Chị ấy mở mục tin nhắn ra, đọc được tin nhắn mà em gái gửi tới, Đặng đại tiểu thư lập tức hoảng hốt.
Sao lại như vậy chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt Đặng Minh Nguyệt có vẻ không đúng lắm. Trợ lí đứng bên cạnh lập tức hỏi thăm.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cô mau gọi điện báo cảnh sát đi, Tiểu An bị bắt cóc rồi. Nhanh lên, sau đấy giúp tôi liên hệ với vài người để nhờ họ giúp đỡ.”
Đặng Minh Nguyệt bấm gọi cho cha mẹ.
Bọn họ đang ở nước ngoài, nhưng nếu như bọn bắt cóc bắt người với mục đích đòi tiền chuộc thì bọn chúng nhất định sẽ gọi điện hoặc nhắn tin tới cha cô để đòi một số tiền lớn.
“Alo cha ạ.”
Ông Đặng bắt máy rất nhanh, tuy đang bị lệch múi giờ và bên chỗ ông đang là giữa đêm nhưng ông vẫn nhấc máy. Ông biết nếu con gái đã gọi điện giờ này thì nhất định là có chuyện rồi.
“Con gái, có chuyện gì vậy?”
Nghe giọng ông có vẻ bình tĩnh, Đặng nhị tiểu thư đã đoán được bọn chúng không liên hệ với cha cô. Nhưng để phòng ngừa, cô vẫn bảo ông ấy kiểm tra lại tin nhắn và cuộc gọi xem có số lạ nào liên lạc tới không.
“Không có, cha cũng đã kiểm tra cả điện thoại của mẹ con rồi. Không có số lạ nào gọi đến cho cha mẹ hết. Con nói rõ cho cha biết xem có chuyện gì vậy? Có phải thằng nhóc nhà họ Hoắc kia lại bày trò quấy rối em gái con hay không?”
Nhắc tới chuyện này là Đặng tổng lại tức tới mức không thể nào kiềm chế nổi, gia giáo mấy chục năm của ông cũng không ngăn nổi mấy lời nói tục thỉnh thoảng lại tràn ra.
Nhưng nghĩ tới con gái ngoan đang ở đầu dây bên kia là ông biết bản thân phải kiềm chế lại, không thể làm gương xấu cho con cái.
“Dạ không có chuyện gì đâu cha, con chỉ gọi hỏi vậy thôi. Cha ngủ đi nhé, chúc cha ngủ ngon.”
Nói xong Đặng đại tiểu thư lập tức cúp máy. Cô ấy biết mình không nên dấu cha mẹ chuyện như vậy, nhưng hiện tại họ không có ở trong nước, nếu nói ra cũng sẽ làm cho hai người càng lo lắng hơn mà thôi.
“Này… này… Minh Nguyệt, alo… alo… cái con bé này, bày trò gì đây không biết?”
“Có chuyện gì thế?”
Đặng phu nhân ở bên cạnh lầm bầm mấy tiếng.
“Không có việc gì đâu, em ngủ tiếp đi.”
Ở phía bên này, Đặng Gia An đã bị người ta đưa đến một chỗ hoang vu không một bóng người rồi.
Trên đường đi bọn họ còn không thèm bịt mắt cô lại, có vẻ như đám bắt cóc này rất tự tin với việc dù cô có biết đường thì cũng không chạy trốn được khỏi bọn họ. Chỉ có điều, hai tay cô bây giờ đang bị trói ngược lại về phía sau, trên đường đi cô đã làm bao nhiêu cách rồi mà vẫn không ăn thua, thậm chí vết dây thừng trên tay còn đỏ hằn sắp rướm máu.
Bọn bắt cóc ném cô vào một ngôi nhà bỏ hoang, không, nó không phải là một ngôi nhà, trông nó giống một cái xưởng gỗ hoặc xưởng gì đó đã bị người ta bỏ lại nhiều năm lắm rồi.
Gỗ mục và vệt nước mưa trên nền xi măng cành khiến cho nơi này trở lên hoang phế hơn. Đặng Gia An nhìn thấy mấy vệt rêu xanh ngay chỗ cô nằm mà rợn cả người.
Cô rất sợ những thứ ẩm ướt như thế, có thể trước khi bị bọn bắt cóc giết chết thì cô đã bị bản thân tự cảm thấy ghê rợn mà chết trước rồi.
Có điều, cô không biết lần này bọn họ muốn bắt cóc cô vì mục đích gì.
Tiền? Quyền? Hay liên quan đến Hoắc Thiếu Huyền đây?
Đặng Gia An không biết, và Đặng Gia An cũng không hề muốn biết, thứ cô quan tâm bây giờ là, bao giờ mới có người đến chuộc cô rồi mang cô về đây.
Nói cô không có chí tiến thủ cũng được, nhưng bắt cóc ở ngoài đời nào giống như trên phim, có phải cứ muốn trốn là trốn được đâu. Bây giờ cô còn không thể tự cởi trói được cho mình nữa là vượt nóc băng xà mà chạy trốn.
Vả lại, bọn chúng sao có thể nuốt được số tiền đó một cách trọn vẹn được. Cảnh sát sinh ra không phải để trưng, bây giờ bọn chúng có thể thành công ôm số tiền đó đi, nhưng chỉ một thời gian sau, đám người này nhất định sẽ bị tóm được.
Đám người bắt cóc này có vẻ bị lậm phim truyền hình quá rồi, nếu giàu nhanh như thế thì ai cũng đi làm nghề bắt cóc để đổi đời rồi.
Có điều, nếu ở đây có vật gì đó sắc nhọn thì cô có thể thử dùng nó để cứa dây thừng làm cho nó đứt ra.
Đặng Gia An nhớ tới bản thân có để lại lời nhắn cho chị gái, cô cũng nhớ chiếc đến chiếc điện thoại của cô bị bọn bắt cóc ném ở bên ngoài. Tuy nơi đây ngoài vùng phủ sóng nhưng đám người kia lại được huấn luyện một cách rất là chuyên nghiệp, dù không có sóng thì điện thoại của cô vẫn không được gần người.
Tuy nhiên chỉ cần như thế là đủ rồi, chị gái cô có thể bắt được tín hiệu của cô mà đến đây. Lúc trước hai người đã cài định vị ở máy nhau, chỉ cần nguy hiểm là sẽ biết được vị trí của người kia đang ở.
Thế nên Đặng Gia An mới có thể ung dung phần nào.
Cô nằm trên nền đất bẩn, quay qua quay lại xem có vật gì sắc nhọn để dùng không nhưng sau một hồi tìm kiếm thì vẫn không có cái gì có thể dùng được hết.
Cô thở dài một hơi, đúng là phải nằm đây đến lúc chị gái đến cứu thôi.
Như vậy thì cô sẽ bẩn chết mất.
Đúng lúc này, một trong số những tên bắt cóc cô đi vào, trên tay của hắn ta là một chiếc điện thoại cũ.
Tên bắt cóc đi thẳng đến chỗ cô, hắn túm lấy cổ áo rồi nâng cô dậy.
Sức của người đàn ông này lớn đến mức làm cho cô suýt thì tẹn cổ mà tắc thở tại chỗ. Cô cắn răng mà dùng lực thân dưới để ngồi dậy, dù sao đám người này cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, cô tránh được phần nào thì phải cố mà tránh thôi.
Giờ phút này thể lực là thứ quan trọng, bảo toàn được tức là có thể làm được vài chuyện có ích.
Tên bắt cóc nhìn cô một lát, sau đó hắn mới nói với người ở đầu dây bên kia.
“Cô là thư ký của Hoắc Thiếu Huyền đúng không? Mau đưa máy cho hắn, chúng tôi đang bắt giữ vợ của hắn ta đây.”