Sau khi ăn xong hai người còn đi dạo mua sắm hết con phố này đến con phố khác rồi mới về nhà.
Hôm nay cha mẹ bọn họ đã ra ngoài để dự tiệc, nghe nói đêm nay bọn họ còn không trở về nên trong nhà ngoại trừ hai chị em và giúp việc cùng vệ sĩ ra thì không còn ai nữa.
Đặng Gia An không về biệt thự nhà họ Hoắc mà về thẳng nhà cô. Lúc sáng cô nói với hắn ta như vậy không phải là nói chơi.
Kì lạ là cô không về bên đó mà Hoắc Thiếu Huyền cũng chẳng nói gì, có vẻ như là còn tức giận vụ lúc trưa.
Mà như vậy cũng tốt, đỡ phải để cô tốn công tống sức dành thời gian cho hắn ta.
Cô dự cảm rằng nếu hai người cứ dây dưa mãi cũng chẳng phải biện pháp tốt đẹp.
Đặng Gia An chào chị gái một tiếng rồi về phòng đi ngủ. Cô vừa mở điện thoại lên thì lại thấy được một loạt tin nhắn và cuộc gọi đến của Bùi Nam.
Đột nhiên cảm thấy đau đầu đến lạ. Cô tắt điện thoại đi, coi như chưa thấy tin gì của Bùi thiếu gia cả.
Bùi Nam đeo bám cô đã một năm rồi, thực ra cô không hề có ác cảm gì với cậu thanh niên này, thậm chí còn cảm thấy Bùi Nam cũng khá là được, nếu kết bạn thì cô rất sẵng lòng, nhưng nếu để làm người yêu thì cô xin phép được từ chối.
Bây giờ thấy được cả chục cuộc gọi của Bùi Nam cô liền biết được chuyện gì đang xảy ra.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, việc Hoắc Thiếu Huyền tới nhà cầu hôn bị Bùi Nam biết được bằng cách nào đó nên mới gọi cho cô liên tục để xác nhận.
Nhưng Đặng tiểu thư lại không muốn giải thích gì cả, đối với cô, giao tình của hai người không nhạt cũng chẳng mặn, thế nên cứ để mặc cậu ta gọi đi thôi.
Hôm nay cô lên giường đi ngủ sớm, mới hơn chín giờ tối mà cô đã cảm thấy buồn ngủ lắm rồi, giống như cô uống phải thuốc ngủ vậy.
Nhưng Đặng Gia An không biết rằng đúng là cô đã vô tình uống phải thuốc ngủ do người nào đó bỏ vào rồi.
Đêm hôm ấy, có vài người đột nhập vào biệt thự nhà họ Đặng mà thần không biết quỷ không hay.
Đi xuyên qua mấy lớp vệ sĩ, bọn họ nhìn camera trên tường cũng chẳng thấy sợ, đám người đó tìm được phòng của Đặng Gia An, mở cửa ra thấy cô gái đang ngủ say trên đó.
Đúng là thuốc ngủ đã ngấm rồi.
Một trong số họ khẽ nói: “Đắc tội rồi.” sau đấy mới vội vội vàng vàng bế cô lên và đi ra ngoài.
Bên ngoài cổng có hai chiếc xe màu đen đang đỗ ở nơi khuất tầm nhìn, sau khi mang được người lên xe thì bọn họ mới rời đi.
Từ đầu đến cuối người trong nhà đều không biết rằng ban nãy có một nhóm người đột nhập và bắt cóc nhị tiểu thư mang đi rồi.
Nếu để lão gia và phu nhân biết, đám vệ sĩ trong nhà nhất định sẽ bị quở trách và phạt một trận ra trò.
Trong thời gian đó, Đặng Gia An cũng không hề biết được mọi chuyện đang xảy ra với bản thân mình.
Cô được người ta bế lên xe, chiếc xe kia từ từ lăn bánh đến một nơi mà cô sẽ không ngờ tới được.
—–
Sáng hôm sau, Đặng Gia An tỉnh dậy với một cảm giác lạ lẫm, cô từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là không gian xa lạ vô cùng.
Đặng tiểu thư lập tức ngồi dậy, sau đó mới biết được cảm giác lạ lẫm kia là từ đâu tới.
Không biết từ khi nào mà trên người cô đã có một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi.
Chiếc váy cưới này sang trọng vô cùng, nó không quá cầu kì nhưng vẫn có thể làm nổi bật được sự sang trọng và đắt đỏ của nó.
Nhìn kĩ lại, trên thân váy còn được khảm cơ man bao nhiêu kim cương lớn nhỏ. Đặng tiểu thư hoang mang ngồi dậy, cô thấy trong góc phòng có một chiếc gương lớn thì lập tức đi về phía đó.
Lúc này cô mới nhìn thấy toàn bộ những thay đổi của bản thân so với ngày hôm qua.
Khuôn mặt này đã được trang điểm một cách kĩ lưỡng, trên người là váy cưới, trên đầu là khăn voan và một chiếc vương miện nạm kim cương vô cùng tinh xảo và xa xỉ.
Đặng Gia An gần như là há hốc miệng trước cảnh tượng này.
Tại sao lại thế được, rõ ràng đêm qua cô còn ngủ ở nhà kia mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, còn mặc váy cưới và trang điểm rồi.
Cô đi về cánh cửa duy nhất trong phòng, đưa tay đẩy tay nắm cửa, đúng như cô suy nghĩ, cửa khóa.
Hiện tại cô chỉ có thể nghĩ theo một hướng, nhất định là Hoắc Thiếu Huyền bày trò. Vì ngoài hắn ta ra thì nào có ai thần không biết quỷ không hay đem cô đến đây.
Và cũng chẳng có ai bắt cóc rồi ép cô làm đám cưới trừ hắn ta cả.
Ngồi chờ thêm một lát, cánh cửa kia cuối cùng cũng được mở ra.
Đúng như những gì cô suy nghĩ.
Nhìn người đàn ông mặc áo vest cài hoa ở ngực vừa xuất hiện kia là máu nóng của Đặng Gia An lại tăng lên.
“Hoắc Thiếu Huyền, anh làm cái quỷ gì vậy?”
Nhưng Hoắc tổng lại không đáp lại cô, hắn ta đi đến. Lúc này cô mới nhìn thấy đôi sâu thẳm lại điên cuồng của hắn.
Hắn đè cô vào tường, sau đó cúi xuống nói thầm vào tai cô.
“Mạc Mạc, em đẹp lắm.”