Dạ Thuật

Chương 38



CHƯƠNG 38

“Ngươi đang làm gì?”

Một thanh âm lạnh như băng, bỗng nhiên vang lên phía sau, thì dù là ai cũng sợ tới nhảy dựng lên.

Song Phi vội quay đầu lại, không biết Tiết Lăng Phong đã bước tới đằng sau hắn từ bao giờ, đang từ trên cao nhìn xuống, mà vấn đề y hỏi lại vô nghĩa như thế, nhóm lửa làm cơm, lẽ nào không nhìn rõ sao?

“Chủ nhân.”

Song Phi đứng lên, rót một chén nước ấm từ trong bình, hai tay đưa tới trước mặt Tiết Lăng Phong. Nơi này rừng núi hoang vắng, không có danh trà thượng đẳng.

Tiết Lăng Phong nheo lại hai mắt, xác thực y rất khát nước, tiếp nhận uống liền một hơi.

Song Phi đón lấy cái bát y đã uống cạn, đặt ở một bên, lại tới bên đống lửa an tĩnh ngồi xuống. Tiết Lăng Phong liếc hắn một cái, cũng ở bên cạnh tìm một chỗ đất trống ngồi xuống.

Đống lửa cháy lép bép, xa phu đang ở bên dòng suối nhỏ mổ vịt hoang, vậy nên lúc này chỉ có hai người bọn họ. Cả đời Tiết Lăng Phong chưa từng nhóm lửa, chưa từng nấu ăn, nhưng y cầm lấy một ít củi đốt, tiện tay ném vào trong đống lửa.

Kỳ thực không thể thêm củi quá nhanh, trái lại lửa sẽ không cháy lớn. Thế nhưng Song Phi không dám lấy ra cành củi y vừ ném, chỉ có thể tận lực đẩy đống củi bị dồn một chỗ dịch ra chút.

“Lúc chiều ngươi định giải thích gì với ta?”

Tiết Lăng Phong bất động thanh sắc hỏi, có vẻ chẳng hề để ý.

Ảnh vệ của y mím chặt môi, tựa hồ cũng không muốn mở miệng, nhưng một lát sau còn nói “Chủ nhân, Song Phi cam nguyện bị phạt.”

“Phạt ngươi cái gì?”

“Nói dối chủ nhân.”

“Ngươi nói nên phạt thế nào?”

Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ của y cúi đầu xem đống củi đang cháy, tựa hồ bỗng nhiên cười rất khẽ một chút, nhưng nhìn kỹ lại không có “Dựa theo quy củ, đương nhiên là lấy chết đền tội.”

Tiết Lăng Phong thu hồi đường nhìn, cũng tập trung vào đống lửa, pháp quy trong Bàn Long sơn trang, đối với ảnh vệ mà nói là hà khắc và vô tình nhất. Như thể Tứ hộ pháp Hoắc Quân không coi họ là người, toàn bộ Bàn Long sơn trang cũng không coi họ là người.

“Song Phi, làm ảnh vệ có cảm giác gì?”

Câu hỏi như vậy, ngực hai người đều lấy làm kinh hãi, nhưng cả hai đều không hề biểu hiện ra mặt, toàn bộ vẫn là nhìn đống lửa.

Là cảm giác gì?

Trên đời này hình như không có từ ngữ gì có thể hình dung ra.

Nhưng nếu con người thực sự có kiếp sau, hắn thà rằng không nhận ra Tiết Lăng Phong, cũng không muốn làm ảnh vệ nữa.

“Chủ nhân, ta không biết.”

Lòng hiếu kì gặp phải ngăn trở, Tiết Lăng Phong có chút thất vọng, có điều y tự an ủi bản thân nhẽ ra không nên có hy vọng quá cao dành cho năng lực biểu đạt của ảnh vệ, trong bọn họ rất nhiều người thậm chí không biết đọc sách viết chữ.

Vì vậy, y lại nhanh chóng chuyển sang một vấn đề khác “Vậy ngươi có lúc nào thấy khổ sở hay là thương tâm hay không?”

Vấn đề này chắc là đủ cơ bản rồi đấy nhỉ? Chỉ cần trả lời ‘có’ hoặc là ‘không’.

“Có.”

Ảnh vệ của y suy nghĩ một hồi.

Mà Song Phi thì lại ở trong lòng thầm thấy may mắn Tiết Lăng Phong không hỏi là có khi nào hắn hạnh phúc vui sướng hay không, vậy sẽ lại liên quan tới quá khứ của hai người bọn họ, nhưng đối với những chuyện cũ đó, hiện tại hắn cái gì cũng không muốn nói nữa. Lần duy nhất hắn khao khát được nói ra ở trong xe ngựa, đã bị Tiết Lăng Phong bóp chết không chút do dự rồi.

“Lúc nào thì ngươi thấy khổ sở?”

Tiết Lăng Phong vui vẻ hẳn lên, càng thêm hăng hái bừng bừng. Hóa ra ảnh vệ cũng có tình cảm, y vẫn cho rằng họ là đầu gỗ.

“Lúc thụ hình.”

Kỳ thực, nói cụ thể ra chính là lần gần đây nhất.

Không biết vì sao, lúc đó thụ hình, ngoại trừ thấy đau, cảm thụ khắc sâu nhất chính là khổ sở, hoàn toàn không giống với sự thống khổ đơn thuần trong quá khứ.

“Còn có lúc nào nữa?”

Ở trong mắt Tiết Lăng Phong, khi thụ hình, cái loại cảm giác này được gọi là hãi hùng hay sợ sệt thì chuẩn xác hơn.

Song Phi gẩy đống củi, bất giác nheo mắt lại, nếu nói tới khổ sở, kỳ thực cho tới giờ hắn chưa từng vui sướng. Tiết Lăng Phong một mực làm những chuyện thương tổn hắn, mà lại không hề hay biết.

“Ta không biết, thưa chủ nhân.”

Có lẽ, đây là đáp án duy nhất hắn có thể cho y. Mà nếu kết quả chủ nhân của hắn có dụng tâm ngẫm lại, là có thể biết trong đáp án mơ hồ này có bao nhiêu bất đắc dĩ và bi thương.

Tiết Lăng Phong nhìn ảnh vệ của y, cười khổ một chút. Đối với y mà nói, ‘Không biết’, có lẽ là một đáp án hạnh phúc, có thể đơn giản nói ra đau xót của bản thân, vậy ắt là đã tích lũy rất nhiều, bị thương tổn quá sâu.

“Chuyện ta thấy khổ sở nhất, là nương tử của ta rời bỏ ta.” Tiết Lăng Phong chuyển đường nhìn đến đống lửa, cười thương tâm. Y chưa từng đề cập chuyện này với ai, y chưa từng nói cho bất cứ kẻ nào, bí mật bị gắt gao đè nén này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.