Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Bóng ma giật mình, và bị động đón nhận nụ hôn của tôi. Mùi ngọt thanh của máu tươi len lỏi vào miệng tôi, và cũng nhuộm đỏ đôi môi chàng. Tôi ôm lấy cổ chàng, hôn càng lúc càng sâu, cho đến khi cả hai cảm thấy không thở được mới thôi. Một lúc lâu sau, tôi mới dừng lại, trán tôi áp lên trán chàng, đôi chóp mũi cũng chạm khít vào nhau: “… Nụ hôn không biết nói dối, em không tin chàng không cảm nhận được tình yêu của em.”
Chàng đưa mắt nhìn tôi với một vẻ phức tạp nghiền ngẫm. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi |||||
Tôi biết dáng vẻ này của chàng nhất định là đã tin, thế nhưng tôi vẫn muốn đùa giỡn chàng thêm nữa. Tôi buông chàng ra, giả vờ như cô đơn, xoay người rồi chuẩn bị rời đi: “Thế thôi, nếu như chàng vẫn không tin em, vậy em cũng chẳng muốn làm khó chàng thêm nữa, chúng ta cứ như vậy đi, sau này đừng gặp lại…”
Tôi còn chưa nói xong, cổ tay đã bị chàng siết chặt.
Bóng ma tiến lên một bước, ghì chặt tôi vào lòng.
“Meg.” Giọng chàng khản đặc: “Tôi không phải là một người vĩ đại.”
“Em biết.”
“Cả đời này tôi sẽ ám lấy em.”
“Em biết.”
“Lòng ghen tị của tôi rất lớn, và tôi có thể sẽ không cho phép em giao du với ai khác.”
“Em biết.”
“Tâm trạng của tôi không ổn định, và đôi lúc điều đó sẽ làm tổn thương em.”
“Em biết.”
“Tôi sẽ cố kiểm soát cuộc sống của em, cơm em ăn, áo em mặc tôi cũng sẽ là người quyết định.”
Tôi bao lấy mu bàn tay của chàng, cùng chàng đan mười ngón tay vào nhau, rồi khẽ nghiêng đầu cười với chàng: “Không sao cả, em sẵn lòng để được chàng kiểm soát.”
Erik không nói thêm gì nữa, chàng im lặng một lúc rồi nắm chặt tay tôi.
Có một câu tôi vẫn chưa nói cho chàng nghe, tôi không ghét việc bị chàng kiểm soát, ngược lại còn cảm thấy rất hưởng thụ và yêu thích là đằng khác. Từ sau khi cha qua đời, Madame Giry bận bịu đến nỗi đôi lúc bà ấy chỉ ăn cháo cầm hơi, một người có thể đảm đương việc coi sóc cho mấy trăm người ở trường múa ba lê, sau này còn nhận nuôi thêm Christine, vì vậy bà chẳng mấy khi đoái hoài gì đến tôi. Đừng nói đến việc bà chăm sóc tôi giống như một người mẹ bình thường khác, có lúc bà thậm chí còn quên béng mất cả ngày giỗ của cha. Kiếp trước, cả cuộc đời tôi cứ như một chiếc lá trôi dạt trên mặt nước, cho đến lúc chết đi linh hồn cũng chẳng tìm được một cõi về yên ổn. Sự kiểm soát dường như độc đoán của Erik trong kiếp này thực sự đã mang đến cho tôi một cảm giác an toàn.
Lắc đầu, tôi không muốn nghĩ đến những chuyện cũ nữa. Tất cả đã kết thúc, chí ít trong kiếp này, tôi đã có một khởi đầu vô cùng tốt đẹp.
Nửa đêm, vũ hội cũng đã kết thúc.
Nhấn Erik ngồi xuống chiếc ghế sô pha, tôi đi xuống cầu thang, vòng qua chiếc bàn dài chất đầy canh thừa và thịt quay đã nguội lạnh từ lâu, tôi muốn tìm người hầu lấy giúp hộp dụng cụ y tế. Lúc đi lên lầu, không biết điều gì đã khiến tôi quay lại, tôi trông thấy Christine đang đứng phía dưới chiếc đèn chùm, chị ấy bận chiếc đầm xòe màu rượu vang, mái tóc dài buộc nhẹ, như một con chim nhỏ nép sát vào cánh tay của tử tước Chagny. Trông chị ấy tự tin và hạnh phúc biết bao, so với sắc mặt lúc nào cũng xanh xao, yếu ớt của kiếp trước thì nom chị ấy bây giờ chừng như một người khác. Hạnh phúc là tốt rồi, tôi do dự một chút, cuối cùng quyết định không xuống đó chào hỏi.
Lên lầu, Erik vẫn đang đợi tôi. Ánh trăng như nhuộm chút ánh sáng ban ngày mờ ảo lấp đầy khoảnh sân thượng. Thấy tôi đi đến, chàng nhíu mày nhưng cũng chẳng phối hợp với tôi chút nào: “Chỉ là vết thương nhỏ, tự tôi có thể xử lý được.”
“Nghe lời em.” Chỉnh xong hướng đầu của chàng, tôi khom người kiên nhẫn bôi cồn sát khuẩn cho chàng. Nhìn thấy xương lông mày chàng trồi ra, đôi mắt hõm sâu vào, hình dáng trông như một cái đầu lâu khiến người ta sợ hãi, không hiểu sao tôi chợt nhớ đến ánh mắt lạnh lẽo của chàng khi nhìn tôi ở kiếp trước. Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi chợt thốt lên: “Erik, nhìn em này.”
Chàng hoài nghi nhìn tôi, mặc dù vẫn không được dịu dàng cho lắm song cũng đã có phần quan tâm và nuông chiều, như thể dù tôi có đòi hỏi điều gì quá đáng ở chàng thì chàng vẫn sẽ sẵn sàng bằng lòng thôi.
Đây là người sẽ ở bên tôi đến cuối đời. Người này ở kiếp trước của tôi, là chàng, mà cũng chẳng phải chàng.
Bôi thuốc xong, tôi lấy băng gạc băng má phải của chàng lại, rồi nhẹ nhàng đeo một chiếc mặt nạ màu trắng lên cho chàng.
“Hứa với em, Erik, sau này chàng đừng dùng thuật đổi mặt nữa nhé. Em không muốn nhìn thấy chàng làm tổn thương chính mình.”
Chàng trầm mặc hồi lâu: “Tôi cũng không muốn người khác chỉ trỏ rằng em đang sống với một tên quái vật.”
“Chàng không phải là quái vật, chàng là người mà em yêu nhất.” Tôi ngồi lên đùi chàng, vòng tay ôm cổ chàng rồi tựa đầu lên vai chàng: “Em… em kể chàng nghe một câu chuyện nhé, chàng nghe là được rồi, không cần tin làm gì.”
“Được.”
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định đem tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước dệt thành một giấc mơ, kể lại cho chàng nghe: “Có thể chàng sẽ không tin, mấy năm nay em vẫn luôn mơ thấy một giấc mơ… trong giấc mơ đó, người mà chàng yêu là Christine”, Ôi, hãy nhìn vẻ mặt của chàng mà xem, dường như chàng không biết Christine là ai, vì vậy tôi đành phải nhắc chàng: “Christine Dae… diễn viên múa ba lê mà chàng từng chỉ dạy. Trong mơ, chàng đã đuổi Carlotta đi, viết thư đe dọa hai vị quản lý của nhà hát, còn lắp đặt cơ quan ngầm trên sân khấu, khiến cho chiếc đèn chùm chập mạch rơi xuống, tạo nên một đám cháy kinh hoàng vì cô ấy…”
Chàng nén nỗi kinh ngạc: “Nghe ra có vẻ giống phong cách của tôi, sau đó thì sao?”
Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi quả tình không biết: “Sau đó, chàng để cô ấy và tử tước Chagny rời đi, rồi một mình sống cô độc đến cuối đời…”
“Tại sao? Nếu là tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô ấy, và càng không để cô ấy rời đi cùng với một người đàn ông khác.”
Tôi nghe chàng nói đến nỗi mê mẫn, đúng vậy, theo cách chàng vẫn làm, nếu như chàng thật lòng yêu Christine thì chàng sẽ quyết một trận sống mái với tử tước Chagny, tuyệt đối không giao cô ấy cho đối phương, cho nên rốt cuộc lúc ấy, ở mê cung dưới lòng đất đã xảy ra chuyện gì? Lại khiến chàng cam lòng để hai người kia đi…
Tôi khéo léo hỏi lại: “Có thể là vì chàng quá yêu cô ấy, không nỡ giam cầm cô ấy dưới lòng đất?”
Chàng cười nhẹ rồi khẽ xoa đầu tôi: “Đoạn đầu kể ra còn giống tôi, đoạn sau chỉ toàn là nói bừa. Tôi sẽ không bao giờ để người mình yêu rời xa tôi, cho dù là giam cầm cô ấy dưới lòng đất cũng không buông tha cho cô ấy. Tất thảy những điều này là em tự suy diễn lung tung, tôi sẽ không yêu ai khác, và cũng sẽ không bao giờ gặp được một cô gái đáng để yêu như em.”
Tôi không khỏi đỏ mặt, suýt chút nữa đã tin lời của chàng, thật tình cho rằng tất cả những gì xảy ra ở kiếp trước chỉ là một giấc mơ phi logic, cho đến khi xuống dưới lầu, tình cờ gặp Christine đang có ý đi lên. Trong khoảnh khắc nhìn thấy tôi, vành mắt chị ấy bỗng chốc đỏ ửng: “Meg, mấy ngày nay em đi đâu vậy?”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì chị ấy đã ôm chặt lấy tôi: “Chị lo cho em muốn chết, còn tưởng là… còn tưởng em gặp chuyện gì bất trắc rồi! Mấy ngày nay chị phải nhờ Raul đi tìm em, nhưng tin tức đưa về không có gì tốt đẹp, chị cứ nghĩ, chị cứ nghĩ sẽ không còn được gặp em nữa…” Vừa nói, chị ấy vừa cố nhịn khóc, cười cười với tôi: “Một tháng nay em rời đi, chị và Raul sắp kết hôn rồi, Madame Giry cũng sẽ tham dự hôn lễ của chị. Đúng rồi, em đã đi chào hỏi bà ấy chưa? Bà ấy cũng rất lo lắng cho em đấy.”
Tôi cố ý không quan tâm đến câu nói phía sau, nghe thấy hai từ “kết hôn”, theo bản năng nhìn về phía Erik. Chàng đứng khoanh tay, bình tĩnh đợi tôi, trên mặt không có nét ghen tuông hay đau khổ tựa như trong trí nhớ của tôi.
“Nói xong chưa.” Chàng nhìn lướt qua Christine, không lịch sự nhắc nhở: “Cô có thể buông tay ra rồi đấy.”
Christine khư khư ôm tôi không chịu buông, lo lắng oán trách tôi: “Meg, em quen người này ở đâu vậy. Chị nghe nói dạo gần đây có rất nhiều tên bất lương chuyên đi lường gạt tình cảm của phụ nữ, dụ dỗ những cô gái xinh đẹp trong những buổi vũ hội cắn câu, sau đó lừa lấy tình cảm và tiền bạc của họ. Em xem, vũ hội kết thúc rồi, anh ta vẫn đeo mặt nạ, dám chắc là sợ người khác vạch trần bộ mặt thật của mình.”
Tôi: “…”
Tôi đột nhiên cảm thấy sự lo lắng ban nãy của mình là vô cùng thừa thãi.
Nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía Erik, lúc nãy kể cho chàng nghe sơ lược những chuyện xảy ra ở kiếp trước là muốn thử xem liệu chàng có đột nhiên nhớ ra mọi chuyện, rồi bắt cóc Christine để tiếp tục duyên nợ kiếp trước của hai người hay không? Dù sao thì tôi có thể mơ thấy những chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước, thì việc Bóng ma nhớ lại những ký ức của kiếp trước cũng là điều khả dĩ… đúng là càng nghĩ càng đáng lo. Sau đó tôi thấy Erik nhíu mày, bình thản nói với Christine: “Tôi là Hearst.”
Tôi: “…”
Không đúng, lúc nãy là ai đã nói mình vĩnh viễn không phải là Hearst nhỉ?
Christine sửng sốt: “…Ngài Hearst? Chuyện mọi người vẫn truyền tai nhau là thật ư? Meg, em và ngài Hearst thật sự đang yêu nhau sao?”
Tôi cố nán lại để giải thích cho chị ấy hiểu, nhưng Erik cứ nhìn tới nhìn lui chiếc đồng hồ quả quýt, rồi chàng quả quyết bước xuống lầu, đứng đợi tôi ở lối vào sảnh chính. Lúc đi xuống, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng tử tước Chagny đang an ủi Christine: “Anh đã quen Hearst một khoảng thời gian dài, dù trông ngài ấy có vẻ kiêu căng nhưng thật ra ngài ấy chỉ quá nghiêm khắc với âm nhạc mà thôi, còn những chuyện riêng tư ngài ấy chưa làm khó người khác bao giờ, không biết hôm nay ngài ấy có chuyện gì, có thể là do cãi nhau với tiểu thư Giry mà ra.”
Tôi đi đến bên cạnh Erik, chàng cũng lắc đầu, vẻ như không nghe thấy những lời của tử tước Chagny: “Christine, tôi nhớ ra rồi. Trước đây tôi từng cho rằng cô ta có thiên phú âm nhạc, chỉ cần nghiêm túc tập luyện thì sẽ có thể trở thành giọng nữ cao khiến cả Paris phải khiếp sợ. Thế nhưng ban nãy lúc cô ta nói chuyện, hơi thở rối loạn, nhịp thở đứt quãng, hiển nhiên cô ta không coi những kỹ năng mà tôi đã truyền thụ ra gì. Bốc đồng, dễ xúc động, ngây thơ, đắm chìm vào quá khứ, cô ta không thể nào đạt được thành tựu gì cao hơn trong giới âm nhạc này cả.”
Christine ở kiếp trước, thực sự đã trở thành một ngôi sao sáng dưới sự dẫn dắt của Bóng ma, nhưng hầu hết thời gian chị ấy trông hoảng loạn và sợ hãi, trải qua những ngày tháng không mấy vui vẻ. Tôi cảm thấy một đời người, chỉ dựa vào cái nhìn bề ngoài thì không thể kết luận được điều gì, chị ấy nhất định còn có những thứ khác, một cuộc gặp gỡ thuộc riêng về chị ấy.
Trở lại mê cung dưới lòng đất, tôi đột nhiên đổ bệnh nặng mà chẳng hề có bất kỳ dấu hiệu nào.
Cơn bệnh này ập đến bất ngờ, như một ngọn núi nặng nề đè lên cơ thể tôi, chẳng bao lâu sau tôi không còn sức để đứng dậy nổi nữa, mỗi ngày chỉ xụi lơ trên giường. Erik đã đăng báo tìm kiếm rất nhiều bác sĩ ở Paris đến chữa trị cho tôi, nhưng ai nấy đều lắc đầu bảo đây là căn bệnh nan y, không thuốc nào chữa được. Đến cả Clara ở tận Đức xa xôi cũng biết tôi khó lòng qua khỏi, viết thư thăm hỏi tôi, còn lấy Schumann làm ví dụ, nói rằng sống chết đều có số. Tôi không sợ cái chết, chỉ lo lắng cho tâm trạng của Erik. Nếu trong muôn một tôi ra đi, tôi chỉ nuối tiếc mỗi mình chàng. Chàng ngày đêm canh chừng bên giường tôi, không hề chợp mắt, dưới cằm đã thấy râu xanh mọc lởm chởm, ánh mắt chàng lộ vẻ mệt mỏi, vô hồn. Tôi như nhìn thấy biểu hiện của cái chết từ từ xâm chiếm gương mặt chàng.
Chạng vạng một ngày nọ, tôi cố hết sức nắm chặt lấy tay chàng, rồi tận lực nặn ra một nụ cười, mong chàng hứa với tôi rằng đừng làm điều ngu ngốc. Chàng chống tay lên trán, ngăn tôi nói ra vế sau cùng: “Tôi sẽ không sống một mình, lẽ nào em đành lòng nhìn tôi sống cô đơn một mình cho đến chết?”. Chàng rũ mi, đứng dậy giúp tôi diếm lại bốn góc chăn: “Nếu như đó là điều em muốn, vậy thì tôi xin hứa với em.”
Tất nhiên là tôi không muốn nhìn thấy chàng cô độc đến già rồi.
Chỉ là, nếu như tôi ra đi sớm như vậy, vậy thì việc tôi sống lại một kiếp có ý nghĩa gì đây…
Thân xác bệnh tật này của tôi không cho phép tôi suy nghĩ những chuyện phức tạp đến như thế, chẳng mấy chốc tôi đã mệt lả mà đâm ngủ mê man. Tôi nằm mơ một giấc mơ thật dài, dài đến nỗi tôi tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại. Cảnh tượng trong giấc mơ biến hóa khôn lường, khi thì thấy trung tâm sân khấu chất đầy xác chết, khi thì thấy những chiếc đèn chùm trên trần nhà ầm ầm rơi xuống, khi thì thấy nhà hát nguy nga, tráng lệ bị lửa thiêu rụi… Cảnh tượng cuối cùng, là bóng tối mờ mịt vô tận, tôi cố trốn chạy cái gì đó giữa đêm đen. Không biết tôi đã chạy bao lâu, đột nhiên thấy phía trước xuất hiện một bóng người.
Người đó cao gầy, khoác một chiếc áo choàng thêu hoa văn chìm, cả người dường như nhập làm một thể với bóng tối. Tôi chạy đến bên cạnh người đó, nhìn một lúc lâu, mới phát hiện bản thân không hề quen biết anh ta, thế nhưng mơ hồ cảm nhận rằng người này nhất định sẽ chỉ đường cho tôi, sẽ nói cho tôi biết làm sao để thoát khỏi nơi này.
“Chậm thôi, đợi tôi với!”
Anh ta dừng bước, quay lại nhìn tôi. Thật kỳ lạ, tóc của anh ta, đến đôi mắt, thậm chí là cả chiếc mặt nạ đều giống hệt Erik. Nhưng người này tuyệt đối không phải Erik, chàng không gầy gò đến độ này, càng không dùng ánh mắt… lạnh lẽo như thế này nhìn tôi.
“Có chuyện gì, nói đi.” Anh ta lạnh lùng hỏi.
Trái tim tôi run lên. Cảm giác anh ta mang đến cho tôi quá thân thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không ra tôi đã từng gặp anh ta ở đâu. Nghĩ một lúc lâu cũng không ra, tôi đành hỏi han đôi chút: “… Anh có biết cổng ra của nơi này nằm ở đâu không?”
Tôi còn tưởng anh ta sẽ từ chối trả lời hoặc thẳng thừng nói rằng mình không biết, nào ngờ thái độ của nom anh ta lạnh lùng là thế, nhưng có vẻ là một người dễ nói chuyện, giơ tay chỉ cho tôi một hướng.
Tôi gấp gáp cảm ơn anh ta rồi chạy về phía đó, chạy được một đoạn thì cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác trái tim mình trống rỗng, giống như bị thiếu mất một mảnh, cầm lòng không đặng, tôi chạy ngược trở lại tìm anh ta. Dường như như anh ta không nghĩ rằng tôi sẽ quay lại, nhìn tôi với vẻ hơi kinh ngạc: “Sao còn chưa đi?”
“Hai chúng ta có quen biết nhau không? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ? Anh mang đến cho tôi một cảm giác rất quen thuộc… hơi giống với chồng tôi.”
Anh ta im lặng, hồi lâu mới mở miệng đáp: “Kiếp trước coi như có quen biết.” Nhìn thấy tôi còn định hỏi chuyện nữa, anh ta chau mày, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Cô nên đi rồi.”
Vốn dĩ tôi còn đầy một bụng nghi vấn muốn hỏi anh ta, nhưng bị anh ta vỗ một cái như thế, đột nhiên tôi không còn muốn hỏi thêm gì nữa. Cảm giác hoang mang cũng biến mất, tôi mơ màng chạy về phía trước, không biết sao mình lại đi đến nơi này, cũng không biết mình nên đi về đâu. Người đó là người duy nhất mà tôi gặp, là người có thiện chí muốn giúp tôi. Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại, người đó lại cách tôi rất xa, cứ như chưa từng tồn tại. Anh ta thật sự chỉ đường cho tôi sao? Hay đó chỉ là ảo giác của một mình tôi?
Anh ta nhắc đến “kiếp trước” là muốn ám chỉ điều gì?
Thật sự có kiếp trước ư?
Anh ta quen biết tôi của kiếp trước?
Sao tôi lại cảm thấy anh ta cô đơn đến thế, như đang chờ đợi một người không bao giờ quay về.
Sau khi tỉnh lại, tôi đã có thể tự mình đứng dậy được, giống như chưa bao giờ mắc bệnh. Vén bức rèm cửa sổ lên, nhìn thấy sắc trời đã ngả màu xanh tím, nước mắt tôi bỗng tuôn rơi như mưa. Những giọt nước mắt rơi xuống không vì lí do gì cả, cũng không biết rơi xuống vì ai. Tôi vừa khóc vừa nhìn bầu trời đã chuyển từ màu xanh nhạt sang sáng rỡ. Và dường như tôi đã từng cùng một người ngắm nhìn trời từ lúc ánh bình minh ló rạng cho tới khi sáng choang, ánh mắt vô cảm với vạn vật trên thế gian của người đó khiến tôi rất đau lòng, anh ta… là ai chứ?
Nghĩ đến đây, đầu tôi bỗng nhiên đau nhói, và dù bất luận có thế nào tôi cũng không tài nào nhớ nổi người đó là ai. Thôi vậy, nghĩ không ra thì đành thôi.
Tôi còn tưởng rằng mất trí nhớ là di chứng sau khi tôi trải qua một cơn bạo bệnh, nhưng tôi chẳng quên một ai khác trong đời, cũng chưa từng quên những chuyện đã trải qua cùng Erik.Vào một ngày của nhiều năm sau, tôi đã tâm sự với Bóng ma tất thảy những hiểu lầm. Tôi nói đùa với chàng: “Em còn tưởng rằng chàng sẽ không bao giờ yêu em.”
Bóng ma nghe xong những chuyện trước đây của tôi, từ tốn hỏi: “Ai nói vậy?”
Tôi ngẩn ra, đúng nhỉ, tại sao lúc đó tôi luôn nghĩ rằng chàng không thể nào yêu tôi chứ?Đúng là không có lý lẽ gì cả.
Những tình huống như thế này xuất hiện không dưới một lần, tôi phát hiện bản thân mình đã quên đi một chuyện vô cùng quan trọng, thế nhưng khi tôi nghĩ kỹ lại, cũng không cảm thấy bản thân đã quên mất điều gì. Giống như lúc này đây, rõ ràng chỉ quên mất những hiểu lầm trong thời gian yêu đương trước đó, chẳng có gì lấy làm to tát lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mát không thể giải thích được: “… Em đoán thế.”
Chàng từ tốn chống cằm, mắt lim dim như ra chiều suy nghĩ: “Phải chăng tình yêu trong anh còn chưa đủ lớn như trong em? Lẽ nào phải nhốt em vào lồng như chim hoàng yến, em mới cảm nhận được tình yêu của anh?”
Tôi vội vàng xua tay: “Không phải, không phải…”
Chuyện này cứ như vậy mà kết thúc. Một năm sau, vở kịch mới của Erik được biểu diễn, cũng trong năm đó, đèn chùm trên trần nhà hát opera Paris bị chập mạch rơi xuống, chèn chết một quý bà đang xem kịch. Tin tức này chấn động trong một khoảng thời gian dài, Erik cũng hơi ngạc nhiên: “Thật sự em đoán trúng rồi này.”
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi: “Đoán trúng cái gì? Em có nguyền rủa nhà hát bị cháy rụi đâu chứ.”
“Lúc trước em đã nói những gì, quên rồi ư?”
Có lẽ thấy bộ dạng lơ mơ của tôi không giống như đang giả vờ, chàng cũng hơi nghi ngờ bản thân mình có phải đã nhớ sai rồi không, vì vậy cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, dù sao cũng chỉ là một sự kiện không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng tôi: “Chiến tranh ngày càng khốc liệt, có lẽ chúng ta không thể sống ở Paris được nữa, em có từng nghĩ rằng sẽ đến một thành phố khác sinh sống không?”
Tôi chợt nhớ đến bà Clara, mấy năm nay chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Trình độ âm nhạc của tôi vẫn chỉ mãi dậm chân ở mức trung bình, vì vậy không có nhiều đề tài chung để bàn luận với Erik. Nếu như Clara trở thành hàng xóm của chúng tôi thì chàng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Erik nghe tôi nói xong, nhìn tôi rất lâu mới lên tiếng: “Địa chỉ lần trước bà ấy gửi thư cho chúng ta là ở Frankfort.”
“Vậy chúng ta đến sống ở Frankfort nhé.”
Trong vòng mấy năm sau đó, dầu có Erik kề cạnh cùng bầu bạn nhưng tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng về mảng ký ức bị khuyết thiếu của mình. Tôi luôn cảm thấy thứ mà tôi quên đi không phải là ký ức mà là một phần của sinh mệnh. Tôi chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm nó, cho đến một buổi chiều nọ, tôi giật mình tỉnh giấc trên chiếc ghế mây, nhìn thấy những tia sáng màu tím nhạt nhòa chiếu xuyên qua tầng mây cuối chân trời, hồ nước gần đó dập dìu những gợn sóng lung linh ánh vàng, làn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương thanh mát của cỏ hoa quanh quẩn khắp khoang mũi, vạn vật trong mắt tôi trở nên tràn đầy sức sống. Tôi mới chợt hiểu ra tất cả, tôi nên sống cho hiện tại chứ không nên cố chấp tìm kiếm những ký ức đã phai nhạt trong quá khứ.
Một đời người, không phải cứ hối hận là có thể làm lại, không phải cứ tiếc nuối là có thể viên mãn. Cũng giống như việc chẳng ai biết được bản thân mình đã trải qua những gì ở kiếp trước. Sống cho kiếp này, hít thở không khí của thời khắc hiện tại, chỉ cần nghĩ đến việc của hiện tại mà thôi.
Đừng day dứt mãi về những hồi ức vốn đã cũ mèm trong quá khứ, cứ để chúng qua đi.
Ít ra, ta vẫn còn người thương và tương lai đang đợi.
Đứng dậy đẩy cửa ra, tôi gọi Erik một tiếng.
Chàng đang ngồi trước cây đàn dương cầm ba góc đặt bên cạnh cửa sổ, mỉm cười quay đầu nhìn tôi, nói: “Anh đây.”
– — HOÀN CHÍNH VĂN —
P/s: Vậy là hoàn chính văn rồi ạ, chỉ còn 2 ngoại truyện nữa thôi, 1 ngoại truyện về Christine và 1 ngoại truyện về đời sống bình thường của Meg và Erik, tớ sẽ đăng sau nhé. Cảm ơn Hà Hy rất nhiều vì đã đồng hành dịch cùng tớ ❤ và cũng cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn ủng hộ chúng tớ ạ ^^
Chúc mọi người sức khỏe và tìm đọc được nhiều bộ truyện hay nữa nhá! ❤