Editor: Gió
Pha xong hai cốc cà phê, người đàn ông thanh tú ấy đưa một bên cho người đàn ông người lai kia, sau đó đi về phía Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ.
Đặt cốc cà phê lên chiếc bàn bên cạnh, người đàn ông thanh tú nọ mỉm cười: “Chào hai người, tôi là chủ của tiệm bánh, nghe nói các cậu ngày nào cũng tới đây, có thể gặp được người nước mình ở đây, thực sự rất vui.”
Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Là do bánh mỳ và bánh ngọt của anh quá ngon, không đến sẽ nhung nhớ không thôi.”
Chủ tiệm cười vô cùng vui vẻ, nói: “Tôi tên Đường Việt, Việt trong lỗi lạc(1), xuất sắc. Các cậu có thể gọi tôi là Ivan, rất vui vì các cậu thích bánh ngọt của tôi. Đây là Jeffrey, tên tiếng Trung là Trác Sâm, là người yêu của tôi.”
(1) 卓越的越
Đường Việt ấy vậy mà lại thẳng thắn nói ra mối quan hệ của mình cùng Trác Sâm, cũng chú ý tới đôi nhẫn trên tay Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ cũng lịch sự nói: “Tôi tên là Mẫn Thiều Kỳ, đây là người yêu tôi Cố Ngạo. Rất vui được làm quen với anh.”
Cố Ngạo gật đầu với hai người, Trác Sâm chớp chớp mắt, nhưng cũng không nói gì.
“Tôi cũng rất vui.” Đường Việt cười ngồi xuống, xem ra có vẻ là một người có tâm tư vô cùng đơn giản, “Các cậu là khách du lịch sao?”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu: “Đúng. Anh học làm bánh ở đây sao?”
Đường Việt cười nói: “Trước đây ở trong nước tôi đã học qua một chút rồi, sau đó quen biết Jeffrey, rồi cùng anh ấy qua đây, lúc ấy mới bắt đầu học hành quy củ hơn. Có lẽ cũng đã hơn mười năm rồi. Khi ấy hôn nhân đồng giới còn chưa được hợp pháp hóa, nhưng cách nhìn của xã hội về vấn đề này cũng khá thoáng, ở đây tôi không có áp lực gì cả, có thể chuyên tâm học làm bánh, sau này mở tiệm bánh này, làm ăn cũng rất tốt.”
“Bánh ngọt anh làm thực sự rất đặc biệt, ăn không thấy ngán.” Mẫn Thiều Kỳ khen ngợi.
“Cái này cũng là nhờ vào sư phụ dạy tôi lúc ấy, ông ấy là một người vô cùng nghiêm khắc, nhưng rất ủng hộ chúng tôi sáng tạo cái mới, phải nắm chắc cái cơ bản sau đó phát huy năng lực. Ông ấy nói mỗi loại đồ ngọt cũng giống như cuộc đời của một con người. Phải khiến người thưởng thức cảm nhận được giá trị của món bánh đó, thì mới là một chiếc bánh đạt yêu cầu.” Đường Việt nói
Mẫn Thiều Kỳ nghĩ nghĩ rồi mới gật đầu, “Lý luận rất đặc biệt, nhưng ngẫm nghĩ một lúc sẽ cảm thấy điều này rất đúng.”
“Đúng vậy, vậy nên khách hàng thích những gì tôi làm, tôi sẽ vô cùng vui vẻ.” Đường Việt nói.
Đường Việt trò chuyện rất nhiều tình với Mẫn Thiều Kỳ ở một bên, còn bên kia Trác Sâm sau khi rồi xuống xong, cùng Cố Ngạo nhìn nhau trong giây lát, sau đó không hẹn mà cùng rời mắt đi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mẫn Thiều Kỳ nhập một ngụm cà phê, hơi ngại ngùng mà nói: “Không biết anh có nhận người học việc không, tôi thích đồ anh làm lắm, hy vong sau khi về có thể một tiệm như thế này, tôi ở lại đây không lâu, một tháng học không được bao nhưng tôi có thể trả học phí.”
Đường Việt nhìn Mẫn Thiều Kỳ rồi lại nhìn, trong ánh mắt có chút giảo hoạt nói: “Học việc thì trước giờ tôi chưa từng nhận. Nhưng cậu muốn học thì tôi có thể dạy, tôi không thu học phí của câu, nhưng tôi có một yêu cầu.”
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Anh nói đi.” Hai người họ và Đường Việt trước giờ chưa từng gặp mặt nhau, dù cho đối phương có yêu cầu gì thì cũng không được coi là quá đáng.
Đường Việt cười nói: “Các cậu cùng nhau làm việc cho tôi, mỗi ngày từ bảy giờ sáng đến mười một giờ trưa. Nhất định phải là hai người các cậu làm cùng nhau.”
Mẫn Thiều Kỳ hơi ngạc nhiên với yêu cầu của anh ta, nhưng bảo cậu làm việc thì cũng được thôi, nhưng Cố Ngạo… nhìn thế nào cũng không giống có thể đi làm thuê. Hơn nữa bảo Cố Ngạo làm phục vụ… điên rồi.
Cố Ngạo đưa mắt nhìn Đường Việt lại nhìn giương mặt đang do dự của Mẫn Thiều Kỳ, mở miệng nói: “Được.”
Mẫn Thiều Kỳ hơi bất ngờ mà nhìn Cố Ngạo, cậu không ngờ là Cố Ngạo sẽ đồng ý.
Cố Ngạo nói: “Tôi nói trước là tôi chưa làm chuyện này bao giờ đâu, anh chuẩn bị tinh thần trước là sẽ đổ vỡ cái gì đi.”
Đường Việt mỉm cười, hoàn toàn không để ý mà nói: “Không sao, người đến là được rồi.”
Mẫn Thiều Kỳ không hiểu mà nhìn Đường Việt: “Tại sao anh ấy nhất định phải tới?”
Đường Việt uống một ngum cà phê rồi giải thích: “Tiệm của tôi chỉ tuyển những cặp tình nhân, đồng tính hay dị tính đều không sao cả, dù sao cũng là người yêu. Nếu đã là một nơi để mua bánh ngọt, đương nhiên cũng cần bầu không khí ngọt ngào một chút. Hơn nữa thời gian cậu đến học không dài, tôi không thể thu học phí của cậu được, vừa hay có thể để các cậu làm việc để trả học phí.”
Mẫn Thiều Kỳ nghe lời của anh ta xong, không khỏi nhìn về hai nhân viên một nam một nữ ở phía sau quầy kia. Lúc này không có khách, hai người vẫn chưa chịu ngồi xuống nghỉ ngơi, mà dựa vào tường, trò chuyện thân mật với nhau, nhìn qua thì đúng là ngập tràn trong niềm hạnh phúc của tình yêu.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Cố Ngạo, muốn xác nhận với anh lần cuối cùng xem có phải anh thực sự muốn làm hay không, nếu như Cố Ngạo không muốn thì cậu cũng không học nữa cũng được.
Cố Ngạo gật đầu với cậu, nói: “Em thích học thì cứ học, dù sao thời gian làm việc cũng không dài lắm.” Chỉ là cần dậy sớm mà thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc buôn bán đồ ăn như này, nhất định phải dậy sớm hơn người khác, bởi vì phải chuẩn bị trước như vậy thì khách hàng mới có thể thưởng thức được một bữa sáng tươi sốt nhất. Đường Việt có lẽ cũng đã nghĩ tới điều này vậy nên mới để cho họ làm ca sáng.
Mẫn Thiều Kỳ nghĩ một chút rồi gật đầu với Đường Việt, nói: “Được.”
Đường Việt nở nụ cười hài lòng, nói: “Mỗi sáng đúng 5 giờ tôi sẽ đến tiệm bắt đầu làm việc, cậu có thể đến vào lúc đó để học cũng tôi. Buổi chiều khoảng 5 giờ tôi sẽ tới để chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau, 8 giờ sẽ về. Lúc đó cũng có thể tới học.”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ đáp. Có cơ hội để học, cậu rất vui vẻ, dù sao bánh ngọt và bánh mỳ ở đây thật sự rất đặc biệt, cậu thật rất muốn sau khau khi về nước có thể có một tiệm bánh như thế này, không cần một tiệm quá to, ấm áp là được, tạo cho cậu một công việc dù cho không kiếm được bao nhưng cũng coi là độc lập kinh tế.
Uống cà phê xong, Đường Việt vui vẻ dẫn Mẫn Thiều Kỳ đi thăm quan phòng bếp một vòng.
Cố Ngạo cùng Trác Sâm ngồi lại.
Trác Sâm mở miệng nói trước: “Không ngờ rằng gặp được Cố Tam thiếu ở đây.”
“Tôi cũng không ngờ sẽ gặp được Trác tiên sinh.” Cố Ngạo đáp.
Cố Ngạo và Trác Sâm có quen biết, nhưng không qua lại gì nhiều, chỉ là gặp nhau vài ba lần trong tiệc rượu mà thôi. Trác Sâm có ba là người Trung Quốc, mẹ là người Pháp. Cha Trác đã làm ăn ở Châu Âu từ rất lâu rồi, cuối cùng định cư luôn ở Pháp. Lĩnh vực làm ăn của Trác gia tương đối rộng, mặc dùng không đứng đầu ở một lĩnh vực nhất định, thế nhưng nhắc tới Trác gia thì chưa từng nghe thấy từ lỗ, có thể thấy rằng cả đại gia đình đều là dân làm ăn.
Gặp được Trác Sâm ở đây, Cố Ngạo có hơi bất ngờ, cũng không ngờ rằng Trác Sâm lại có người yêu đồng giới, trước kia cũng chỉ biết là hắn kết hôn rồi, nhưng không có con, rất biết giữ mình, vậy nên cho đên bây giờ vẫn chưa từng có tin vỉa hè nào hề hắn cả. Bởi vì chưa có cơ hội hợp tác, nên người cũng chỉ qua lại sơ sơ, hơn nữa vì tuổi tác chênh nên cũng không có chủ đề chung.
“Người yêu cậu rất ổn.” Trác Sâm bình luận. Mặc dù đây là lần đầu tiên Trác Sâm và Mẫn Thiều Kỳ gặp nhau nhưng dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm qua của hắn, nhìn người cũng rất chuẩn, nhất là kiểu người đơn thuần thế này.
“Đường tiên sinh cũng không tệ.” Cố Ngạo nói. Với những gì anh thấy thì Đường Việt là một người khá thân thiện không giống kiểu người mưu mô.
Trác Sâm nở nụ cười, nói: “Ivan rất đơn giản, em ấy thích làm đồ ngọt, tôi đương nhiên sẽ ủng hộ sự nghiệp của em ấy. Cậu đừng để bụng chuyện em ấy bắt người yêu cậu làm việc, thứ nhất là vì em ấy thực sự không biết cậu, nếu không sẽ không yêu cầu như vậy, thứ hai là bởi vì ba ngày trước có một cặp tình nhân sau khi chia tay thì nghỉ việc, trong tiệm tạm thời chưa tìm được nhân viên thích hợp, đúng lúc gặp được các cậu, có lẽ cũng là suy nghĩ nhất thời của em ấy.”
“Không sao.” Cố Ngạo ngược lại lại không quá để ý, “Dù sao Kỳ Kỳ đến đây học, tôi ở nhà cũng không việc gi, vừa hay có thể ở bên em ấy.” Nói thật thì ở bên cạnh Trác Sâm nhiều năm như vậy Đường Việt vẫn có thể giữ được nét đơn thuần của mình chắc chắn đều là do sự cưng chiều của Trác Sâm. Nếu không cho dù Đường Việt ban đầu có đơn thuần đến thế nào từ đã bị mài dũa thành một con cáo già từ lâu rồi.
Trác Sâm tán thưởng mà gật đầu, nói: “Mỗi chủ nhật các cậu không cần tới, đừng quấy rầy thế giới hai người của tôi và Ivan.”
Cố Ngạo chớp mắt hỏi: “Anh bán bánh ở đây?” Anh nhớ là tiệm không có ngày nghỉ.
Trác Sâm gât đầu nói: “Nhưng chỉ tới buổi trưa thôi, buổi chiều tôi với Ivan sẽ đi hẹn hò.”
Cố Ngạo hiểu mà gật đầu, cũng cảm thán người Pháp quả nhiên rất lãng mãn, đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, vậy mỗi tuần đều sẽ hẹn họ với nhau, hơn nữa người có thân phận như Trác Sâm lại tình nguyện vì người yêu mà tới đây làm nhân viên, có thể thấy tình cảm sâu đậm đến nhường nào.
Không lâu sau, Mẫn Thiều Kỳ và Đường Việt đi tham quan nhà bếp xong cũng quay lại.
Trác Sâm đã đặt trước nhà hàng, lúc này hắn đến cũng là để đón Đường Việt đi ăn cơm sau đó về nhà ngủ bù.
Hẹn ngày mai bắt đầu làm việc và học làm bánh xong, Đường Việt và Trác Sâm rời đi trước.
Mẫn Thiều Kỳ cảm thán tình cảm của hai người họ thật tốt, Cố Ngạo nhéo nhéo mũi cậu, chủ động nói cho Mẫn Thiều Kỳ biết chuyện mình và Trác Sâm có quen biết nhau.
Tuy rằng Cố Ngạo và Trác Sâm tiếp xúc không nhiều, nhưng sự cưng chiều và thâm tình mà Trác Sâm dành cho người mình yêu, đáng để anh học hỏi.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo bắt đầu tiến hành công cuộc làm công và học làm đồ ngọt.
Tuy là mỗi ngày đều phải dậy sớm có hơi vất vả, nhưng nhìn Mẫn Thiều Kỳ mỗi ngày đều cười đến tít cả mắt, cũng có thể coi có chút thu hoạch, Cố Ngạo cảm thấy vất vả một chút cũng không sao, còn có thể hình thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm.
Lúc mới bắt đầu, Cố Ngạo vẫn chưa xác định được rằng liệu mình có thể làm được hay không, dù sao anh ngay cả mấy món bánh này còn chưa biết hết, chẳng nói đến chuyện đóng gói và tính tiền.
Nhưng sau khi làm rồi, anh phát hiện ra điều mình băn khoăn là thừa thãi.
Mỗi ngày vào buổi sáng và buổi tối là hai thời điểm mà tiệm bánh bận rộn nhất, tình hình buổi tới Cố Ngạo không rõ lắm, anh chỉ phụ trách buổi sáng. Cửa hàng ở nơi này cũng không tính là nhiều, nhưng đằng sau tiệm bánh còn có vài căn phòng lớn, nhân viên bên đó hoặc là không kịp làm bữa sáng hoặc là không có thói quen làm bữa sáng, sẽ đến tiệm mua các loại bánh mỳ về làm bữa sáng, vậy nên từ sáng sớm đã xếp hàng dài.
Nhưng ca sáng không chỉ có một mình Cố Ngạo mà còn có một đôi tình nhân vẫn còn đang là học sinh, là một đôi nữ, mỗi sáng sẽ tới lúc khoảng 6 rưỡi, giúp việc đến khoảng tám rưỡi, sau đó quay lại trường đi học là vừa. Vì công việc này nên các cô bé ấy cũng không chọn lớp sáng, vậy nên thời gian cũng dư dả
Có hai cô bé này trợ giúp, công việc của Cố Ngạo đơn giản hơn nhiều. Hai cô bé ấy phụ trách đóng gói bánh mỳ hoặc bánh ngọt cho khách, sau đó dựa vào giá cả trên máy mà tính tiền, tên sản phẩmm và giá cả đều có ở bên trên. Cố Ngạo chỉ cần phụ trách tính tiền ở quầy thu ngân là được. Chuyện này không làm khó Cố Ngạo, cũng chỉ là quét mã, máy móc sẽ hiện giá, sau đó nhập số tiền đã nhận, sau đó sẽ xuất hiện số tiền, anh chỉ dựa vào đó mà trả lại tiền là được.
Tuy nói lúc đầu có hơi không xác định được, nhưng làm vài ngày, Cố Ngạo cảm thấy mình hình như khá hợp với công việc này, cũng không tính là quá mệt, quan trọng là có thể ở cùng Mẫn Thiều Kỳ, nhìn Mẫn Thiều Kỳ ngày càng vui vẻ, anh cũng ngày càng cảm thấy có chút thành tựu.
Hôm nay sau khi giờ cao điểm của ca sáng kết thúc, đôi tình nhân kia thay quần áo, chào hỏi Đường Việt, Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo, rồi đến trường.
Cố Ngạo có thể nghỉ ngơi một lát, dành chút thời gian pha cho mình một cốc cà phê, sau đó ngồi xuống ghế trong quầy nghỉ ngơi. Nhân viên trong thời gian làm việc cà phê và hồng trà đều miễn phí, tất cả bánh ngọt và bánh mỳ được hưởng đãi ngộ giảm giá 50%. Hơn nữa ở đây bao bữa sáng, thường là Đường Việt ở bếp làm chút gì đó, sau đó để nhân viên ca sáng ăn cùng.
Ngồi trên ghế hưởng thụ sự nhàn rỗi, Mẫn Thiều Kỳ bê một phần matcha chestnut cake tới, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Cố Ngạo, cười nói: “Vất vả rồi.”
Cố Ngạo cười kéo cậu ngồi lên chân của mình, hòi: “Mệt không?”
Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu, nói: “Ăn thử đi, cái này em vừa mới làm xong đấy.”
Cố Ngạo lúc này mới phát hiên ra rằng phần matcha chestnut cake(2) nhỏ hơn nhiều so với mấy chiếc trong tiệm, biết ngay là món luyện tập của Mẫn Thiều Kỳ. Lúc trước Mẫn Thiều Kỳ vẫn luôn chỉ học làm bánh mỳ, đây là cơ bản, nắm chắc trình độ nhào bột và lên men với có thể làm ra được một chiếc bánh mỳ ngon, mà làm xốp bánh được học cùng với phần nào bột, mặc dù cách làm không giống nhau, nhưng đều là nền tảng để làm đồ ngọt. Không ngờ đến học chưa được mấy ngày, Mẫn Thiều Kỳ cũng đã có thể làm được bánh ngọt rồi.
Cố Ngạo cười cầm dĩa lên, xắn một miếng bánh có một chút vụn hạt dẻ đưa vào miệng. Chiếc này là chiếc Mẫn Thiều Kỳ đặc biệt làm riêng cho anh, lượng đường ít đi rất nhiều, vừa hợp khẩu vị của anh.
Cố Ngạo hôn cậu một cái, nói: “Rất ngon.”
Loại matcha chestnut cake rất được các cô gái ưa chuộng, nhất là các cô gái Châu Á sang đây làm việc, vì lượng bột matcha vừa đủ, vậy nên trong phần kem có thể cảm nhân được vị trà xanh, ngon hơn những loại chỉ thấy màu mà chẳng thấy vị khác. Mà trên mặt bánh cũng được rắc một lớp bột matcha, khiến cho vị đắng đặc trung trưng của matcha và vị ngọt của bánh dung hòa với nhau, càng khiến bánh ngon hơn, mà ở khoảng ba cm bên ngoài của bánh và một khoanh bên ngoài, được rắc thêm một lớp vụn hạt rẻ, còn có một miếng hạt dẻ hoàn chỉnh đặt ở nơi giao nhau giữa hạt dẻ vụn và bột matcha, trên đỉnh hạt dẻ cũng điểm một chút bột matcha, khiến cho bánh nhìn qua càng xinh hơn. Mà toàn bộ hạt dẻ được dùng đều là hạt dẻ rang đường truyền thống, trong bếp có một một cái nồi to đùng chuyên để rang hạt dẻ, nghe nói là Đường Việt đặc biệt học, vậy nên vị bánh không cần phải bàn, đến cả Cố Ngạo cũng thích. Phần hạt dẻ còn thừa lại, mỗi ngày đều được đóng gói để bán ra bên ngoài, nhưng hầu như đều bán hết trong chốc lát, Cố Ngạo mỗi lần đều lợi dụng sự thuận tiện của việc của mình mà lén để lại cho Mẫn Thiều Kỳ một túi, còn hưởng thụ đãi ngột giảm giá 50% dành cho nhân viên, thật sự là vô cùng mặt dày.
Mẫn Thiều Kỳ rất vui vẻ nói: “Những món thầy dạy mỗi lần đều sẽ cho em rất nhiều gợi ý, đến chủ nhật em thử làm loại mới cho anh, anh thử xem nhé.” Mẫn Thiều Kỳ từ ngày bắt đầu học đã bắt đầu gọi Đường Việt là thầy, hơn nữa vẫn luôn rất tôn trọng Đường Việt, Đường Việt đối xử với Mẫn Thiều Kỳ cũng rất dịu dàng, chỉ bảo rất chu đáo, cũng sẽ cùng thảo luận cách sáng tạo, vậy nên trên danh nghĩa thì là thầy trò, nhưng thật ra lại giống bạn bè hơn.
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ có hứng thú, Cố Ngạo đương nhiên cũng phải bầu bạn với cậu. Anh đang nghĩ thứ bảy lúc về có nên mua bít tết và rượu vang đỏ về là một bữa tối dưới ánh nến hay không.(2) 抹茶栗子蛋糕
Editor: Gió
Trở về nơi ở, sau khi hai người tắm xong, Cố Ngạo mở máy tính chọn một bộ phim, cùng Mẫn Thiều Kỳ ngồi trên ghế sô pha, cuốn chăn, vừa ăn vừa xem. Đây là một bộ phim điện ảnh của Pháp, trong nước không chiếu, tình tiết phim với Cố Ngạo có hơi nhàm chán, nhưng Mẫn Thiều Kỳ thích, xem rất nghiêm túc.
Cố Ngạo ôm Mẫn Thiều Kỳ, ngửi mùi sữa tắm trên người cậu, suy nghĩ linh tinh. Thật sự thì chiếc giường kia của họ hơi mềm nhưng rất thích hợp làm một số chuyện tốt lành.
Mẫn Thiều Kỳ mở hộp bánh ngọt mua về ra, dùng dĩa xắn một miếng đưa vào trong miệng. Lát sau, mắt sáng rực lên, quay đầu nói với Cố Ngạo: “Cái này siêu ngon luôn!”
Nhìn ánh mắt trong veo đầy hưng phấn của Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo cảm thấy ý nghĩ của mình vừa rồi như phạm tội. Nhưng vẫn phối hợp với cậu mà nói: “Thế sao?”
Mẫn Thiều Kỳ lại xắn một miếng đưa đến bên miệng Cố Ngạo, Cố Ngạo ăn miếng bánh đó cũng hơi kinh ngạc.
“Ngon đúng không?”
Cố Ngạo gật đầu, “Rất đặc biệt.” Độ ngọt này không phải độ ngọt anh thích, nhưng cảm giác rất đặc biệt, chiếc bánh phúc bồn tử này không chỉ có vị bơ, thịt quả phúc bồn tử và xốp bánh, mà còn xen lẫn một chút vụn quả hạch bên trong, không chiếm mất vị của phúc bồn tử, mà làm cho vị bánh thêm phong phú hơn, khiến cho người ăn mong chờ mỗi miếng bánh. Mà xung quanh bánh không nhìn thấy chút vụn quả hạch nào, mặt trên cùng cũng không có chắc hẳn là được xen lẫn bên trong lớp bơ.
Mẫn Thiều Kỳ không thể chờ đợi được nữa mà lại mở một chiếc hộp khác ra, bên trong là một chiếc bánh chocolate.
Xắn một miếng đưa vào miệng, Mẫn Thiều Kỳ sau khi nếm thử thì mỉm cười, mau chóng xắn thêm một miếng cho Cố Ngạo.
Cố Ngạo thử một miếng, lông mày cũng nhướn lên. Chiếc bánh này ngoại trừ lớp chocolate dày ra, còn có thể ăn phải thứ gì đó như đường cát nhưng chỉ một chút hạt nhỏ thôi, không làm mất vị, quan trọng là những hạt nhỏ này có vị mặn. Vị mặn nhẹ, chẳng những sẽ không cảm thấy quá đột ngột, mà trong hòa vị ngọt của chocolate, khiến cho vị bánh thăng hoa hơn. Mặc dù không phải người thích ăn đồ ngọt cũng có thể dễ dàng ăn hết miếng bánh này.
“Mai chúng ta lại đến mua nhé?” Mẫn Thiều Kỳ mong đợi nói.
“Ừ.” Cố Ngạo ôm Mẫn Thiều Kỳ, tay đưa vào trong đồ ngủ của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Mẫn Thiều Kỳ thực sự quá gầy, ôm không sướng tay, nhưng Cố Ngạo vẫn trêu cậu: “Ăn đồ ngọt suốt sẽ béo đấy.”
Mẫn Thiều Kỳ bị ngứa mà né né đi, nói: “Em sẽ tập thể dục.”
Cố Ngạo cười hôn cổ cậu, nói: “Béo anh cũng thích.”
Mẫn Thiều Kỳ bắt lấy cái tay đang sờ soạng linh tinh của anh: “Em không thèm. Thể trọng bình thường mới khỏe mạnh.”
“Phải rồi.” Cố Ngạo cười nói, tay cũng không sờ loạn nữa, nhưng cũng không bỏ ra. Anh có thể cảm nhận được rằng sau khi sang đây, Mẫn Thiều Kỳ thả lỏng hơn nhiều, nhất là sau khi họ đi dạo vào buổi tối này, lại càng thả lỏng hơn, có lẽ một thời gian nữa, Mẫn Thiều Kỳ có thể hoàn toàn trở về trạng thái bình thường rồi.
Ăn bánh xong, hai người lại uống thêm cốc sữa. Mẫn Thiều Kỳ vốn nghỉ ngơi không đủ nên đã lại buồn ngủ.
Đúng lúc ấy phim cũng hết, Cố Ngạo tắt máy và đèn, ôm Mẫn Thiều Kỳ đi rửa mặt, sau đó cũng nhau lên giường, tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc hai người dậy đã sắp trưa rồi.
Mẫn Thiều Kỳ vặn eo, vùi trong chăn ấm, thoải mái híp mắt.
Cố Ngạo nhìn cậu như vậy, thích không chịu nổi, sáp lại ôm chặt cậu, ghé vào tai cậu nói: “Em có biết cái thể trạng này của em anh chỉ được nhìn không được ăn, bất nhân lắm đấy có biết không hả?”
Phản ứng của Cố Ngạo lúc dậy Mẫn Thiều Kỳ cảm nhận được hết, cậu cảm thấy cậu và Cố Ngạo thực sự đã trở lại như trước đây, Cố Ngạo bất cứ lúc nào đều sẽ đùa giỡn lưu manh, còn cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Đưa tay nhéo nhéo tay của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ cười nói: “Sáng sớm cấm đùa giỡn.”
“Buổi tối thì được hả?” Cố Ngạo ôm cậu chặt hơn một chút.
“Không được, buổi tối phải ngủ đủ giấc thì hôm sau mới có tinh thần.” Mẫn Thiều Kỳ nghiêm chỉnh nói.
Cố Ngạo cười, “Em nói gì cũng phải.”
Hai người dính nhau trên giường thêm một lúc nữa, mới dậy chuẩn bị bữa ăn đầu tiên của ngày hôm nay.
Sau khi ăn xong, hai người thay quần áo đi ra ngoài, ngày hôm nay họ cũng có hành trình đã được lên lịch sẵn, hơn nữa hôm nay trời đẹp, rất thích hợp để đi ra ngoài, vậy nên họ cứ đi theo kế hoạch đã được lập ra.
Ngày hôm nay chủ yếu là đi tham quan những địa danh nổi tiếng, sau đó tới trung tâm thành phố ăn tối.
Máy ảnh của Mẫn Thiều Kỳ hôm nay có tác dụng rất lớn, ngoại trừ phong cảnh, đa phần là ảnh Cố Ngạo, đương nhiên cũng có ảnh của cậu và Cố Ngạo, nhưng không nhiều như ảnh cậu chụp trộm Cố Ngạo. Hai người nắm tay, hôn môi, ôm nhau,… đều được lưu lại trong những bức ảnh đẹp đẽ, đối với Mẫn Thiều Kỳ đây đều những kỷ niệm quý giá, mặc dù sau này hai cũng vẫn có thể tới đây một lần nữa, nhưng tâm trạng khi ấy và hiện tại chắc chắn sẽ khác nhau.
Đi ngắm cảnh xong, hai người lái xe về phía nhà hàng. Lúc này đúng vào lúc mọi người đều đi ăn cơm, trong nhà hàng tạm thời không còn chỗ. Lúc Mẫn Thiều Kỳ và Cố Ngạo đi ngắm cảnh, cũng mua một ít món ăn vặt đặc sản của địa phương để ăn, cho nên hiện tại cũng không quá đói.
“Chúng ta đi dạo một lúc, mua mấy bộ quần áo, lát nữa rồi quay lại nhé?” Cố Ngạo đề nghị.
“Vâng, em muốn ăn kem.” Mẫn Thiều Kỳ nói ra yêu cầu.
Cố Ngạo gật đầu, hai người nắm tay đi dọc con phố, bên này có rất nhiều cửa hàng quần áo, cũng có nhiều quán ăn, muốn tìm một quán kem cũng không quá khó.
Vào ngắm hai cửa hàng quần áo, mua vài cái áo sơ mi và khăn quàng cổ xong, Cố Ngạo thấy một cửa hàng kem nổi tiếng ở không xa phía đằng trước kia.
“Đi vào ăn hay vừa đi vừa ăn?” Cố Ngạo cười hỏi cậu.
“Vừa đi vừa ăn, em muốn ăn kem ốc quế.” Mẫn Thiều Kỳ cười nói.
Cố Ngạo gật đầu, dẫn cậu sang đường.
Người xếp hàng mua kem trong cửa hàng còn nhiều, cũng có chỗ cho khách vừa ngồi nghỉ ngơi vừa thưởng thích hương vị của kem.
“Tìm một chỗ để ngồi trước đi, anh đi xếp hàng.” Cố Ngạo đưa túi đang cầm trong tay cho cậu.
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống. Lối đi bộ bên ngoài người tới người đi, vô cùng tấp nập, vừa rồi hòa trong dòng người nên không cảm nhận được, hiện tại đã thoát ra, mới có thể thưởng thức sự phồn hoa và vồn vã mang lại cảm giác thời thượng này.
Các loại kem trong cửa hàng rất đa dạng, Cố Ngạo gọi cho Mẫn Thiều Kỳ một cây kem ốc quế vị bạc hà, kem không nhiều, không đến mức khiến Mẫn Thiều Kỳ ăn xong phát run hay hết muốn ăn tối.
Nhận được kem, Cố Ngạo quay người lại, liền thấy Mẫn Thiều Kỳ đang cầm máy ảnh hướng máy ra ngoài, không biết là đang chụp cái gì.
Cố Ngạo đi tới, đưa kem tới trước mặt cậu, cười hỏi: “Có cảnh gì đẹp sao?”
Mẫn Thiều Kỳ buông máy, híp mắt cười nhận lấy kem, đưa đến trước mặt Cố Ngạo trước. Cố Ngạo cười nếm thử một miếng, Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới bắt đầu thưởng thức kem của mình, sau đó chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Cố Ngạo nhìn theo hướng cậu chỉ, đó là một cửa hàng bán đồ trang sức rất nổi tiếng.
Trước đây Cố Ngạo đã từng mua một đôi nhẫn của nhãn hiệu này, anh một chiếc, Mẫn Thiều Kỳ một chiếc.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Cố Ngạo thấy nhẫn của Mẫn Thiều Kỳ đúng lúc ấy lại đặt trên bồn rửa tay, liền gộp luôn cả chiếc của mình lại rồi ném vào thùng rác.
“Chiếc nhẫn kia đâu rồi?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi. Thật ra hôm nay cậu nhìn thấy cửa hàng này mới nhớ ra.
“Vứt rồi…” Cố Ngạo ngượng ngùng nói: “Anh cho rằng em không cần nữa.”
Mẫn Thiều Kỳ mím môi, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là rửa mặt xong quên đeo lại…”
Cố Ngạo mỉm cười, xách đồ lên, dắt tay Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Đi.”
Mẫn Thiều Kỳ cũng không suy nghĩ gì nhiều, ăn kem rời khỏi quán.
Cố Ngạo dẫn cậu vào cửa hàng trang sức nổi tiếng kia, Mẫn Thiều Kỳ có chút bất ngờ nhưng cũng có chút vui vẻ.
Đến lúc hai người bước ra khỏi tiệm, một ngón tay nào đó trên tay trái đã có thêm một chiếc nhẫn, hơn nữa vừa nhìn là biết đây là một đôi nhẫn nam. Tuy rằng không giống như chiếc cũ, nhưng cũng là hàng limited, lại chỉ có ở những quốc gia hợp pháp hôn nhân đồng giới, thiết kế là kiểu thịnh hành hiện nay, vừa đẹp lại vừa trang nhã.
“Kết hôn rồi anh mua cho em chiếc khác đẹp hơn.” Cố Ngạo nói.
“Cái này cũng rất đẹp rồi.” Nắm lấy tay Cố Ngạo, cảm nhận được sự chệnh lệch nhiệt độ giữa tay Cố Ngạo và chiếc nhẫn, Mẫn Thiều Kỳ càng cảm thấy kiên định hơn. Cậu biết một chiếc nhẫn không biểu thị cho sự vĩnh cửu, tình yêu của hai người cần cả hai người dùng cả trái tim để bồi đắp, nhưng chiếc nhẫn là một sự biểu đạt của Cố Ngạo, cũng là một lời hứa với cậu, cậu rất trân trọng cũng rất vui vẻ.
Cố Ngạo cầm tay cậu lên, hôn nhẹ một cái, nói: “Sau này mỗi năm anh đều mua một đôi nhẫn về cho em, không đeo cũng được, để ở nhà làm kỷ niệm.”
Mẫn Thiều Kỳ nhếch môi cười gật đầu, đây là tấm lòng của Cố Ngạo, cậu đương nhiên không thể từ chối.
Ăn tối xong, hai người lại đi dạo trên đường một lúc, mua không ít đồ rồi mới quay về,
Mà trên đường về vừa hay đi qua tiệm bánh kia, Mẫn Thiều Kỳ lại mua thêm hai miếng bánh ngọt vị khác, để chúc mừng ngày hai người đeo một đôi nhẫn mới, đương nhiên cũng mong đợi mai miếng bánh này sẽ mang đến một hương vị mới.
Vài ngày sau, hai người đều đi chơi theo kế hoạch đã lên trước, hầu như đi khắp các ngõ ngách đẹp đẽ của Paris, chụp vô số ảnh.
Nhưng trong lịch trình đã đặt ra từ trước bỗng xuất hiện thêm một lịch trình – mỗi ngày đến tiệm bánh kia mua bánh mỳ hoặc bánh ngọt.
Thường xuyên tới nên nhân viên trong tiệm cũng quen mặt hai người luôn, cũng sẽ bắt chuyện vài câu.
Mẫn Thiều Kỳ rất thích bánh ở đây, không chỉ bánh ngọt luôn mang lại cho cậu cảm giác mới mẻ, bánh mỳ cũng rất ngon, bánh thơm, ngoài giòn trong mềm.
Ăn vài ngày, Cố Ngạo cũng có ấn tượng tốt với tiệm, dù bánh ở đây giá hơi đắt một chút, nhưng vừa đủ no, cũng bớt phiền đi chút chuyện, tính ra cũng khá có lợi, hơn nữa vị ở đây không quá ngọt cũng không quá dễ hỏng, dù cho Mẫn Thiều Kỳ làm nóng lại một lần nữa cũng vẫn có thể giữ nguyên vị cũ.
Kế hoạch một tuần kết thúc, hai người đều rất mệt, chuẩn bị dành khoảng thời gian tới nghỉ ngơi thật tốt, sống một cách an nhàn.
Ngày đầu tiên rảnh rỗi, hai người ngủ đến tận khi tự tỉnh, đi thẳng đến tiệm bánh kia ăn sáng, định khi về tiện đường qua siêu thị mua vài thứ.
Tiệm bánh này tên là “Iris”, ý tưởng trang trí là hình diều hâu, trên biển hiệu màu gỗ thô cũng khắc hình một con diều hâu, vừa xinh đẹp lại vừa có hơi thở nghệ thuật.
Mười giờ sáng, trong tiệm không có khách, Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ hai người gọi một chiếc sandwich và hai chiếc Mini Canelé, thêm hai cốc cà phê, sau đó chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bắt đầu thưởng thức bữa sáng của họ.
Sandwich được chia thành hai nửa, hai người mỗi người ặn môt nửa, vừa ăn vừa nói mấy chuyện nổi trên mạng gần đây. Thật ra Cố Ngạo thường ngày không quá quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng ngày nghỉ, ngoài việc nghỉ ngơi ra, thời gian còn lại cũng sẽ quan tâm tới mấy câu chuyện nhỏ nhặt của giới giải trí.
Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một người đàn ông thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi đi vào. Người nọ vóc dáng rất cao, rất có phong độ, gương mặt có nét lai vô cùng anh tuấn, trông rất bắt mắt.
Nhân viên trong tiêm nhìn thấy người nọ, cười nói: “Ông chủ lớn đến rồi ạ?”
Hơn nữa ba tiếng “Ông chủ lớn”(*) này là dùng tiếng Trung, mặc dù ngữ điệu nghe rất kỳ quái, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
(*) Thực ra khúc này là 老板娘: bà chủ ấy, thế nhưng tớ chuyển thành ông chủ lớn, còn chủ của tiệm bánh thì tớ để là ông chủ nhớ. Đây là cách tớ thường hay gọi với mấy cặp niên thượng, anh lớn – em nhỏ. Nếu mọi người không thích có thể bảo tớ để tớ đội lại
Người đàn ông đó mỉm cười, hỏi: “Em ấy đâu rồi?”
“Ở trong bếp quét dọn, sắp xong rồi.” Một nhân viên khác cười nói.
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa phía trong quầy được đẩy ra từ bên trong, người đi ra là một người đàn ông khoản ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vóc dáng cũng không quá cao, gương mặt rất non, khí chất dịu dàng, tướng mạo mặc dù không bì kịp người đàn ông kia thế nhưng cũng rất thanh tú đáng yêu.
Nhìn thấy người đang đứng ngoài quầy, người đàn ông thanh tú nọ mỉm cười, cười vô cùng đẹp mắt, nói: “Vẫn chưa tới giờ cơm trưa mà?”
“Hôm nay không có việc, nên đến sớm.” Người đàn ông lai kia nói.
Người thanh tú kia gật đầu, hỏi: “Cà phê nhé?”
Người lai nọ mỉm cười đồng ý.
Toàn bộ cuộc hội thoại hai người đều nói bằng tiếng Trung, tiệm không lớn, lại không có ai, vậy nên Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ đều nghe thấy hết. Cũng hơi bất ngờ vì ông chủ của tiệm này ấy vậy mà lại là người Trung.
Người đàn ông thanh tú đi tới trước máy pha cà phê pha một cốc, người lai kia đứng trước quầy nhìn anh, gương mặt vô cùng dịu dàng.
Lúc này, nhân viên cửa hàng đến bên cạnh người đàn ông thanh tú nọ, nhỏ giọng nói vài câu.
Người nọ quay đầu nhìn về phía Mẫn Thiều Kỳ, đúng lúc chạm mắt với Mẫn Thiều Kỳ. Đối phương mỉm cười với Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ cũng lịch sử cười lại với người ta, đồng thời đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.