Thời gian hai ngày trôi qua như bay.
Tại khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn Thương Thế. Trong phòng riêng xa hoa, Thương Ngự Thượng mặt lạnh nhạt không biểu cảm, lười nhác ngồi dựa vào trên ghế, tay chỉ cầm lấy một chén trà thưởng thức.
Bà Thương bưng lấy chén trà, uống từ từ.
Đối diện là con trai Thương Quốc Chương cùng với con dâu Khâu Tuệ Lâm, vợ chồng hai người cũng uống một ngụm trà, trong phòng riêng nhất thời an tĩnh chỉ có thanh âm uống trà.
Đại khái mười phút sau, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Bà Doãn mang theo con trai Doãn Chi Niên, con dâu Tùng Mẫn, phía sau là Hạ Trường Ninh, một nhóm bốn người tiến vào phòng.
Vì buổi gặp mặt với người nhà họ Thương, Bà Doãn cố ý căn dặn con trai, con dâu ăn mặc trang trọng một chút để người ta nhìn không chê cười, đương nhiên cũng nhắc nhở Hạ trường Ninh một chút, đừng làm mất mặt Doãn gia.
Hạ Trường Ninh chỉ là cười cười, không nói đồng ý hay không, bà vốn dĩ không thích nên cũng không muốn để ý đến cậu, càng không muốn nhìn thấy Hạ Trường Ninh. Mặc dù cậu đã cố gắng hết sức không gây chú ý đi nữa, nhìn qua vẫn nhận thấy được Hạ Trường Ninh mặc đẹp hơn bất cứ ai trong Doãn gia.
Mặc dù đây chỉ là Hạ Trường Ninh ăn mặc tùy hứng. Dù sao cũng chỉ là làm có lệ nhưng cũng không thể qua loa quá. Dù gì chính cậu cũng đã đồng ý cho nên không cần phải đối đầu vô bổ.
Bà Thương bên này mang theo con trai, con dâu, cháu trai đứng dậy đi lại, nét mặt cười hiền hậu, dáng vẻ hào phóng,
– Chắc hẳn vị này chính là bà Doãn đi, “Chào bà”.
Nói rồi gật nhẹ đầu.
Bà Doãn vội vàng vươn tay đỡ lấy nhẹ,
– Bà Thương khách sáo,”Chào bà”, tôi là bà nội Trường Ninh.
Bà Doãn đeo lên khuôn mặt tươi cười, cặp mắt già híp lóe tinh quang nhìn khắp bốn phía.
– Thật sự là hân hạnh, đến đây, mời ngồi phía này.
Bà Thương lịch sự làm ra tư thế [ mời ].
Bà Doãn khiêm tốn, Bà Thương khách khí cả hai lễ độ một phen, mọi người cùng ngồi xuống, phục vụ đến mang trà lên sau đó lui ra ngoài.
Bà Thương nhấp một ngụm trà,
– Bà Doãn, hôm nay rất hân hạnh khi gặp mặt các vị đây, tôi trước tiên giới thiệu một chút, đây là con trai và con dâu tôi.
Sau đó lại đưa ánh mắt chuyển hướng Thương Ngự Thượng,
– Đây là cháu trai tôi, Thương Ngự Thượng.
Bà Doãn gương mặt tươi cười chào hỏi với Thương Quốc Chương và Khâu Tuệ Lâm,
– Chào hai vị, xin chào, tôi cũng giới thiệu một chút, con trai tôi Doãn Chi Niên, kia là con dâu.
Vừa nói vừa chỉ chỉ,
– Đấy là cháu trai, Hạ Trường Ninh.
Mơ hồ cảm thấy cần thiết phải giải thích một chút,
– À, cháu theo họ mẹ.
Bà Thương từ khi Hạ Trường Ninh đến liền một mực quan sát cậu, Hạ Trường Ninh không kinh ngạc không siểm nịnh, không kiêu ngạo không tự ti, thờ ơ lạnh nhạt. Bà Thương rất là thưởng thức, đối với Hạ Trường Ninh lần đầu tiên gặp mặt có ấn tượng vô cùng tốt,
– Trường Ninh đúng không, ừm, đứa nhỏ này rất không tệ.
Bà Thương khen ngợi Hạ Trường Ninh, Doãn Chi Niên trong lòng nhẹ nhõm thở ra, chí ít sau này Trường Ninh gả vào Thương gia, có bà ấy trông nom, ở Thương gia sẽ không quá khổ sở.
Tùng Mẫn trong lòng xem thường bà Thương, ánh mắt gì đây, bà đây nhìn thế nào cũng không nhìn ra Hạ Trường Ninh kia có gì tốt, nhưng để giải quyết nguy cơ khủng hoảng của Doãn Thế nên phải vặn vẹo cố nặn ra gương mặt vui cười.
Bà Doãn trong bụng vui như hoa, chỉ cần bà Thương chấp nhận chọn Hạ Trường Ninh, vậy thì hôn sự này coi như đã định, vậy tiếp theo nói chuyện mời vốn đầu tư liền có thể dễ dàng hơn một chút, còn như hiện tại là muốn nắm chắc một chút.
Thương Quốc Chương cùng với Khâu Tuệ Lâm nhìn nhau một cái, mắt không thể tin và kinh ngạc dễ dàng nhìn thấy được. Phải biết, trong Thương gia Bà Thương cũng không phải là người tùy ý khen ngợi người khác.
Bà ấy nếu có thể nói ra hai chữ [ không tệ ] này, đó chính là đã tán thành người này. Đối với lần đầu gặp mặt giống như ngày hôm này xem trọng một người, nhiều năm qua cũng chưa từng có. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
2. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
3. Một Ngàn Năm Về Sau
4. Alpha Vị Hoa Hồng
=====================================
Người Doãn gia trên khuôn mặt đủ các loại biểu lộ, Hạ Trường Ninh đều xem ở trong mắt, nhất là lão hồ ly kia rõ ràng ánh mắt đang tính kế.
Đôi mắt đen sáng to tròn, có chút hơi híp lại, khóe miệng không tự giác nhếch lên, đúng thật sự là lòng tham vô đáy, rắn mà muốn nuốt voi, cũng không sợ ăn nhiều tiêu hóa không tốt.
So với Hạ Trường Ninh từ lúc bước vào chỉ nhìn qua anh một chút thì Thương Ngự Thượng luôn quan sát cậu, ánh mắt từ đầu tới cuối cũng chưa từng rời khỏi người Hạ Trường Ninh. Mỗi một biểu lộ nhỏ của cậu đều nhìn thấy tường tận.
Mới đầu đến thì lạnh nhạt thanh nhã, tiến lui vừa phải, vừa mới rồi khi được bà nội anh khen ngợi không kiêu ngạo không nóng nảy, đứa nhỏ này được nuôi dạy thật tốt, không giống như là người mà Doãn gia cái loại gia thế này có thể bồi dưỡng ra được, có lẽ từ trong cốt cách càng giống mẹ, hoặc là nói càng giống người nhà Hạ gia.
Bà Doãn ánh mắt nhỏ tính kế, Thương Ngự Thượng không để ý chỉ nhìn một lát, chỉ là vô tình nhìn thấy Hạ Trường Ninh mắt lộ ra trào phúng, đôi mắt anh liền trở nên sâu thẳm.
Bà Doãn cười tủm tỉm tiếp lấy lời,
– Để bà chê cười, Trường Ninh còn nhỏ, không quá hiểu chuyện, còn cần bà chỉ dạy nhiều hơn mới phải.
Bà Thương nhấp một ngụm trà,
– Sẽ không, tôi nhìn đứa nhỏ này rất tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy, biết tiến biết lui, bây giờ khó có thể nhìn thấy được người còn trẻ như vậy mà lại rất an ổn.
Bà nói phải không?
Bà Thương ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thương Ngự Thượng.
Thương Ngự Thượng khẽ gật đầu, gương mặt vạn năm không thay đổi hiếm có được ý cười, khóe miệng nhếch lên một đường cong nho nhỏ, giọng nói từ tính trầm thấp đầy nam tính thong thả đáp lời,
– Bà nội nói phải.
Bà Thương trên khuôn mặt mang theo nét cười hiền hòa,
– Trường Ninh, bà có thể gọi con như vậy không?
Hạ Trường Ninh nhếch miệng, hai má thanh nhã như ngọc, hé mở ra nụ cười tươi tắn có thể làm tan băng chảy tuyết,
– Thưa bà, theo ý bà đi, con sao cũng được.
Giọng nói réo rắt trong trẻo, như suối nhỏ róc rách, từng chút từng chút một thấm vào lòng người.
Nét cười trên khóe miệng bà Thương càng rõ,
– Đúng thật là một đứa bé hiểu chuyện. Chỉ là thiệt thòi cho con rồi.
Hạ Trường Ninh lập tức trố mắt, sau đó sáng tỏ hiểu ý cười một tiếng,
– Dạ, cám ơn bà thương yêu.
Bà Thương gật gật đầu, không có nói thêm cái gì.
Sau đó, các món ăn lần lượt được đưa lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Doãn Chi Niên và Thương Quốc Chương trò chuyện về tin tức thương mại, mà Tùng Mẫn lôi kéo lấy Khâu Tuệ Lâm trò chuyện một chút về trang sức quần áo và vân vân…
Bà Doãn thì bận bịu cùng bà Thương lôi kéo làm quen, vẻ mặt chờ không kịp, như là muốn nói bà nhìn tôi có biết bao nhiêu lời muốn nói, dáng vẻ hấp tấp nhanh muốn nói đến mời vốn đầu tư có bao nhiêu gấp.
Bà Thương một mặt cùng bà Doãn đánh thái cực, một mặt cùng Hạ Trường Ninh nhàn nhã hỏi việc nhà,
– Trường Ninh à, con hai mươi tuổi đúng không, còn đang đi học sao?
Hạ Trường Ninh thả đũa xuống,
– Không còn học nữa. Con đã tốt nghiệp.
Bà Thương cảm thấy giật mình,
– Con đã tốt nghiệp?
– Đúng vậy, thưa bà.
– Bà nhớ kỹ con ở tuổi này, đáng lý là đang học năm nhất đại học mới phải đi, sao lại là đã tốt nghiệp?
– Sơ trung, cao trung sau đó nhảy hai cấp, chương trình đại học con trong hai năm đã hoàn thành, cho nên sớm tốt nghiệp.
Tất cả mọi người đình chỉ nói chuyện, đều mang theo ánh mắt không thể tin nhìn Hạ Trường Ninh.
Bị nhiều người nhìn mình tựa như đang nhìn quái vật, Hạ Trường Ninh nhất thời hai má có chút đỏ ửng, ngại ngùng hé miệng cười cười.
Còn Thương Ngự Thượng đôi mắt thâm trầm, Hạ Trường Ninh như vậy thật là quá dụ người.
Hai má cậu như ngọc được bao phủ bởi một tầng hồng nhạt, lông mi dài chớp động đóng mở như cánh bướm, đôi mắt đen to sáng ngời. Dưới mũi cao thanh tú là đôi môi mỏng hồng hào đóng mở truyền ra âm thanh êm dịu như tiếng nhạc, du dương gieo vào lòng người.
Bàn tay dài mà không rộng, ngón tay thon dài vì ngượng ngùng đang chà sát nhẹ lấy chén trà bên cạnh, mu bàn tay trắng nõn như ngọc bích ẩn hiện chút mạch huyết.
Thân hình cao ráo đẹp trai dưới ánh mặt trời càng trở nên thanh khiết ôn nhu, thân thể được bao quanh bởi màu trắng của áo sơ mi, làn da như ẩn như hiện co dãn mười phần, rất rõ ràng đây là do thời gian dài vận động tạo thành. Thân hình mềm dẻo, bên dưới quần bò bao phủ hai chân thon dài chắc khỏe vừa nhìn liền có thể biết, nhất định rất tốt.
Thương Ngự Thượng đột nhiên nghĩ đến người xinh đẹp như thế này, anh nghĩ đến một câu mới có thể miêu tả giờ phút bây giờ của Hạ Trường Ninh, chính là [Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song].
Nghĩ đến người xuất sắc xinh đẹp như vậy tương lai không lâu nữa sẽ trở thành vợ mình, Thương Ngự Thượng ánh mắt nét cười càng sâu thêm một chút.
Hạ Trường Ninh bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt nóng bỏng của Thương Ngự Thượng, Hạ Trường Ninh muốn lờ đi đều làm không được, cậu nghiêng đầu nhìn về phía sau, trong lòng nói thầm, cái người này từ khi mình đến vẫn nhìn chằm chằm mình, anh ta không mệt sao?
Hạ Trường Ninh dùng ánh mắt nghi hoặc làm vừa lòng người phía sau, chỉ thấy anh nhếch khóe môi, đối diện Hạ Trường Ninh cười,
– Trường Ninh trí thông minh thật sự là cao.
Gương mặt vạn năm không đổi của Thương Ngự Thượng mang ý cười không rõ, Hạ Trường Ninh trong lòng không hiểu sao run rẩy không thôi.