Cuồng Sóng

Chương 35: Nữ tử phòng... Lang thuật[1]?



Editor: Meow

[1] Chiêu võ phòng dê xồm dành cho nữ

Điều này nói rõ, nhãi con khi ngủ cũng không có cảm giác an toàn.

Hà Hoan thở dài, nhẹ nhàng sờ ngón tay Hạ Hành, gỡ từng ngón từng ngón ra.

Hạ Hành chép miệng, mở mắt, thấy hai người họ đã đến phố Gulu rồi.

“A? Đến rồi? Sao anh không gọi tôi?”

“Hiếm khi thấy cậu ngồi xe máy vẫn có thể ngủ, ngủ thêm một lát cũng tốt.” Hà Hoan cởi mũ bảo hiểm ra.

Y xoay xoay cổ, tóc theo động tác nhẹ lay lay.

Hạ Hành ngồi sau, lại thấy được cái gáy trắng nõn của y.

Muốn sờ quá.

Nhưng mà… Sờ chắc chắn sẽ bị Hà Hoan cười nhạo, cho nên kiên quyết không sờ.

Người đi qua đường không ngừng quay lại nhìn họ.

Đây là khu hạ thành, mọi người đều mặc đơn giản tùy ý, hầu như không ai mặc sơ mi trắng quần tây nghiêm túc như Hà Hoan.

Họ đến quán mì, trên bàn còn rơi một ít thức ăn thừa của khác trước.

Hạ Hành chưa bao giờ chú trọng mấy thứ này, cầm giấy ăn đẩy mạnh một cái, lỡ đẩy sạch qua Hà Hoan ngồi đối diện.

“Ui, xin lỗi.”

“Không sao.” Hà Hoan đứng lên, qua ngồi cạnh Hạ Hành.

“Anh… Ăn không?” Hạ Hành không chắc lắm hỏi.

“Có chứ. Dù gì cũng chạy xa như vậy rồi.” Hà Hoan cười.

Ai za, cười thế này là không được rồi, từ lúc họ đến phố Gulu, đã rất nhiều tên lưu manh dọc đường nhìn theo.

Hạ Hành không để ý, vì mấy tên này đều không phải đối thủ của hắn, tìm đại một cái hẻm nào đó đấm dăm ba cú rồi nhét vào thùng rác là ổn.

Cái tên gọi ‘Hoàng lão ngũ’ vẫn đang nhìn chằm chằm vào Hà Hoan, còn lén lút liếm mép.

“Không nhìn ra nha, anh còn rất hút người đó.” Hạ Hành tức giận liếc Hà Hoan một cái.

“Hút người? Ý cậu là chọc người thích ấy hả?” Hà Hoan khẽ cười, “Sao tôi cảm thấy cậu còn có ý khác nhở?”

“Vì dáng dấp không đứng đắn, nên đặc biệt hấp dẫn mấy tên lưu manh thích hái hoa dại!” Hạ Hành giận dữ nói.

Vừa nói xong, đã thấy Hoàng lão ngũ không nhịn được, dứt khoát đi vào quán mì, đưa chân câu một cái ghế.

Không biết sao, cùng một động tác, Hạ Hành làm nhìn là lười biếng đáng yêu, đến lượt gã này nhòm thật thô bỉ hạ lưu.

Hoàng lão ngũ ngồi cạnh Hà Hoan, cười phô hàm răng vàng khè: “Ở đâu đến một cậu chàng xinh đẹp như vậy? Đến chơi à? Hay là nghe nói quán này ăn ngon, đến nếm thử?”

Hà Hoan không đáp lời gã, mà là nhìn cái bảng tóm tắt ‘Quán mì lâu đời’.

“Ăn xong rồi có muốn đi hóng gió với anh không?”

Hà Hoan vẫn vờ như không nghe thấy, mở quang não, xem bình luận giải đấu.

Cái nào cũng đại loại như ‘Tuyệt thế tra nam quá trâu bò’, ‘Tuyệt thế tra nam quá đểu’.

Hạ Hành cố ý chống cằm, lơ đãng nhìn chỗ khác.

Hắn biết rõ thân thủ Hà Hoan, có thêm mười tên Hoàng lão ngũ cũng không đủ nhét kẽ răng, nhưng nhìn Hà Hoan bị cái tên lưu manh này luôn mồm đùa giỡn, Hạ Hành thấy trong lòng không thoải mái tí nào.

Hoàng lão ngũ nhích lại gần một chút: “Yo, người em đẹp trai còn rất thơm nha~.”

Hạ Hành gãi má, thầm nghĩ Hà Hoan thơm sao? Sao hắn không biết? Không phải đều dùng nước giặt thống nhất của hạm đội phát à?

Hoàng lão ngũ nhìn qua Hạ Hành, gã nghe nói Hạ Hành đánh người rất lợi hại, nhưng gã có người chờ ngoài quán mì, chắc cũng cầm chân được hắn. Hơn nữa nhìn cái điệu bộ kia, hình như hắn không muốn xen vào chuyện này, vừa nghĩ thế lá gan dâm tà của gã càng mập thêm.

Hạ Hành nghe thanh âm Hoàng lão ngũ dùng sức hít ngửi, quay đầu nhìn, thấy Hà Hoan vẫn ngồi ngay ngắn, mặt không biểu tình, mũi Hoàng lão ngũ đã sắp chạm vào cổ y rồi.

“Em trai nhỏ à, đôi mắt thật em xinh đẹp, lần đầu anh thấy đôi mắt đẹp như vậy đó. Em xoay đầu lại, nhìn anh một cái, để anh nhìn rõ em?”

“Chậc, vẫn lạnh lùng như vậy, là hệ cấm dục hả?”

Hoàng lão ngũ nhìn gò má Hà Hoan, dù khuôn mặt không biểu tình gì, vẫn đẹp đến kỳ lạ. Không ai động, vậy thì gã tới thôi.

Gã nhấc cánh tay, khoát lên vai Hà Hoan: “Em xem thi đấu gì đó? Ồ, là phi hạm? Hay là lần tới anh dẫn em đến xem trực tiếp luôn nhé? Giờ cùng anh đi hóng gió ha?”

Hạ Hành nhìn ảnh phản chiếu trên mặt bàn, rõ ràng Hoàng lão ngũ kia đã khoát tay lên bả vai Hà Hoan, đã thế còn đưa tay nắm vai y, sao Hà Hoan chưa động thủ?

Đây là cố ý làm hắn thấy ghét, nhìn mà ăn không vô?

Lúc này, nhân viên quán mì đã bưng hai bát mì tới, đặt lên bàn.

Hạ Hành mạnh tay trộn mì, hy vọng Hoàng lão ngũ nhìn ra hắn đang khó chịu, nhanh cút xa chừng nào hay chừng đó.

“Anh trộn mì cho, rồi anh đút em ăn nhé.”

Mấy tên lưu manh đi cùng Hoàng lão ngũ trộm cười, gan cũng lớn hơn, ngồi vào bàn Hạ Hành.

Cả đám còn chưa kịp ngồi, Hạ Hành đưa ngón tay gõ lên bàn.

“Tao cho chúng mày ngồi xuống chưa?” Hạ Hành nhướng mày.

“Ơ, Hạ Hành quay về rồi? Không phải nói vào nội thành ăn no uống say rồi?”

“Bọn tao chưa từng thấy người nào đẹp như vậy đâu, đến nhìn dưỡng mắt tí!”

Hạ Hành nhìn phía Hà Hoan, dùng ánh mắt ra hiệu y “Mau xử mấy tên này đi.”

Nhưng Hà Hoan vẫn một bộ không quan tâm, còn kém không há miệng ăn đồ Hoãng lão ngũ đút tới thôi.

“Này, thế mà anh cũng chịu được?” Hạ hành cắn răng, lời nói rít từ kẽ răng, nhím nhỏ sắp bạo phát rồi.

“Có gì không được, có người hầu hạ càng tốt chứ sao?” Hà Hoan không hiểu lắm nhìn Hạ Hành.

“Trợn to con mắt thao thác viên mà nhìn cho rõ, họ không phải là muốn hầu hạ anh, mà là đang đùa giỡn lưu manh đó!”

“Ây za, đùa giỡn lưu manh gì chứ, chúng tôi là đang muốn làm quen với em trai xinh đẹp này mà.” Tên lưu manh tóc xanh cười hì hì nói.

“Này mà cũng tính là đùa giỡn lưu manh, xem ra cậu chưa nhìn thấy cái gì gọi là thực sự lưu manh rồi.” Hà Hoan cúi đầu, tắt video, xem mấy bài viết phân tích giải đấu, “Nên học cách ngoảnh mặt làm ngơ đối với một vài việc không đáng kể. Nếu gì cũng quan tâm cậu sẽ bị tức chết.”

Hà Hoan đưa tay sờ đầu Hạ Hành.

Đcm——anh mày không thể nhịn nữa, nếu nhịn tiếp sẽ ói luôn cơm ăn đêm qua!

Hạ Hành hất tay Hoàng lão ngũ xuống, túm cổ áo Hà Hoan, kéo lại gần mình.

Mái tóc bồng bềnh mềm mại, như một giai điệu nhẹ nhàng lướt qua, khiến cho người càng muốn đối với y…Ừm…

Tay Hạ Hành vừa đặt lên bả vai Hà Hoan, người này đã nhân tiện dựa trên đầu vai hắn.

“Không phải anh cần người hầu ăn sao? Ăn đi!”

Hạ Hành gần như ngồi vòng luôn Hà Hoan, gắp mì nơi bát mình còn chưa trộn đều lên, nhét vào miệng y. Cái bộ dáng kia như Hà Hoan nợ hắn mấy triệu vậy, muốn tự tay đút nghẹn chết cái tên tra nam này.

“Úi úi! Cậu phải ôn nhu với em trai nhỏ chứ! Sao cậu có thể như vậy được!”

Hoàng lão ngũ nhìn đôi đũa trên tay Hạ Hành sắp đâm đến mặt Hà Hoan, đau lòng chết đi được, đưa tay giữ cổ tay hắn.

Hạ Hành nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện đôi ra, người ngoài chớ xen vào. Sao đây, muốn giành?”

Hoàng lão ngũ ỷ mình nhiều người, muốn đè tay Hạ Hành xuống, nhưng Hạ Hành vẫn không chút xi nhê.

“Cậu đút mì cho tôi, đương nhiên tôi rất vui.”

Hà Hoan nở nụ cười, ngậm vào đống sợi mì Hạ Hành gắp lên, dù quá nửa rơi vào bát, nhưng Hoàng lão ngũ cảm thấy, em trai xinh đẹp này bị ép buộc.

Nhìn biểu tình thương xót của Hoàng lão ngũ, lòng Hạ Hành phừng lửa giận.

Làm sao, anh mày ngứa mắt mới ra tay đó, nhìn sao bảo anh mày đang ăn hiếp Hà Hoan?

“Anh cam tâm tình nguyện?” Hạ Hành hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Hà Hoan quay mặt qua, nhìn Hạ Hành cười.

Y không cười còn tốt, vừa cười… bỗng Hạ Hành cảm thấy… Đẹp quá.

Mụ nội nó, mình trúng tà?

Hà Hoan trộn đều bát của mình, gắp một đũa đưa trước mặt Hạ Hành: “Cậu cũng ăn đi. Tôi cũng thích chăm sóc cậu.”

Này này! Đừng có sến súa thế!

Hạ Hành cúi đầu, mặt thì hung thần ác sát, nhưng tim lại nhảy lung ta lung tung.

Hà Hoan thấy tai hắn đỏ hồng lên.

Chậc, dễ thương ghê. Nếu không có mấy tên cản trở này, chắc là mình sẽ tìm cơ hội hôn một cái.

“Miếng nữa đi.” Hà Hoan lại đút Hạ Hành một đũa nữa.

Hạ Hành nuốt xuống, chợt cảm thấy sai sai.

Không phải đang đuổi Hoàng lão ngũ với đám lưu manh của gã à?

Sao tự nhiên thành đút nhau ăn rồi?

Hạ Hành cầm đũa lên, bất ngờ đâm vào bàn, chỉ nghe rắc một cái, đũa gãy.

“Nhìn rõ chưa? Đây là người của tao. Chúng mày đứa nào còn ôm tâm tư xấu xa, thì đừng để cho anh mày biết. Không thì tao sẽ đánh cho đoạn tử tuyệt tôn!”

Mắt Hạ Hành như tuôn ra lửa.

Những người khác trong quán mì đều trợn tròn mắt.

Bọn Hoàng lão ngũ không cam lòng rời đi, ở lại thì không biết có đánh lại Hạ Hành không.

Lúc này bà chủ quán mì đi ra, khí tụ đan điền gầm một tiếng: “Ăn mì thì ăn cho ngon——không ăn mì cút ngay cho bà!”

Vừa nghe tiếng gầm này, Hoàng lão ngũ cùng đồng bọn lập tức cút.

Không khí chung quanh thoáng đãng hơn nhiều.

Hạ Hành bưng bát mình về, mặt mày nghiêm túc trộn đều, nghiêm nghiêm túc túc ăn.

Hà Hoan nhìn Hạ Hành ăn cả chỗ mì mình cắn đứt lúc nãy, nhẹ nhàng cười.

“Hạ Hành, cậu vừa nói tôi là người của cậu.”

“Không phải là anh cố ý nhịn những người kia, chờ tôi ra tay à? Biết thế tôi đã ôm bát qua bàn đối diện ăn, ngồi nhìn bọn họ xử anh tại chỗ.” Hạ Hành tức giận nói.

Sao mình không nhịn được nhở? Ra tay làm gì chứ? Sao chưa gì đã chạy vô tròng của y rồi?

“Chờ lúc chúng ta rời khỏi phố Gulu, tôi còn có thể làm người của cậu không?”

“Phụt——” Hạ Hành phun một ngụm ra ngoài.

“Gì mà người của tôi với chả của anh, phiền anh làm một người an tĩnh cho tôi ăn bát mì ngon tí đi!”

Làm như tôi thích anh lắm vậy đó!

“Nếu không phải đang ăn mì, mà gặp mấy tên lưu manh kia, cậu sẽ làm gì?” Hà Hoan chống cằm hỏi.

Lúc Hạ Hành cúi đầu ăn mì, lông mi rũ xuống, rất đơn thuần, cũng rất đáng yêu.

“Đánh một trận, nhét vào thùng rác, đây mới là đãi ngộ của rác rưởi.” Hạ Hành nói.

“Ồ.” Hà Hoan đứng dậy, “Cậu từ từ ăn, tôi qua quán tạp hóa bên cạnh, mua kem ăn.”

Hạ Hành phất phất tay, một bộ ‘Ngươi có thể quỳ an'[2], “Đi đi đi đi!”

[2] quỳ thỉnh an thời xưa á

Hà Hoan vừa đi hai bước, Hạ Hành bỗng nhớ ra gì đó, gọi y lại, “Ây khoan đã!”

“Sao vậy?”

“Không cho mua thuốc lá.” Ánh mắt Hạ Hành hung dữ.

Hà Hoan đột nhiên đi tới, túm lấy gáy Hạ Hành, hắn cả kinh bấu bàn lui về phía sau, Hà Hoan nghiêng mặt qua, như sắp chạm vào mặt Hạ Hành, chợt ngừng lại.

“Biết rồi.”

Y nở nụ cười, quay người đi.

Hạ Hành ngẩn người tại chỗ, “Làm cái gì… có bệnh à.”

Đến khi hắn đã ăn hết mì, đợi thêm năm phút đồng hồ, vẫn chưa thấy Hà Hoan về.

“Chậc, mua có cái kem, không lẽ nhét luôn mình trong tủ lạnh?”

Vừa lúc bà chủ lau bàn bên cạnh, nghe Hạ Hành nhắc tới, liền nói luôn: “Lúc bạn trai cậu đi đến từ đối diện, đã bị mấy tên lưu manh gọi vào trong hẻm nhỏ rồi!”

“Hả? Lúc nào?”

“Vừa nãy đó!”

Hạ Hành vội vàng đứng dậy, chạy đến đối diện, vừa chạy vừa nói: “Đó không phải bạn trai tôi!”

Bà chủ phất phất tay: “Ôm cũng ôm rồi, đút cũng đút rồi, anh chàng đẹp đẽ kia còn xém hôn cậu, không phải bạn trai, thế là cha à!”

Khi Hạ Hành vọt đến đầu hẻm, đã thấy Hà Hoan miệng ngậm kem que, đang ngồi xổm trên đất, cười nhìn, thùng rác.

Mà Hoàng lão ngũ cứ như gặp ma, liều mạng chui vào thùng rác.

“Đừng đánh tôi… Đừng đánh tôi! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi đại ca ơi!”

Thùng rác bên cạnh cũng có ba tên đầu chúc xuống dưới, chân ngược lên trời, chui vào trong.

Hà Hoan đứng lên, tiện chân đạp thùng rác một cái: “Tôi xinh đẹp không?”

“Không không không! Ngài không phải xinh đẹp! Ngài là đẹp trai! Tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai nam tính hơn ngài!”

“Như mấy cô gái hay nói, ngài là A bạo! A bạo!”

Hà Hoan cúi đầu, đứng chỗ nghịch sáng, Hạ Hành nhìn thấy khóe miệng y câu lên, như ác quỷ chết người.

Nhưng càng như vậy, Hạ Hành càng không nhịn được mà muốn đến gần.

Hắn muốn nhìn một Hà Hoan như vậy thật rõ ràng.

“A sao? Tôi muốn còn hơn cấp A. Tôi rất S.”

“Ngài S bạo! S bạo!”

“Chậc…” Hà Hoan như còn chưa hài lòng, “Mấy người các cậu bảo vừa thấy đã muốn thượng tôi? Nói!”

“Chúng tôi không nên cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng!”

“Chẳng lẽ là bộ dáng tôi nhìn quá tục khí, nên cậu ấy mới nhìn không lọt tôi?” Thanh âm Hà Hoan chậm rãi, rất giày vò người.

“Ngài không tục khí! Ngài là siêu phàm thoát tục!”

Hà Hoan vừa ăn xong kem, vứt que vào thùng rác, quay người lại đã thấy Hạ Hành đứng đó.

Y ngẩn người, cười hỏi: “Sẽ không phải là vì lo lắng cho tôi, nên chạy đến chứ?”

“Không, tôi là lo cho mấy tên lưu manh kia.” Hạ Hành nói.

Hà Hoan lắc đầu: “Thực ra mấy tên này vẫn không tính là lưu manh.”

“Ha? Vậy như nào mới tính?”

Hạ Hành nghĩ thầm, khẩu vị người này nặng đến đâu, mới không tính mấy tên này là lưu manh chứ?

“Cậu thật sự muốn biết?” Hà Hoan hỏi.

Hạ Hành nhớ lại biểu tình vừa nãy của y, chợt nhận ra, bàn về lưu manh, còn ai hơn Hà Hoan?

“Tôi không…”

Một giây sau, Hạ Hành bị Hà Hoan bịt miệng, người bị đẩy về phía sau, đột ngột đụng vào tường.

“Lưu manh chính hiệu sẽ không ra tay dưới mắt nhiều người, vì nhiều người nhìn như vậy, sẽ không làm được nhiều chuyện.”

Đôi mắt Hà Hoan cách rất gần, dù vẫn là mi mắt dịu dàng tinh xảo kia, nhưng vẫn làm đáy lòng Hạ Hành rung chuông báo động nguy hiểm.

Hạ Hành nâng đầu gối muốn đá Hà Hoan ra, nhưng bị đối phương vững vàng chặn lại.

“Lưu manh chính hiệu sẽ biết rõ cậu phản kháng như thế nào, phản ứng ra sao, rồi sẽ thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của cậu.”

“Ưm… ưm…”

Đừng có bịt miệng ông, giỏi thì đánh một trận! Ông sẽ đánh cho anh khóc luôn!

“Họ sẽ không cho cậu cơ hội đọ sức công bằng, khi bị họ khống chế, vậy thì cậu xong rồi.”

Hà Hoan nói bên tai Hạ Hành.

Hạ Hành muốn trốn sang một bên, nhưng khí lực Hà Hoan rất lớn.

“Giờ tôi sẽ dạy cho cậu nên làm gì.”

Bỗng nhiên, Hà Hoan buông Hạ Hành ra.

Hạ Hành vốn đang bị không khí nóng bỏng hun đến nóng đầu, tự dưng chỉ còn lại mùi rác… Thật khó ngửi.

Mặc dù Hoàng lão ngũ là tên lưu manh không phẩm vị gì, nhưng không thể không thừa nhận, gã nói người Hà Hoan thật thơm rất chính xác.

“Dạy… anh muốn dạy tôi cái gì?” Hạ Hành ngơ ngác.

Hắn cảm thấy mình nghe lầm.

“Cậu nghe kỹ cho tôi, nếu có người muốn bắt nạt cậu, trước tiên chắc chắn sẽ đè cậu ở tư thế mà cậu không thể nào phản kháng, rồi họ sẽ làm chuyện mình muốn làm.”

Hà Hoan chợt đưa tay kéo áo phông Hạ Hành.

“Anh muốn làm gì! Làm gì!” Hạ Hành dùng sức kéo áo lại.

“Cậu phải nhớ kỹ, tay trái vói vào từ bên này, tay phải như vậy… Sau đó cùng hướng lên trên.”

Hạ Hành chưa kịp phản ứng, áo của hắn đã biến thành dây thừng, siết vào cổ, chỉ cần Hà Hoan dùng lực, hắn có thể tắt thở.

Hà Hoan tháo áo hắn ra, Hạ Hành vẫn còn vuốt cổ thuận khí: “Anh học được trò này chỗ nào? Quá… Hữu dụng…”

Hà Hoan chọc má hắn một cái: “Quan tâm tôi học ở đâu làm gì? Cậu cứ nhớ cho tốt là được rồi.”

Hạ Hành đi sau lưng Hà Hoan, nhìn quang não nhảy ra mấy tin nhắn.

Chu Hồng: [Ông chủ lớn nào đó nói mời mọi người đến Lưu Ly thiên đường chạy đâu rồi? Không muốn tiêu tiền nên bỏ trốn à?]

Vương Thiên Chuy: [Tiểu Hạ Hành, cậu với ông chủ lớn đi đâu thế? Có tới Lưu Ly thiên đường không?]

Diệp Dương: [Nơi này thiết lập rất nhiều cảnh tượng giả lập! Tôi muốn chọn phòng báng gừng!”

Hạ Hành nhìn qua, cái gì? Phòng bánh gừng? Bọn họ đều là trẻ mẫu giáo sao?

Hạ Hành trả lời Diệp Dương: [Chọn cái phòng bánh gừng quỷ gì, anh đây tình nguyện chọn thuyền hải tặc!]

Ngôn Dụ Phong: [Tôi muốn chọn thần thoại Hy Lạp, nhưng Diệp Dương chưa đủ mười tám tuổi.]

Hà Hoan trả lời Ngôn Dụ Phong: [Thần thoại Hy Lạp thì không được rồi, bạn nhỏ Hạ sẽ xấu hổ không biết nhìn đi đâu mất.]

Cố Hoài: […]

Hà Hoan đi cùng Hạ Hành đến chỗ đậu chiếc ‘Cơn lốc sao Mộc’, Hạ Hành vẫn cúi đầu không biết đang tra cái gì, Hà Hoan cười, cầm mũ bảo hiểm đưa lên đỉnh đầu hắn, tính đội giúp hắn.

“Úi cha!” Bỗng Hạ Hành ngước mắt lên, biểu tình hung hãn nhìn Hà Hoan, “Anh làm cái gì thế?”

“Tôi… làm gì cơ?”

“Cái anh vừa dạy tôi chính là nữ tử phòng lang thuật!”

Hạ Hành mở cái video hắn tìm được giơ trước mặt Hà Hoan, hai tai đỏ bừng, nhưng lần này không phải do thẹn thùng, mà là tức giận.

Hà Hoan không chút lưu tình đội hẳn mũ xuống.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, có dùng là được.”

Hơn nữa cái chiêu kia, không thể nào đối phó được với mấy tên lưu manh nhã nhặn mặc áo sơ mi, ví dụ như Hà Hoan.

“Tôi không phải con gái! Sẽ không bị người… Bị người chấm mút!”

Hà Hoan đã ngồi lên xe, Hạ Hành vẫn còn đứng một bên lý luận với y.

“Vậy thì sao? Giờ cậu đã học xong rồi, chẳng lẽ muốn xóa sạch mấy động tác ra khỏi đầu?” Hà Hoan cười hỏi ngược lại.

“Tôi chỉ là nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không xài cái chiêu này!”

“Được, cậu không dùng. Mau lên xe, mọi người đang chờ chúng ta ở Lưu Ly thiên đường đấy.”

Hạ Hành như đánh vào bông, nhưng vẫn leo lên ngồi sau xe Hà Hoan.

“Chờ tí, tôi vào gói theo bát mì hồi nãy đã.”

“Hửm? Đem cho Diệp Dương ăn hả?”

“Không! Anh lại xe chầm chậm nhá! Tôi ngồi sau bưng ăn!”

Vì vậy, giờ trên đường mới có cảnh, Hà Hoan lái chiếc mô tô bản limited ‘Cơn lốc sao Mộc’ với vận tốc 20km/h nhích dần về phía trước, Hạ Hành ngồi sau mở kính chắn gió mũ bảo hiểm lên, bưng mì ăn sồn sột.

Người bên đường đều không nhịn được ngoái đầu nhìn theo.

Bốn mươi phút sau, họ mới dừng trước Lưu Ly thiên đường.

Trong Lưu Ly thiên đường có rất nhiều phòng riêng, mỗi phòng sẽ thiết lập các cảnh tượng bất đồng.

Ví như cái phòng có thần thoại Hy Lạp mà Ngôn Dụ Phong nhắc tới kia, trong đó có vô số nữ thần hoặc nam thần, đương nhiên tất cả đều mặc đồ thiếu vải, những hình ảnh này sẽ bao trùm khắp phòng. Máy tính thiết lập cho họ có những biểu cảm động tác khác nhau, thậm chí có thể nói chuyện với khách, ngồi bên cạnh khách, nhìn y như thật.

Nói tóm lại chỉ không chạm được, còn lại chả khác gì thật cả.

Lúc Hà Hoan và Hạ Hành vào phòng họ, bọn Chu Hồng đã gọi đồ uống, hơn nữa đã chọn xong cảnh tượng – Cửu thiên huyền nữ.

Mấy cô gái thướt tha mặc quần áo lụa mỏng cổ điển bay tới bay lui, khắp phòng chìm trong cảnh tượng huyền ảo thần diệu.

Lần đầu tiên Hạ Hành nhìn thấy hình ảnh sống động như vậy, mặt đầy kinh ngạc.

Một vị tiên tử bay đến trước mặt, nhìn hắn thẹn thùng cười một tiếng, ghé mặt đến gần hắn, hầu kết Hạ Hành nhúc nhích.

Hình ảnh này quá giống thật, chân thực từ làn da đến từng cọng lông mi, càng không cần phải nói đến cái biểu tình nhộn nhạo kia.

Trái tim nhỏ của Hạ Hành thình lình nhảy một cái.

Động tác nuốt nước miếng của hắn không tránh được ánh mắt Hà Hoan.

Bên tai đến một luồng gió nóng, Hạ Hành quay mặt, thì ra là Hà Hoan.

“Này, anh làm gì đó?” Hạ Hành lập tức che lỗ tai mình.

Hà Hoan tới cạnh hình ảnh vị tiên tử kia, ngón tay câu nhẹ cằm hình tiên nữ.

“Tôi chỉ muốn nhắc cậu, đừng quá động lòng, tất cả đều là giả.”

Hạ Hành ngơ ngác, vì khi cùng nhìn thấy góc nghiêng của Hà Hoan và vị tiên tử kia, chợt nhận ra gò má của y còn đẹp hơn cả tiên tử, sao trước kia mình không phát hiện nhỉ?

“Hạ Hành, tới rồi à! Nhanh nhanh! Zô chơi mau!”

Thanh âm Diệp Dương truyền đến.

Hạ Hành lập tức coi Hà Hoan như không khí, lướt qua người y mà vào, lúc đi qua y, hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Rõ ràng là Cố Hoài cũng vậy, Chu Hồng cũng thế, chỉ cần là người hạm đội liên bang, mùi trên quần áo cơ bản đều giống Hà Hoan.

Nhưng chỉ có mình Hà Hoan, là mang đến một loại cảm giác như lướt nhẹ qua tim.

Bỗng cổ áo sau Hạ Hành bị kéo lại.

“Làm… làm gì?”

“Đã gọi là Lưu Ly thiên đường[3], thì cậu cứ nghĩ như là xem phim điện ảnh 3D là được.” Hà Hoan lui về sau một bước, rồi đến cạnh Hạ Hành, “Cậu đi đứng cùng tay cùng chân cả kìa.”

[3] thiên đường thủy tinh

Hạ Hành quê đỏ mặt: “Đây là kiểu nhảy mới đó, anh không biết à? Đồ nhà quê.”

Dứt lời, hắn nhanh chóng đến chỗ Diệp Dương, mới thấy một đống người đang vây quanh chơi Cờ nhảy.

Trò này rất đặc biệt, cần phải tính trước nhịp bước, ví như nhảy thêm mấy bước mới có thể đến ô nhận thưởng, quà thưởng có thể là tiền trò chơi, hay các loại vật phẩm linh tinh. Mỗi lần nhảy xong, nếu vẫn chưa đến được ô nhận thưởng, thì sẽ nhảy ra một nhiệm vụ.

Có nhiệm vụ rất buồn cười, nhưng cũng có nhiệm vụ quá làm khó người.

Nghe đâu mỗi lần Cố Hoài chơi trò này đều phải làm mấy cái nhiệm vụ thái quá.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải uống cạn cái thứ nước trừng phạt vừa khóc vừa thúi mà câu lạc bộ đặc biệt pha chế.

Nhìn một loạt cốc rỗng kia, Hạ Hành tò mò hỏi: “Ai uống?”

Chu Hồng hả hê nói: “Còn ai vào đây nữa? Lão Cố chứ ai!”

Hạ Hành đến cạnh Vương Thiên Chuy nói: “Không phải các anh nói chỗ này tiêu hồn lắm sao? Mới đầu nhìn còn mới lạ, qua ba phút vẫn cứ như vậy. Có thấy tiêu hồn gì đâu.”

Chu Hồng tiếc nuối liếc Diệp Dương một cái: “Có con nai vàng ngơ ngác ở đây, sao có thể tiêu hồn được?”

Lúc này Ngôn Dụ Phong mới lên tiếng: “Ông chủ lớn câu lạc bộ nè, trận thi đấu lần này chúng tôi được MVP đó! Sao anh không bày tỏ cảm nghĩ gì hết? Không có chút tiền hoa hồng nào sao?”

Chu Hồng ước gì tiêu sạch tiền Hà Hoan, ồn ào phụ họa: “Đúng đúng đúng! Sao cậu không thưởng tiền hoa hồng cho người ra chứ? Phải khích lệ đúng lúc thì nhân viên mới tiến bộ!”

Vương Thiên Chuy và Diệp Dương cũng giương đôi mắt cún con nhìn Hà Hoan.

Hạ Hành không gia nhập vào đoàn đội đòi thưởng này, vẫn khom người, ngâm cứu nên nhảy bước tiếp theo thế nào.

Hắn chống hai tay bên bàn trò chơi, cúi người, hai chân thon dài thẳng tắp, eo thon gọn có lực.

Đặc biệt là dưới ánh đèn lờ mờ tại nơi này, có tiên tử tình cờ bay qua lưng Hạ Hành, quần lụa mỏng nửa trong suốt lướt qua người hắn, tầm mắt Hà Hoan cũng bị dắt theo.

“Hey, ông chủ lớn à, nói gì đi chớ.” Ngay cả Cố Hoài cũng lên tiếng.

Giờ Hà Hoan đang nghiêng về phía trước, đưa ngón tay câu lưng quần Hạ Hành.

Hạ Hành trở tay túm cổ tay đối phương, quay đầu trừng mắt nhìn y: “Ê, làm gì đó!”

Hà Hoan muốn rút tay về, nhưng Hạ Hành không chịu buông. Thật ra thì Hà Hoan có thể dễ dàng tránh thoát tay hắn, nhưng y không làm thế, mà nhích ngón tay như có như không cọ vào móng tay Hạ Hành.

Rõ là lúc bị y câu lưng quần chả có cảm giác gì, nhưng vừa bị Hà Hoan cọ móng tay như thế, lòng Hạ Hành như có con kiến lửa bò qua.

“Nghe mọi người xin gì không?” Hà Hoan ngước đầu, nhìn hắn.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn không có cảm giác với mấy kiểu mặt trắng nhỏ thế này, nhưng tại nơi mờ ảo này, nhìn ngũ quan của y rút đi vẻ tinh xảo, lộ ra sự sắc bén, rõ ràng đáy mắt của y mang theo ý cười, nhưng Hạ Hành mơ hồ cảm giác được y vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật.

“Xin? Xin gì?”

“Xin thưởng đó, Hạ Hành! Cậu không muốn được thưởng à?” Diệp Dương đầy mặt chờ mong nhìn Hạ Hành.

“A, có… tôi muốn chớ! Nhanh thưởng đi!”

Vừa nhắc đến thưởng, Hạ Hành liền gọn gàng dứt khoát.

Hà Hoan nhìn ánh mắt mong chờ của Hạ Hành, nở nụ cười.

Y vỗ vỗ đùi mình, cười nói: “Cậu ngồi lên đây, ngồi đủ mười phút, tôi sẽ phát một bao lì xì lớn.”

Trong nhất thời, tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng tụ lại trên người Hạ Hành.

“Ha, ngồi chân anh là được?”

Hạ Hành thầm tính toán trong lòng, ngồi mười phút cũng chả sứt đi miếng thịt nào, mà mình nặng như vậy, người thiệt là Hà Hoan chứ không phải mình.

“Ngồi đủ mười phút, còn phải nói với tôi ‘Ca ca, em muốn tiền lì xì.'” Hà Hoan nói.

“Gì? Không chỉ ngồi, còn muốn ngồi đủ mười phút? Còn muốn gọi ca ca? Sao anh không muốn lên trời luôn đi?”

Mắt thấy Hạ Hành muốn xông đến đấm, Diệp Dương cùng Vương Thiên Chuy lanh lẹ túm hắn lại.

Vừa nghe cái yêu cầu này, Chu Hồng cụp mắt nói: “Chuyện này… Với cái tính nóng nảy của nhóc Hạ, chắc chắn không nhịn nổi!”

Cố Hoài cũng chậc một tiếng: “Đầu có thể rơi máu có thể ngừng, nhưng Hạ Hành sẽ không vì mấy trăm tinh tệ mà ngồi lên đùi đâu! Còn phải gọi ca ca?”

Ngôn Dụ Phong cũng không hài lòng: “Không muốn phát lì xì thì nói thẳng, cần gì làm khó người ta chứ?”

Hà Hoan dựa về sau, bày cái biểu tình như đại gia.

“Ai nói tôi phát mấy trăm tinh tệ? Tôi phát mười vạn, các cậu có thể giật được nhiều hay ít thì phụ thuộc vào mình hên hay xui. Hơn nữa, tôi chỉ phát, không giật.” Hà Hoan nói.

“Đậu má! Chúng ta là loại người vì mấy vạn tinh tệ mà bán đứng bạn bè sao?” Chu Hồng hiên ngang lẫm liệt nói.

“Mấy vạn thôi mà! Chúng ta không thể kiếm được sao?” Cố Hoại cũng biểu thị xem thường mấy kiểu vật chất này.

Diệp Dương sắp khóc: “Có Đảng học sinh kiếm không được mà!”

Ngôn Dụ Phong đang đưa tay chỉnh lại đầu tóc dài: “Aiz, lâu rồi tôi chưa bán được tác phẩm nào…”

Vương Thiên Chuy cũng sụt sùi: “Vợ con tôi còn chờ tôi nuôi đó.”

Hạ Hành ngẩn người: “Mấy người nhìn tôi làm gì? Muốn tiền thưởng thì cứ lên ngồi đi.”

Ngón tay Hà Hoan gõ gõ vào má, đuôi mắt y vốn giương lên, lúc không cười nhìn đã rất sắc, mà giờ một chút ý cười cũng không có, Hạ Hành cảm thấy hình như đối phương túm cổ tay mình, định kéo qua.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này Chu Hồng lên tiếng.

“Anh em, ra ngoài chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Ồ? Được.”

Hạ Hành gật đầu, theo Chu Hồng đi rời phòng.

Chu Hồng đưa cho hắn một chai nước ngọt.

Hai người đứng trên sân thượng club, có mấy người đang hút thuốc lá, xa xa là những ánh đèn neon sáng bừng trong bóng đêm, đây là thành phố không bao giờ ngủ ở khu Đông, địa phương phồn hoa náo nhiệt nhất.

Chu Hồng nói: “Hà Hoan luôn nói chuyện bằng cái kiểu kia đấy, càng là người quen, y càng như vậy.”

“Ồ…”

Nhưng mà lần đầu tiên tôi gặp y, y đã nói với tôi bằng cái kiểu đó rồi.

“Y rất thích bắt nạt mấy người ngoại hình dương cương trong căn cứ, vừa gặp người mới nào được là ăn hiếp ngay. Cậu gặp qua Hứa Xung chưa?” Chu Hồng hỏi.

“Gặp rồi.”

“Lúc Hứa Xung mới tới cũng bị bắt nạt.”

“Tôi biết, Hứa Xung bị ăn hiếp đến thảm.” Lòng Hạ Hành lần thứ hai thầm thắp cho Hứa Xung thêm cây nến nữa.

Chu Hồng nói ra lời có tâm nhất đời này của mình, tuy lời này chỉ là nghe từ mấy lời đồn đãi: “Theo phân tích của phòng giám sát tâm lý, sở dĩ Hà Hoan như vậy là vì sâu trong lòng y… vô cùng hâm mộ những người có ngoại hình dương cương nam tính. Vì thế đã dùng hành động bắt nạt đối phương, làm đối phương xấu hổ, ngượng ngùng để bù đắp khát vọng trong lòng.”

“Cho nên y thích làm người ta xấu hổ như vậy… là vì tự ti bởi khuôn mặt mình?” Hạ Hành trợn tròn mắt nhìn Chu Hồng.

“Là tự ti hay là tự phụ, chỉ có bản thân y rõ mà thôi.” Chu Hồng thở dài, “Hà Hoan là một người rất giỏi kiểm soát tâm tình, rất khó nhìn ra vui giận từ trên mặt y. Nhưng mà phải nói trong hạm đội liên bang… thực sự rất hiếm thấy gương mặt như Hà Hoan.”

Hạ Hành vừa nghe đã hiểu. Hạm đội là nơi lãnh tĩnh lí trí tràn ngập hormone nam tính, thường thì ngoại hình cường tráng như Hứa Xung và Cố Hoài sẽ rất được chào đón, mà kiểu như Hà Hoan chỉ sợ là ngay ngày đầu tiên vừa vào quân dự bị, đã làm cho người cảm thấy rất dễ bị ức hiếp. Mặc dù hạm đội liên bang không có thói quen bắt nạt người mới.

Nhưng ngoại hình của Hà Hoan sẽ làm cho mọi người theo bản năng mà cảm thấy y không đủ mạnh, thành kiến này tuy không ảnh hưởng gì đến thân thể, nhưng phải cần bao nhiêu nỗ lực mới có thể thay đổi?

“Hà Hoan người này, thoạt nhìn như không quan tâm gì đến người bên cạnh mình, nhưng thật ra là tên siêu cấp bao che khuyết điểm. Thế giới của y phân chia rất rõ ràng, người ngoài đừng mơ dễ dàng tiến vào, mà người trong đó y sẽ rất… coi trọng. Điều này cũng là lí do vì sao người càng thân với Hà Hoan thì y càng làm càn, nhưng mọi người không có ai giận y thật cả.”

Hạ Hành nắm chặt tay, hắn biết hạm đội liên bang đã nảy sinh ý định gọi mình về, cũng biết tự do hiện tại, dù là trong chốc lát, chính là do Hà Hoan dành được giúp hắn.

Hạ Hành cảm giác tràn đầy tội lỗi.

Vì hắn đã không chỉ một lần nói Hà Hoan là ‘Tiểu bạch kiểm.’

Nếu trong lòng Hà Hoan thật sự rất tự ti với ngoại hình của mình, thì Hạ Hành nói như vậy chẳng khác nào xát muối vào vết thương người ta.

Hạ Hành vẫn luôn tâm niệm một quan điểm đó là ‘Có thể không thích, nhưng đừng thương tổn.’

“À thì… Hay tôi cứ ngồi một tí… Cho y một chút cảm giác thỏa mãn đi…”

Dù sao thì ngồi một lát cũng chả thiếu miếng thịt nào.

Hạ Hành hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình, về phòng riêng.

Chu Hồng đi sau hắn, tự cho mình một like —— vì hạnh phúc của mọi người thôi!

Khi Hạ Hành mở cửa phòng riêng, vừa lúc chế độ “Phi thiên vũ” được mở ra.

Mười mấy tiên nữ nhẹ nhàng bay múa, Diệp Dương nhìn đến ngơ người.

Ngôn Dụ Phong cũng không nhịn được mà cảm thán, Lưu Ly thiên đường đúng là Lưu Ly thiên đường, thiết lập cảnh tượng đẹp như tiên cảnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.