Đại học An nằm ở trung tâm thành phố Hải, là một trường đại học trọng điểm, nhất là khoa kinh tế và khoa lịch sự đều đào tạo được không ít anh tài.
Dương Thiên chọn khoa kinh tế đại học An.Trên tàu hỏa, hắn cầm một quyển sách về kinh tế của một tác giả phương Tây, yên lặng đọc.“Xin chào, tôi ngồi ở phía trong, có thể cho tôi vào một chút không?” Dương Thiên đang đắm chìm vào sách vở thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dễ nghe.Dương Thiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, xõa tóc, đang lặng lẽ nhìn mình.
Cô gái này nhìn vô cùng nhã nhặn, mang theo hương vị cổ xưa, vừa nhìn đã thấy là cô gái có giáo dục.
Hơn nữa, cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp và thanh thuần, thậm chí không hề thua kém Tần Ngữ Huyên.Dương Thiên nhanh chóng đứng lên, nhường chỗ cho cô gái ngồi xuống.“Cảm ơn!” Cô gái nhẹ nhàng nói, giọng nói vô cùng êm tai.
Đối phương ngồi vào chỗ xong thì lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sác không ngừng lùi về sau.Dương Thiên thấy cô gái này không có nhu cầu nói chuyện nên lại tiếp tục cúi đầu yên lặng đọc sách.Hả?Cô gái ngắm phong cảnh một lúc, sau đó lơ đãng nhìn về phía Dương Thiên, đến khi nhìn thấy quyển sách hắn đang đọc thì không khỏi cảm thấy khó hiểu.[Cơ sở phân tích kinh tế] của Samuelson?Lúc mới đến cô cũng nhìn thấy Dương Thiên đang cầm quyển sách này, nhưng lại tưởng hắn chỉ cầm để làm bộ làm tịch.
Tuy nhiên, bây giờ nhìn dáng vẻ đọc sách vô cùng nghiêm túc của Dương Thiên, cô lại cảm thấy hơi khó hiểu.Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất thì không ai quấy rầy ai.
Cô thích nhất là yên tĩnh, không thích trò chuyện với người khác giới.
Vừa rồi khi nhìn thấy Dương Thiên, cô còn tưởng thanh niên mập mạp này gặp được một cô gái xinh đẹp như mình chắc chắn sẽ không ngừng tìm lý do để bắt chuyện, nói đủ mọi thứ trên đời để ra vẻ bản thân là người học nhiều hiểu rộng.Nhưng không ngờ người thanh niên mập mạp này không hề giống những gì cô tưởng tượng, chỉ yên lặng ngồi đọc sách.Hai người cứ như vậy, một người ngắm phong cảnh, một người đọc sách, giống như hai sự tồn tại độc lập.Đến gần trưa, rốt cuộc Dương Thiên cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách.Hắn sờ sờ bụng mình, cảm thấy hơi đói.
Đúng lúc dì bán cơm hộp trên tàu hỏa đẩy xe tới, hắn nhanh chóng mua một hộp.Chờ dì kia đẩy xe tới bên cạnh mình, Dương Thiên vẫy tay: “Cho cháu một phần cơm thịt bò!”Không thể không nói, đồ đạc trên tàu hỏa rất đắt.
Một phần cơm thịt bò ở bên ngoài chỉ khoảng hai mươi tệ, nhưng ở trên tàu lại bán tận năm mươi tệ.
Thế nhưng Dương Thiên cũng không quan tâm lắm, bản thân hắn cũng không đến mức không có số tiền nhỏ này.”“Này, cậu có ăn không? Tôi mời cậu một phần?” Dương Thiên nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười nói với cô.“Không cần, tự tôi mua.” Cô gái bên cạnh lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối, sau đó mua một phần cơm rau xanh chỉ có mười lăm tệ.Dương Thiên bị từ chối cũng không nói thêm gì, nhanh chóng ăn phần cơm của mình.Chờ khi Dương Thiên ăn xong thì cô gái kia mới chỉ ăn được một phần ba.Một lát sau, cô gái ăn uống xong xuôi, khẽ nói với hắn: “Cậu có thể đứng dậy một chút không? Tôi muốn ra ngoài.”“À, được.” Dương Thiên lập tức đứng dậy để cô đi qua.Chờ khi cô gái quay về, Dương Thiên lại đứng dậy để cô đi vào.Vừa mới ăn cơm xong, Dương Thiên không tiếp tục đọc sách nữa.
Hắn nhìn cô gái bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “À, xin hỏi, cậu tới nhập học à?”Cô gái không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, coi như câu trả lời.Dương Thiên còn đang muốn nói thêm mấy câu, nhưng cô gái lại tiếp tục quay mặt hướng về phía cửa sổ.
Hắn thấy thế thì cũng không nhiều lời nữa.Cô gái này rõ ràng là không muốn nói chuyện với hắn, nếu thế thì hắn cũng không nên làm phiền người ta.Tàu hỏa chạy tới một sân ga, sau đó, có thêm hai người nữa ngồi xuống ghế đối diện Dương Thiên.Một ông lão ngoài sáu bảy mươi tuổi, và một cô gái tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Cô gái mặc một chiếc áo thun màu hồng, quần jean bó, gương mặt không thể nói là xinh đẹp mà là đáng yêu, nhìn như búp bê.Hai người kéo theo một vali to, cả ông lão và cô gái đều cố gắng nhấc vali để lên trên ngăn cất hành lý, nhưng nhấc mãi không được.
Dương Thiên vội vàng đứng lên: “Để tôi giúp hai người!”Hắn cầm lấy vali, hơi dùng sức một chút, đặt chiếc vali lên ngăn hành lý.“Cảm ơn anh!” Cô gái kia lễ phép nói với hắn.“Cảm ơn cậu thanh niên nhé!” Ông lão kia cũng vui vẻ cảm ơn Dương Thiên: “Không biết phải xưng hô với cậu thanh niên như thế nào.”“Ông cứ gọi cháu là Tiểu Thiên là được ạ!” Dương Thiên nhanh chóng trả lời.“Ồ, được rồi, vậy ông gọi cháu là Tiểu Thiên.
Ông họ Vương, đây là cháu gái ông, tên là Vương Nhã Lộ, cháu cứ gọi con bé là Lộ Lộ là được.” Ông lão cười ha hả.“Chào ông Vương, chào Lộ Lộ!” Dương Thiên cũng chảo lại.“Tiểu Thiên, cháu chuẩn bị đi đâu thế?” Ông cụ Vương chủ động bắt chuyện, trông vô cùng hiền lành.“Năm nay cháu mới thi đỗ đại học, đang tới trường báo danh ạ.” Dương Thiên trả lời.“Ồ! Hôm nay em cũng tới trường báo danh, em học đại học An, anh Tiểu Thiên học ở trường nào thế?” Vương Nhã Lộ cười hỏi.“Trùng hợp quá, anh cũng là tân sinh viên đại học An, anh học khoa Kinh tế.” Dương Thiên khá bất ngờ, không ngờ Vương Nhã Lộ cũng là tân sinh viên đại học An..
Chương 21 Rắn biển nhỏ đổi màu 2
Đột nhiên, Dương Thiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Hắn theo bản năng quay lại đằng sau, một thứ giống như một luồng sáng nhanh chóng xẹt qua cổ hắn.
Cơn đau đớn lập tức ập đến, trên cổ Dương Thiên xuất hiện một vết xước, trên đó còn nhàn nhạt tơ máu.
Cả người Dương Thiên vã mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, nhìn chằm chằm luồng sáng kia. May mà vừa rồi hắn quay người kịp thời mới khiến luồng sáng đó không cắt lên động mạch mà chỉ xẹt qua cổ.
Dương Thiên cảm thấy như mình vừa mới đi một vòng địa ngục, trong lòng vô cùng sợ hãi. Bây giờ hắn đã luyện đến mức thân thể cứng như sắt thép, đến dao cũng không làm bị thương được, thế mà bây giờ lại bị một luồng ánh sáng bí ẩn suýt nữa lấy mạng.
Xì!
Một tiếng rít khiến da đầu hắn tê dại, Dương Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một con rắn biển khoảng hai mươi centimet. Con rắn biển nhỏ này không nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm Dương Thiên, màu sắc trên người nó không ngừng thay đổi, cứ như một con tắc kè hoa vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi chính là con rắn biển nhỏ này tập kích hắn? Dương Thiên khiếp sợ nghĩ.
Xì xì!
Con rắn biển nhỏ lại phát ra những âm thanh vang dội, sau đó đột nhiên hóa thành một luồng sáng, tấn công về phía Dương Thiên.
Quả nhiên là nó!
Dương Thiên lập tức khẳng định suy nghĩ của mình, đồng thời nhanh chóng khống chế nước biển, ngăn rắn biển nhỏ tới gần.
Áp lực nước mạnh mẽ bao vây lấy rắn biển nhỏ, nó không ngừng rít lên, cố gắng lao về phía Dương Thiên.
Ong…
Ngay lúc Dương Thiên suy nghĩ nên đối phó với con rắn biển nhỏ này như thế nào thì trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một dao động, hạt châu thần bí yên lặng hai tháng đột nhiên có động tĩnh.
Một tia sáng phát ra từ giữa trán Dương Thiên, sau đó từ từ rơi trên người con rắn biển nhỏ. Sau đó, con rắn biển nhỏ trở nên uể oải mơ màng, trông như sắp ngr.
Một luồng dao động huyền ảo truyền tới trong ý thức của Dương Thiên, Dương Thiên ngạc nhiên hấp thu nó.
Linh thú nhận chủ?
Hắn tiếp nhận những thông tin mà hạt châu thần bí truyền ra, dựa theo yêu cầu mà cắn ngón tay của mình, dùng ngón tay bê bết máu mà vuốt ve lên thân con rắn biển nhỏ, cuối cùng còn gõ nhẹ lên trán nó một cái.
Một giọt máu của Dương Thiên lập tức tiến vào trong thân thể rắn biển nhỏ. Lúc này, Dương Thiên cũng cảm nhận được giữa mình và rắn biển nhỏ dường như có thêm một chút liên hệ, giống như hắn có thể tùy ý điều khiển suy nghĩ của rắn biển nhỏ.
Dương Thiên buông lỏng dòng nước áp chế rắn biển nhỏ, rắn biển nhỏ đang uể oải cũng lập tức lấy lại tinh thần. Nó nhìn Dương Thiên, ánh mắt không còn vẻ công kích như vừa rồi nữa mà lắc lư thân thể, vui vẻ bơi tới bên cạnh Dương Thiên, còn vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm lên mặt hắn.
Bây giờ rắn biển nhỏ giống như biến Dương Thiên trở thành thân nhân của mình.
Dương Thiên tò mò sờ lên thân thể rắn biển nhỏ, thấy màu sắc trên người nó thay đổi thì vô cùng tò mò.
“Chủ… Chủ nhân…” Một giọng nói non nớt truyền đến, Dương Thiên khiếp sợ nhìn rắn biển nhỏ, giọng nói đó hình như là phát ra từ người con rắn này.
“Chủ nhân…” Lần này, giọng nói càng rõ ràng hơn.
“Mày đang nói chuyện với tao à?” Dương Thiên nhìn thẳng vào mắt rắn biển nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi dùng ý thức của mình truyền lời cho nó.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Rắn biển nhỏ vui sướng bơi lội xung quanh Dương Thiên, màu sắc trên người đổi tới đổi lui, nhìn hoa cả mắt.
Xem ra phải dùng ý thức mới giao lưu được với rắn biển nhỏ.
“Mày có tên không?” Dương Thiên nghe giọng nói của rắn biển nhỏ chỉ giống như một đứa trẻ, không nhịn được hỏi.
“Không có, chủ nhân.” Rắn biển nhỏ ấm ức trả lời.
“Vậy sau này tao gọi mày là Tiểu Quang nhé.” Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói. Khi rắn biển nhỏ di chuyển, thân thể nó trông giống như một luồng ánh sáng.
“Được, chủ nhân, tôi thích cái tên Tiểu Quang này.” Rắn biển nhỏ vui sướng bơi xung quanh Dương Thiên.
Rắn biển nhỏ vô cùng hài lòng với cái tên của mình.
Dương Thiên bắt lấy Tiểu Quang, nhìn trước ngó sau, nhưng cũng không thấy dấu vết của con cá kia.
“À, đúng rồi, Tiểu Quang, sao vừa rồi mày lại tấn công tao?” Dương Thiên cười hỏi.
Tiểu Quang nghe hắn hỏi thế thì ngượng ngùng nói: “Tôi có cảm giác trên người chủ nhân có mùi vị rất thơm, nghĩ là nếu ăn vào thì sẽ có lợi với tôi một chút. Thế nên vừa rồi tôi mới tấn công chủ nhân, chủ nhân đừng tức giận nhé?” Mặc dù đã nhận Dương Thiên là chủ nhưng Tiểu Quang vẫn nhớ rất rõ những chuyện vừa xảy ra trước đó. Chẳng qua là vừa rồi là kẻ địch, nhưng bây giờ đã biến thành không nỡ xa rời.
Thơm à? Dương Thiên dở khóc dở cười. Nhưng mà trong lòng hắn mơ hồ cũng có được đáp án, hai tháng nay, ngày nào hắn cũng tắm thảo dược, Tiểu Quang lại là linh thú, chắc là đã ngửi được mùi hương thảo dược trên người hắn.