Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 11: 11: Bị Tập Kích 1



Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, đám người xung quanh đều nín thở ngưng thần, nhất thời chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn của Trương Tiến vang lên.“Dương Thiên, sao cậu có thể làm như thế cơ chứ? Rõ ràng Lý Tiền là người mời cậu uống rượu, cậu không uống thì thôi, sao lại ném ly rượu vào mặt Trương Tiến hả?” Một nữ sinh nhìn có vẻ như ái mộ Trương Tiến, nhìn thấy hành động vừa rồi của Dương Thiên thì lập tức lên tiếng bênh vực kẻ yếu.Sắc mặt Trương Tiến xấu xí vô cùng, cậu ta lau rượu trên mặt, nhưng áo sơ mi đã bị rượu bắn ướt nhẹp.

Màu rượu đỏ tươi nhiễm vào áo sơ mi trắng, trông chói mắt vô cùng.Trương Tiến chậm rãi đi đến trước mặt Dương Thiên, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

Cậu ta lạnh lùng nói: “Dương Thiên, cậu làm như vậy là có ý gì?” Cậu ta không tin Dương Thiên bị bọn họ bắt nạt suốt ba năm lại đột nhiên trở bên dũng cảm như vậy!Rầm!Dương Thiên đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.

Hắn cao gần một mét tám, thân hình mập mạp gấp đôi Trương Tiến, nhưng không còn dáng vẻ yếu ớt phục tùng như trước kia nữa rồi.

Khí thế luyện tập hung hãn của mười ngày rèn luyện vừa qua đột nhiên bộc phats, khiến cho khí thế của Trương Tiến lập tức bị chèn ép trở lại.“Cậu nói xem tôi có ý gì?” Dương Thiên không hề sợ hãi, trầm giọng nói: “Tôi đã nói là tôi không uống rồi, các cậu còn không ngừng lải nhải dài dòng, các cậu tưởng rằng tôi không biết các cậu đang tính toán cái gì sao?”“Cậu…” Trương Tiến không ngờ Dương Thiên lại đột nhiên cứng rắn như thế: “Đều là bạn học, mời cậu uống ly rượu thì có gì không đúng chứ?”“Cậu không xứng!” Dương Thiên chậm rãi lắc đầu.

Hắn lôi từ trong túi ra vài tờ một trăm tệ, đặt lên bàn: “Tôi không muốn ở cùng các người thêm chút nào nữa, đây là tiền ăn uống của tôi, tôi không ở lại đây nữa!” Nói xong, hắn lập tức bước ra khỏi nhà hàng.“Không ăn nữa, không ăn nữa!” Mấy nam sinh không vừa mắt với Trương Tiến cũng nhân cơ hội này vẫy tay rời đi.Tần Ngữ Huyên nhìn về phía Dương Thiên một cái, sau đó cũng đứng dậy đi ra ngoài.“Vậy…!Hay là chúng ta cũng đi thôi?” Mấy bạn học nhát gan nhìn thấy tình huống không ổn thì nhỏ giọng thương lượng với bạn khác.Thực ra, những người có mặt ở đây đều thấy rõ Trương Tiến và những người khác có ý định chuốc say Dương Thiên, khiến hắn xấu mặt.

Nhưng Dương Thiên lại không nể mặt bọn họ, không uống là không uống, thế nên mới khiến mọi chuyện trở nên như thế này.“Dương Thiên, chờ một chút.”Sau lưng truyền đến giọng nói của Tần Ngữ Huyên.

Cô đi tới bên cạnh hắn, liếc hắn một cái rồi hỏi: “Dương Thiên, sao hôm nay cậu lại gây khó dễ cho Trương Tiến như vậy?”Dương Thiên trầm giọng nói: “Trương Tiến đã sắp trèo lên đầu lên cổ tớ ngồi rồi, tớ còn phải nhường nhịn cậu ta nữa sao?”Tần Ngữ Huyên lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng: “Dương Thiên, cậu cũng biết gia đình Trương Tiến rất giàu có, đắc tội cậu ta không phải là một việc làm sáng suốt.

Cậu không sợ Trương Tiến sẽ trả thù à?”“Chẳng lẽ tớ phải tùy ý để bọn họ bắt nạt, giơ mặt ra cho bọn họ đánh sao?” Dương Thiên bình tĩnh nhìn Tần Ngữ Huyên.

Bây giờ là xã hội pháp trị, hắn không tin Trương Tiến to gan như vậy, dám trắng trợn trả thù hắn.“Cậu không hiểu suy nghĩ của những kẻ có tiền đâu.

Haizz…!Thôi quên đi, có nói chuyện này với cậu cũng vô dụng!” Tần Ngữ Huyên nhìn dáng vẻ cứng mềm đều không ăn này của Dương Thiên thì thất vọng vô cùng.Cô luôn cảm thấy thành tích học tập của Dương Thiên tốt như thế thì hắn chắc chắn cũng là một người thông minh, không ngờ hôm nay hắn lại bốc đồng đến như vậy.

Hơn nữa, Tần Ngữ Huyên cảm thấy khẩu khí của Dương Thiên như thế này rất kiêu ngạo, lời nói không hợp lý.Gia đình cô cũng là gia đình giàu có, tất nhiên biết được khi những người giàu có tức giận thì sẽ kh ủng bố như thế nào.

Chỉ mong Trương Tiến không làm ra chuyện gì quá đáng.“Ôi! Cậu em Dương!” Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên từ xa vang lên.Dương Thiên ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy người quen.

Chính là Tôn Thủ Kế- ông chủ tiệm hải sản Tôn Thị, người đã mua một con tôm hùm khổng lồ của hắn.“Ông anh Tôn!” Dương Thiên chào hỏi.“Cậu em Dương, sao lâu rồi không thấy liên hệ với tôi thế? Nào, tới đâu, uống với tôi vài ly!” Tôn Thủ Kế nhìn thấy Dương Thiên thì nhiệt tình chào hỏi.

Hải sản Tôn Thị của ông ta có một chi nhánh ở ngay bên cạnh Nhà hàng Trương Ký, lúc trước Dương Thiên cũng không chú ý lắm.“Được.” Dương Thiên mỉm cười gật đầu, dù sao thì ông chủ Tôn cũng từng bỏ tận ba trăm nghìn tệ ra mua tôm hùm khổng lồ của hắn.“Ồ? Dương Thiên hình như quen biết với ông chủ tiệm hải sản Tôn Thị!” Mấy học sinh vừa ra ngoài nhìn thấy ông chủ hải sản Tôn thị nhiệt tình mới Dương Thiên sang đó thì không khỏi tò mò.Hải sản Tôn Thị nếu xét về quy mô thì chỉ nhỏ hơn Nhà hàng Trương Thị một chút, đây cũng là một chuỗi cửa hàng cung cấp dịch vụ ăn uống có tiếng ở huyện A.“Đi, đi theo xem một chút!” Các bạn học tò mò đi theo.Bên kia.Trương Tiến sa sầm mặt mày ngồi xuống ghế, bên cạnh chỉ còn lại vài người bạn học, đều là những người bạn tốt của cậu ta.“Anh Tiến, tên Dương Thiên này đúng là quá đáng! Trước mặt bao nhiêu người như vậy mà dám hất rượu vào mặt anh, rõ ràng là không để anh vào mắt!” Trương Phong tức giận nói..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 11



Chương 11 Tôm hùm khổng lồ

Khi Dương Thiên đến bụi san hô, hắn nhìn qua khe hở của san hô và lập tức kinh ngạc. 

Khá lắm! Ở một vùng rộng lớn phía xa, phía dưới bãi biển rậm rạp thực sự có rất nhiều tôm hùm lớn, mỗi con nặng hai cân, thoạt nhìn không dưới năm trăm con tôm hùm ở đây! 

Hơn nữa, ở giữa khu vực này, còn có hai con tôm hùm khổng lồ, dài hơn một mét, hai cái càng cực lớn, như có thể cắt ngang thắt lưng của con người! 

Đây mới chính là bầy tôm hùm thực sự! 

Dương Thiên sửng sốt. Chẳng trách bên bờ biển có nhiều tôm hùm như vậy, hoá ra là từ chỗ này bơi tới. Nhưng số lượng tôm hùm nhiều như vậy, làm sao hắn có thể bắt hết được? 

Dương Thiên gặp khó khăn. Chiếc lưới mà hắn mang theo chỉ có thể bắt được nhiều nhất 30 con tôm hùm một lúc, ở đây nhiều như vậy, hắn bắt liên tục, ước tính phải hơn chục lần mới bắt hết. Hơn nữa sau khi đánh bắt được một lần, sẽ kinh động đàn tôm hùm, không biết chúng sẽ bơi đi đâu! Bơi thêm một đoạn nữa, đến khu vực nước sâu hơn, Dương Thiên không thể đi được. 

Giống như một người đang đi trên sa mạc đột nhiên phát hiện một mỏ vàng, nhưng lại không thể mang theo, cảm giác này rất bối rối 

Ôi! Không quan tâm nữa, chủ yếu là bắt hai con tôm hùm khổng lồ kia là được, những con khác chạy thì chạy vậy! 

Suy nghĩ hồi lâu cũng không có cách nào tốt, Dương Thiên đành phải nhắm ngay hai con tôm hùm khổng lồ. Hai con này lớn như vậy, hẳn là đáng giá rất nhiều tiền! 

Dương Thiên bơi qua bụi san hô, từ từ tiếp cận con tôm hùm. 

Nhờ hạt châu thần bí để điều khiển nước, những con tôm hùm đó hoàn toàn không thể chạm vào Dương Thiên. Vì vậy Dương Thiên hoàn toàn không sợ sự tấn công của chúng. 

Khi hai con tôm hùm khổng lồ nhìn thấy Dương Thiên đến, chúng vẫy hai chiếc càng lớn của mình, cố gắng ngăn cản sự tiếp cận của Dương Thiên. 

“ Haha, đừng chạy! Đến đây!”, Dương Thiên điều khiển dòng nước và nhét hai con tôm hùm khổng lồ vào lưới lớn của mình. 

Bùm! Khi những con tôm hùm xung quanh thấy vua của chúng bị bắt một cách dễ dàng, chúng bơi tán loạn, nhanh chóng bơi về mọi hướng, vì vậy Dương Thiên không biết làm như thế nào. 

Lưới lớn của hắn đã đầy, Dương Thiên chỉ đành mang theo hai chiến lợi phầm khổng lồ, bơi trở lại bờ, 

“A! Anh, anh về rồi! Bắt được con tôm hùm lớn chưa?” Dương San đứng đợi anh trai trên bờ, thấy bóng dáng Dương Thiên liền vội vàng chạy tới, phấn khích hỏi. 

Vừa rồi cô bé thấy có rất nhiều người bắt được tôm hùm. Còn lớn hơn cả con anh trai lần trước bắt được! 

Dương Thiên mỉm cười gật đầu, cuối cùng cũng kéo lưới lớn của mình từ dưới biển lên. 

“Oa! Con tôm hùm thật là lớn!” Dương San đột nhiên kêu lên, chạy tới con tôm hùm khổng lồ so sánh rồi nói, “Con tôm hùm này còn lớn hơn cả San San!” 

“Wow! San San, anh trai cậu thật lợi hại!” những đứa trẻ chơi với Dương San kêu lên.Dù sao thì một con tôm hùm lớn như vậy là điều kinh sợ nhất đối với trẻ con. 

“Chết tiệt!” Dương Thiên lên bờ thu hút sự chú ý của người khác, khi nhìn thấy con tôm hùm khổng lồ trong lưới Dương Thiên, tất cả đều sững sờ! 

Với thân hình dài hơn một mét, hai cái càng to bằng đùi người, toàn thân có bộ giáp cứng màu đỏ, trông như một vị tướng đánh giết giặc. 

“Tôi nghĩ con tôm hùm này nặng hơn 40 cân?” Một số ngư dân có kinh nghiệm đã thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy con tôm hùm này. 

“Hừ! Nhà hàng Trương Ký chúng tôi sẵn sàng trả mức giá 150.000!” Ông chủ trung niên của nhà hàng Trương Ký khinh thường nói. 

Nhà hàng Trương Ký? Hắn nhớ rằng nhà của Trương Tiến mở một nhà hàng tên là nhà hàng Trương Ký. Dương Thiên liếc nhìn ông chủ của nhà hàng Trương Ký, quả nhiên có chút giống Trương Tiến. 

“200.000 tệ!”, Chủ tiệm hải sản Tôn thị hét lên, phải giành được con tôm hùm lớn này. Hiện tại sự phát triển của tiệm hải sản Tôn thị gần như đã đi đến điểm nghẽn, nếu không vượt qua được thì sẽ bị nhà hàng Trương Ký chèn ép. 

Ba ông chủ lớn không ngừng tranh cãi, đương nhiên Dương Thiên càng thích, giá càng cao càng tốt. Khi giá lên đến 300.000 tệ ông chủ của nhà hàng Trương Ký đã ngừng tranh cãi, giá lên đến 300.000 tệ, hầu như không có lãi, nhà hàng Trương Ký sẽ không kinh doanh thua lỗ! Ông ta quay lại nhìn Dương Thiên và nói: “Người anh em, nhà hàng Trương Ký là một công ty cung cấp dịch vụ ăn uống có tiếng ở huyện A, nó tốt hơn nhiều so với các nhà hàng hạng hai như tiệm hải sản Tôn thị và quán Khánh Ngư. Cậu bán nó cho chúng tôi. Đồ hải sản mà cậu bán trong tương lai sẽ thu được lợi lớn! Tôi sẵn sàng trả 250.000 tệ để mua tôm hùm của cậu!” giọng điệu dường như đang suy nghĩ cho Dương Thiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.