Trương Tiến hưởng thụ ánh mắt khiếp sợ của các bạn học, đi tới trước bể tôm hùm kia, giới thiệu: “Con tôm hùm này là do một lão ngư dân bắt được ở dưới đáy biển! Con tôm hùm này dài hơn một mét, nặng hơn mười tám cân! Nhà hàng Trương Ký của nhà tôi phải bỏ hơn hai trăm nghìn tệ mới mua được nó đấy.”“Wa!!! Đắt như thế cơ à? Tận hơn hai trăm nghìn, không biết đến bao giờ mới được ăn con tôm hùm to như thế này!” Có bạn học thốt lên.Hầu hết các học sinh ở đây đều có gia cảnh bình thường, trong tay chắc chắn không có nổi mười nghìn tệ chứ đừng nói là hai trăm nghìn.Dương Thiên cũng quan sát con tôm hùm này, kích thước nhỏ hơn hai con mà hắn bắt một chút.
Hai con tôm hùm khổng lồ kia phải dài tầm một mét hai.“Được rồi, mọi người chuẩn bị vào ăn cơm thôi! Đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi!” Trương Tiến cười, chào đón giáo viên và bạn học vào bên trong.“Chào cậu chủ!” Nhân viên phục vụ nhìn thấy Trương Tiến thì lập tức cung kính chào hỏi.“Ha ha, mọi người cứ làm việc của mình đi.” Trương Tiến tràn đầy hãnh diện, dẫn theo các bạn học, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.“Cha tôi đã tặng nơi này cho tôi rồi, là món quà tôi thi đỗ đại học.” Trương Tiến cười nói: “Mọi người cứ ăn uống thoải mái! Tất cả đều miễn phí!”“Oa!” Các nữ sinh trầm trồ kêu lên.“Hừ, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ!” Dương Thiên mơ hồ nghe được có mấy nam sinh nói như vậy.Hôm nay Trương Tiến vô cùng vênh váo, không ngừng ra vẻ mình giàu có, thu hút ánh nhìn của tất cả nữ sinh, khiến cho nhóm nam sinh vô cùng bất mãn.Dù sao thì Dương Thiên cũng không thân với người nào trong lớp cả, hắn tìm một vị trí hẻo lánh, nhàn nhã ăn hải sản, vô cùng tự tại.Trương Tiến mặt mày hớn hở mời rượu bạn bè, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên.
Ánh mắt cậu ta khẽ xoay chuyển, lập tức cười cười đi về phía này.“Dương Thiên à! Chuyện lần trước là tôi không đúng, nào, chúng ta uống một ly, coi như xóa hết mọi hiềm khích!” Cậu ta vừa cười vừa nói với Dương Thiên.Dương Thiên đang ăn uống thoải mái thì Trương Tiến lại đột nhiên đi về phía này, lại còn nói những lời như vậy.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải uống một ly với cậu ta.“Nào nào nào! Mọi người xem, một mình Dương Thiên ngồi cô đơn thế này, mọi người tới mời cậu ấy một ly được không?” Trương Tiến thấy Dương Thiên uống xong thì ánh mắt lóe lên, cười lớn.“Được được!” Bạn tốt của Trương Tiến- Trương Phong lập tức bưng ly rượu tới, lớn tiếng kêu lên: “Để tôi trước.” Nói xong thì uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên: “Dương đại tài tử, uống một ly nào.”Nhìn một đám người cầm ly rượu đứng xếp hàng nhìn mình, Dương Thiên ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Thân thể tôi không tốt, không uống được nhiều rượu như vậy.”“Uống một ly thôi.” Trương Phong khuyên nhủ.Dương Thiên tiếp tục từ chối.“Có phải cậu không nể mặt Trương Phong này không hả?” Trương Phong đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất, một tiếng “bốp” vang lên, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.Dương Thiên nghiêng đầu nhìn Trương Phong một cái, kỳ quái nói: “Tại sao tôi phải nể mặt cậu?”Dương Thiên biết đám người Trương Tiến đang tính toán điều gì, tất nhiên hắn sẽ không làm theo ý bọn họ.“Này! Dương Thiên, cậu làm như thế là không đúng đâu! Trương Phong có ý tốt mời cậu một ly, sao cậu lại không nể mặt cậu ấy như vậy? Dù sao chúng ta cũng là bạn học chung ba năm trời.
Mọi người nói có đúng không?” Trương Tiến lớn tiếng nói.“Đúng vậy! Dương Thiên, cậu uống một ly đi, không phải chỉ là một chút rượu thôi sao? Đừng vì thế mà làm sứt mẻ tình cảm bạn bè chứ.” Một nam sinh lập tức tiếp lời.“Đúng vậy, nữ sinh bọn tôi cũng có thể uống được vài ly đấy.” Có mấy nữ sinh không hiểu chuyện gì xảy ra đã khuyên Dương Thiên.Dương Thiên nhìn thấy hầu hết mọi người đều khuyên hắn uống một ly, chỉ có mấy người khó chịu với Trương Tiến không nói gì.
Cả Tần Ngữ Huyên cũng chỉ yên lặng đứng ở một bên, không có ý định thuyết phục hắn.“Được rồi, nể mặt giáo viên và các bạn học, tôi lại uống thêm một ly vậy!” Dương Thiên gật đầu, một hơi cạn sạch.“Đúng rồi! Thế mới đúng chứ!” Dương Thiên vừa uống xong thì một nam sinh khác đã lập tức tiến lên, nói: “Dương Thiên, cậu đã uống rượu với Trương Phong rồi, thế thì cũng nên uống với chúng tôi một ly chứ?”Vẫn chưa thôi?Dương Thiên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì!Mọi người xung quanh cũng lập tức trở nên yên lặng, ngay cả mấy học sinh tính tình đơn thuần cũng biết được mọi chuyện trước mắt hình như không đơn giản như mình tưởng tượng.“Dương Thiên, đừng làm sứt mẻ tình cảm bạn bè chứ, nào, uống thêm một ly nữa đi! Sau đó mọi người mới ăn uống ngon miệng được!” Trương Tiến lại đứng một bên “khuyên giải”.Dương Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiến, hắn hơi mỉm cười.Thế à?Trương Tiến đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không thích hợp, ánh mắt Dương Thiên nhìn cậu ta mang theo một cảm giác vô cùng quỷ quái.
Không đợi cậu ta phục hồi tinh thần thì trên mặt đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn đến mát lạnh, hai mắt lập tức không thể nào mở ra được.“Uống cái con khỉ ý!” Sắc mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn đập thẳng ly rượu trong tay vào mặt Trương Tiến.Đập thẳng vào mặt!.
Chương 10 Rèn luyện 2
“ Cha, bây giờ con đang dùng phương thuốc trung y? Chờ một thời gian xem hiệu quả, nếu không hiệu quả thì đi xem vậy.” Dương Thiên cũng biết lòng tốt của cha, cười nói.
“ Được!”, Dương Gia Quốc gật đầu, “ bây giờ có nhà rồi, chủ yếu là nghĩ cách chữa bệnh béo phì cho con, vậy là ta và mẹ con đời này có chết cũng nhắm mắt được rồi!”
“ Lão Dương chết tiệt, ông đang nói cái gì vậy! Cái gì chết với không chết, tôi còn phải đợi con trai tốt nghiệp đại học tìm cô vợ tốt, sinh cháu trai cho tôi!” Thẩm Tân Lan bên cạnh đang nghe hai người nói chuyện bất mãn nhìn chồng nói.
“Ừ ừ! Bế cháu!”, Dương Gia Quốc hehe cười vang.
“ Đổ mồ hôi!” Dương Thiên lau không khỏi lau mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: “ Cha mẹ, hai người cứ làm việc đi, con đi chạy bộ một lát!”, liền vội vàng chạy đi.
“ Đứa trẻ này…”, mẹ hắn Thẩm Tân Lan không nhịn được cười mắng.
Liên tục hai ngày, buổi sáng Dương Thiên dùng thảo dược lau người, sau đó chạy bộ điên cuồng tập thể dục. Sau hai ngày, Dương Thiên cảm thấy thân thể càng ngày càng tốt, chạy bộ một hồi mới bắt đầu cảm thấy khó thở. Tốt hơn rất nhiều so với trước đây khi hắn luôn thở dốc sau khi đi bộ được vài bước.
Tuy nhiên, bây giờ Dương Thiên đang phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan, lại hết tiền. Không còn cách nào, Dương Thiên lại phải ra bãi biển, chuẩn bị bắt vài con tôm hùm và cua để bán.
Đối với người khác thì khó, nhưng đối với Dương Thiên, người có hạt châu thần bí, việc này đơn giản như nhặt hoa cỏ ven đường.
“Anh, anh lại đi chạy bộ à?”, Dương San đang chơi với bạn nhìn thấy anh trai vội vàng chạy đến hỏi
Bây giờ cô bé không lo lắng rằng người khác sẽ cười nhạo cô bé. Hôm qua có một con chó đen to lớn đến tiểu khu, nó rất hung dữ, nó sủa cô bé và các bạn khiến chúng sợ hãi, cuối cùng thì Dương Thiên xuất hiện, vài viên đá đã dọa con cho đen chạy mất. Các bạn rất ghen tị vì cô bé có một người anh rất lợi hại.
Không, hôm nay anh đi tắm biển ở huyện A. ”Dương Thiên nhìn em gái, ân cần sờ đầu cô bé rồi cười nói.
“Bãi biển?” Dương San hai mắt sáng lên, nước miếng chảy ra, cô bé nhớ tới món tôm hùm lớn ngon lành mấy ngày trước.
“ Em cũng muốn đi!”, Dương San làm nũng nói
“Được.” Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói. trên bãi biển cũng có rất nhiều trẻ con, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì. Những người bạn của Dương San thấy Dương San sắp được đi biển, cũng ồn ào muốn đi cùng Dương San. Bọn chúng nghe Dương San nói rằng anh trai cô sẽ bắt được một con tôm hùm rất lớn.
Vì vậy, Dương Thiên dẫn theo một đám trẻ con, rần rần rộ rộ đi tới bãi biển huyện A
Khi Dương Thiên đến bãi biển, anh thấy rất nhiều người đang tụ tập trên đó.
Thu mua! Mua hải sản với giá cao! Có bao nhiêu mua bấy nhiêu!” Vài người trông giống như ông chủ thực sự đứng lên ra hiệu, hét lớn.
Có rất nhiều thanh niên dưới nước biển ngụp lặn liên tục, một lúc sau mới ngẩng đầu lên thở.
Phải một lúc sau, Dương Thiên mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra là mấy hôm trước hắn bắt được nhiều tôm hùm nặng hai cân, không biết ai lại loan tin đây là tụ điểm của những con tôm hùm lớn, thu hút rất nhiều chủ cửa hàng hải sản tới. Những con tôm hùm lớn nặng tới hai cân rất hiếm, chúng đều bị chìm dưới đáy biển sâu, trừ khi bạn nhìn thấy chúng, sau đó bắt lấy.
Mặc dù vậy, nhiều thanh niên có kỹ năng tốt đã xuống nước bởi những phần thưởng đắt giá do một số ông chủ đưa ra. Hơn nữa bọn họ đều có thu hoạch, cậu thanh niên bắt được nhiều nhất 7 con tôm hùm lớn, tiền thưởng lên tới 1.400 tệ. Điều này đã khích lệ những người khác.
Có một vài nhóm tôm hùm lớn ở đây? Dương Thiên suy nghĩ
Dặn dò Dương San xong, để cô bé đừng chạy lung tung, Dương Thiên bắt đầu nhảy xuống nước
“ Cố lên anh ơi, bắt được con tôm hùm to! ”Dương San nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, cổ vũ anh trai.
Nhảy xuống biển, Dương Thiên lặn xuống, quan sát vị trí của những người khác, hầu như đều chỉ cách bờ biển chưa đến 30 mét. Nhìn xuống dưới đáy biển, thật sự có mấy con tôm hùm lớn đang bơi không ngừng.
Dương Thiên tiếp tục lặn xuống biển sâu, hắn đã tới nơi có độ sâu năm mét.
Quả nhiên! Dương Thiên cảm thấy hắn vẫn có thể tiếp tục xuống sâu nữa.
Kỳ lạ? Dương Thiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, lý do là ở vùng nước nông có rất nhiều tôm hùm, nhất định phải có một bầy tôm hùm ở khu vực gần đó, tại sao hắn không nhìn thấy chúng?
Mang theo nghi hoặc, Dương Thiên tiếp tục thám hiểm đáy biển. Thỉnh thoảng gặp một con cá nhỏ nghịch ngợm tò mò lượn quanh Dương Thiên vài vòng, rồi vui vẻ bơi ra phía xa.
Phía trước có một mảnh san hô, cao hơn một mét, tỏa ra nhiều màu sắc rất đẹp mắt. Dương Thiên suy nghĩ, quyết định hái một ít quay về, tặng cho em gái hắn.
Bùm!