Cuối Con Đường - Khánh Như

Chương 3



Hàng Lâm! Sao hôm nay không đợi mình trong nhà mà lại ra ngoài đây vậy? Trời đã lạnh còn không biết mang áo khoác nữa chứ. – Chí Kiên từ xa chạy xe đạp tới. Thấy cậu liền giở giọng trách móc.

– Tại vì tớ sợ cậu đợi lâu nên ra ngoài luôn. Với lại cũng muốn hít thở không khí một chút. – Hàng Lâm cậu nở nụ cười tươi nhìn Chí Kiên.

Vì từ lần cậu bị té xe đến giờ, Chí Kiên luôn là người chăm sóc cho cậu từng chút một. Cũng là người xung phong đón rước cậu mỗi ngày, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

– Cậu cũng đâu có cần ngày nào cũng đón tớ như vậy. Nhà với trường cũng chỉ có 700m thôi mà… – Ngồi trên xe đạp, Hàng Lâm ngắm nhìn quan cảnh xung quanh.

– Có gì đâu? Quan tâm cậu là trách nhiệm của tớ mà. Với lại không có cậu tớ nghĩ mình sống không nổi mất… – Hàng Lâm càng yêu Chí Kiên hơn sau câu nói này. Thật sự hiện tại Hàng Lâm cậu rất muốn nhìn gương mặt của Chí Kiên lúc này.

– Đừng nói như vậy mà…

– Hehe, ngại gì chứ, tớ cũng đâu phải lầm đầu nói mấy câu sến súa này chứ.

– À mà… Cô bạn lớp kế bên có nhờ tớ gửi thư tình qua cho cậu… – Hàng Lâm ngập ngừng, thật sự là cậu không muốn nói, nhưng nhìn biểu cảm khi ấy của cô gái kia cậu lại mềm lòng…

– Không cần đưa cho tớ đâu, dù gì thì tớ cũng không có đồng ý. – Giong nói của Chí Kiên bình thản, trong lòng cậu lại vui như trẩy hội.

…—————-…

Khi ấy, Hàng Lâm đã nghĩ cái câu ” không có cậu tớ nghĩ mình không sống nổi ” của Chí Kiên là thật lòng, nhưng bây giờ cậu biết, đó chỉ là một câu nói vu vơ của Chí Kiên mà thôi…

– Này Hàng Lâm, cậu có chuẩn bị gì chưa? – David ngồi bên cạnh cậu, trước phòng tuyển nhân sự. Thấy cậu từ đầu tới cuối không nói năng gì nên hắn ta quay sang nhìn cậu.

– Chưa, người ta hỏi gì thì trả lời cái đó thôi… – Chưa nói xong đã bị tiếng điện thoại reo làm giật mình.

Cậu ngại ngùng xin ra ngoài nghe điện thoại, nhìn tên hiển thị trên màn hình mà mỉm cười.

– Anh ơi bố và mẹ hôm nay ly hôn rồi… – Tiếng nức nở của Tuyết Nhi làm cậu hốt hoảng.

– Tuyết Nhi, đừng khóc. Chuyện này cuối cùng cũng sẽ diễn ra, đừng khóc mà. Hay em lên Trùng Khánh đùng anh được không?

– Vậy anh đón em có được không? Em… em… – Giọng cô bé ngập ngừng, tiếng tút tút ngắt kết nối cũng vang lên.

Sau đó là hàng chục cuộc gọi từ cậu mà không có phản hồi. Đến lần cuối gọi đi, cậu nghĩ là hết hi vọng rồi thì bên đầu dây bên kia lại phát ra tiếng.

– Hàng Lâm! Hàng Lâm! Là cậu đúng không? – Là Chí Kiên…

Hàng Lâm lập tức cúp máy, trấn an bản thân. Cậu đút điện thoại vào lại túi quần. Sau đó lấy lại tâm trạng ổn định đi lại vào nơi David đang chờ.

…—————-…

Buổi phỏng vấn rất thuận lợi, trên đường về cậu vô thức chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn vu vơ đâu đó. Không biết cuộc sống không có Chí Kiên sẽ như thế nào nữa. Nhưng cậu vẫn thành tâm mà chúc phúc cho hai người bọn họ, Hàng Lâm lấy điện thoại ra, rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ số máy của em gái, nhưng chắc chắn không phải là Tuyết Nhi mà là Chí Kiên.

Vũ Chí Kiên – Cái tên được định là sẽ khắc mãi trong tim Hàng Lâm. Nhưng giờ đây, cái người tên Hàng Lâm kia phải từ bỏ, từ bỏ cái tên Chí Kiên.

Hàng Lâm gỡ block Chí Kiên, sau đó nhắn một tin nhắn thật dài gửi qua cho anh…

^^^Hàng Lâm.^^^

^^^Là tớ đây, chắc hẳn cậu đang lo lắng vì tớ đã rời đi mà không nói lời nào. Nhưng cậu không cần phải lo, tớ đã đến nơi rất xa, nơi không có cậu. Nhớ là sau khi không có tớ bên cạnh thì phải ăn uống đầy đủ nhé, nhưng có phải tớ nói mấy lời này có dư thừa quá không khi bên cạnh cậu đã có bạn đời? Mong Vũ Chí Kiên phải hạnh phúc đấy nhé, nhưng đừng để twos thấy, tớ e là mình sẽ không kìm lòng được. Lời nhắn cuối cùng mà tớ muốn nói là ” Chúng ta đến đây là êm đẹp rồi, đừng tìm tớ. “^^^

Tin nhắn gửi đi rất nhanh liền nhận được câu trả lời của người nọ.

Chí Kiên.

Làm ơn đi Hàng Lâm, đừng bỏ mình. Không có cậu tớ sống không nổi mất… Làm ơn đó Hàng Lâm…

^^^Hàng Lâm.^^^

^^^Xin lỗi, e là tớ không thể ở bên cạnh cậu nữa, dù gì bên cạnh cậu cũng đã có người mà cậu thật sự muốn hết lòng hết dạ cơ mà? Hạnh phúc nhé! ^^^

Chí Kiên.

Đừng bỏ tớ mà…

Người tớ muốn hết lòng hết dạ là cậu mà… ×

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Hàng Lâm ngăn không cho bản thân khóc, từ nhỏ việc cậu ghét nhất là khóc nhè. Nhưng mãi vẫn không thể nào kiềm chế được những giọt nước mắt ấy, may mắn thay, lúc ấy cậu có Chí Kiên bên cạnh. Mỗi khi cậu khóc nhè thì lại có người kiên nhẫn ngồi dỗ cậu cho dù người đó chẳng có lỗi hay gì cả…

– Chở tôi đến thư viện gần đây nhé. Tôi có việc phải làm. – Cậu nói với David vẫn đang tập trung lái xe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.