Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 11: Bí ẩn của việc bỏ trốn



“Thế nào là không biết xấu hổ à? Làm sao lại không biết xấu hổ, bà nói một chút xem!” Lã Kim Hoa thấy mẫu thân đã đem mục đích hôm nay đến đây nói ra, cũng không nhịn nữa, bước lên vài bước chỉ vào mặt Phương thị mắng.

“Tạo nghiệp à…” Phương thị cả người mềm nhũn, ngồi xuống tại chỗ, nước mắt lã chã rơi xuống, Triệu lão nhị nhìn thấy liền nhanh chóng bước tới đỡ mẫu thân mình đứng dậy, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn hai mẹ con Lưu thị, “Hai người các ngươi mau rời khỏi nhà ta nhanh, nơi này không có chào đón các ngươi!”

“Ai ai, không nên nói như vậy à.”Nhất định trình độ da mặt dày của Lưu thị rất cao, cư nhiên có thể đứng tại chỗ bẻ ngón tay mình tính toán cho bọn họ xem, “Chúng ta đúng thật là muốn đi, bất quá phải ở lại đây trước khi đi, cũng phải đem sổ sách ra tính cho rõ ràng mới được à. Mọi người xem ha, đầu tiên là khuê nữ nhà bọn ta làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này, đúng thật là có chút quá đáng, chính là bọn ta vừa rồi đến đây để nói lời xin lỗi đó à. Lại rất có lòng thành nha, con bé làm gì thì cũng đã làm rồi, chẳng lẽ muốn người làm mẹ như ta phải cầm lấy đao chém con gái mình sao? Cuối cùng, bọn ta đã đem mọi chuyện nói rõ ràng, nhà các ngươi cũng mau làm xong từ thưđưa cho bọn ta, việc này à, cứ như vậy cho nó qua đi.”

“Đúng à, tỷcủa ta làm vậy cũng là xuất phát từ một mãnh hiếu tâm đấy, muốn cho cha mẹ của ta có cuộc sống tốt hơn không phải sao?” Lã Kim Hoa tiến lên vài bước phụ họa nói, thẳng đem người một nhà Triệu Tương Nghi tức giận đến bốc khói!

“Ha ha ha…” Triệu lão gia tử giận quá thành cười, nhìn nhi tử và bạn già mình lớn tiếng nói, “Nghe rồi chứ? Gặp rồi chứ? Trên đời này cư nhiên có người không biết xấu hổ như vậy! Khuê nữ của mình làm ra cái chuyện lớn đáng xấu hổ này mà còn không biết thẹn, nhà chúng ta trước cũng không có đến nhà họ đòi thuyết pháp, còn không muốn lão Đại hưu thê, bọn họ thật sự chạy đến đây đòi thuyết pháp, đòi hỏi hưu thư, trông mong nhà chúng ta cùng nhà bọn họ cắt đứt quan hệ, giúp cho bọn họ đi theo ‘Con rể’ có tiền để hưởng phúc!”

“Biến, hai người các ngươi mau cút ra khỏi nhà ta!” Phương thị hai tay run rẩy muốn đánh, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, bà đứng dậy cao giọng liên tục mắng, hơn nữa còn lấy chổi ở trong phòng lớn nhằm ngay hai mẹ con Lưu thị đánh, thật sự đem hai người họ bức ra khỏi nhà lớn!

Trong sân nhỏ của Triệu gia, Lưu thị thấy đối phương khó giải quyết giống như không muốn thỏa hiệp vậy, tay liền cẩm lấy sát giản [1] của mình, dứt khoát cùng đối phương xé toang khuôn mặt tươi cười làm lành, giọng nói nhỏ nhẹ không tức giận lúc nãy ra.

“Ôi nhé,ta không muốn sống nữa!” Lưu thị vỗ đùi ngồi ở trong sân khóc reo lên, thấy bên ngoài không ít thôn dân đến xem náo nhiệt, nàng tùy tiện vốc hết nước mắt nước mũi ra,”Ta nuôi khuê nữ là dễ dàng lắm sao! Chính mình phải ăn mặc thật tiết kiệm đem khuê nữ nuôi lớn, lúc nhỏ… Mặc dù điều kiện nhà các ngươi không tốt ta cũng là dứt khoát đem khuê nữ của mình gả tới đây… Con dâu còn trẻ lại xinh đẹp như vậy lại ở nhà các ngươi làm trâu làm ngựa, các ngươi còn muốn thế nào! Hiện giờ nàng gây ra chuyện sai như vậy, ai mà lúc trẻ mà chẳng làm sai à, các ngươi luôn nắm điểm này không buông, cái này giống nhau sao!”

Người trong các phòng thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, chính là không nhịn được,liền đi ra ngoài xem sự tình rốt cuộc phát triển thành bộ dáng gì rồi…

Đầu tiên là nhìn thấy bộ dáng đang vỗ đùi của Lưu thị tự động khóc hát giống hệt bộ dáng Dương thị trước đây, đỉnh đầu Triệu Tương Nghi nhất thời chảy hắc tuyến, chẳng lẽ nông phụ nông gia đều thích bày ra cái bộ dạng này sao?

Triệu lão nhị lấy đại cục làm trọng, liền nhanh chóng giải tán thôn phụ già trẻ đang xem náo nhiệt đi, trở lại nhìn thấy hai mẹ con Lưu thị, không khỏi có chút đau đầu. Chỉ đành đi đến bên người Triệu Tín Lương, đem hết sự tình xảy ra lúc nãy nói cho hắn biết.

Triệu Tín Lương vừa nghe xong phổi đều đều tức giận muốn nổ tung!

Đoạt lấy cây chổi trong tay Phương thị nhằm ngay trên người mẹ con Lưu thị loạn đánh một trận: “Mắt ta thật sự bị mù, mới có thể cưới khuê nữ nhà các ngươi! Một đám người không biết xấu hổ là gì!”

Lưu thị không ngại Triệu Tín Lương muốn động thủ, chỉ vội vàng kéo con gái nhò nhà mình đứng dậy trốn tránh khắp nơi, giống như con chuột thường làm: “Này uy uy, nhà các ngươi chuyện gì cũng phải từ từ nói nha, đừng có động một chút lại muốn đánh người à!”

“Nhà của chúng ta cho tới bây giờ đều phân biệt rõ phải trái, chỉ khi đối mặt với loại người không biết xấu hổ như các ngươi mới có thể động thủ đánh! Muốn đối phó với kẻ tiểu nhân, phương pháp hữu hiệu chính là không cùng hắn nói rõ phải trái, lời này các ngươi đã nghe qua chưa!” Triệu lão nhị một bên đứng ra ngăn cản đại ca mình, sợ hắn đem mẹ con Lưu thị đánh đến mức nghiêm trọng khi đó phải đứng ra gánh lấy trách nhiệm, một bên lại nhìn về phía hai mẹ Lưu thị không nể mặt mũi cả hai mà mắng to!

Dương thị ở một bên vừa xem vở kịch hay này, vừa lôi kéo phu quân mình, để cho hắn không cần giống như Triệu lão nhị cậy mạnh ra mặt, đến lúc đó sẽ gây rắc rối.

Triệu Tương Nghi ở một bên nghe thấy người lớn trong nhà nói chuyện, mang hai mẹ con Lưu thị ra tính toán cho rõ ràng …Bên này lại thấy bà nội Phương thị khóc đến mặt đều đỏ cả lên, ông nội Triệu lão gia tử cũng là bị chọc tức đến hai mắt đều là tơ máu, mà cha nàng và nhị thúc một người đánh, một người ngăn…Duy nhất chỉ có tam thúc và tam thẩm là đứng ở một bên xem náo nhiệt tựa như việc này không liên quan đến họ vậy, còn mẹ con Lưu thị đáy mắt hiện ra một tia đắc ý cùng hung hăng càn quấy.

Tất cả hết thảy chuyện này, nguyên nhân khiến cho cả nhà hiện giờ chi ly phá toái [2] thảm thương đều là do Lã thị chạy trốn theo người khác!

Cái gì mà mẫu thân? Nàng ta là mẫu thân sao? Nàng Triệu Tương Nghi thà rằng đời này không có mẹ dạy, không có mẹ thương, cũng chẳng cẩn một người mẹ như vậy.

“Tiểu muội ngoan.” Triệu Hoằng Lâm ôm chặc lấy Triệu Tương Nghi, nàng đây mới phát giác ra, ca ca của nàng cả người không nhịn được đều run rẩy lên!

Nàng cực lực nhẫn nhịn cơn lửa giận trong lòng muốn trào ra.

Cảm thấy hơi hơi chua xót, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Triệu Hoằng Lâm, ở giữa một khung cảnh hỗn loạn không chịu nổi nàng nhu thuận nói: “Ca ca, chờ sau khi nhà chúng ta có tiền,sẽ khiến những người đó phải hối hận…”

Triệu Hoằng Lâm không ngại tiểu muội còn nhỏ đã hiểu chuyện như thế, ngay cả những lời này cũng biết nói, nước mắt nhất thời nhịn không được, rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn như đồ sứ của tiểu muội. Yết hầu giống như bị cái gì rất nặng chặn lại, nói không nên lời.

Trong sân, Lưu thị còn ở đó la hét khóc lên, từ một người đến thay nữ nhi xin lỗi trở thành người vì nữ nhi đến đây lấy lại công đạo, nói là Lã Phượng Hoa ở tại Triệu gia mấy năm nay đều nhận hết mọi ủy khuất cùng ngược đãi, hôm nay bởi vì chịu không nổi thống khổ đó nên mới cùng người khác chạy trốn, cái này không có sai à!

Cả đại gia đình nghe thấy lời Lưu thị và Lã Kim Hoa một xướng một họa giải thích, không khỏi cảm thấy nực cười!

Ngay cả hai vợ chồng Triệu lão tam ở một bên vui sướng khi nhìn thấy người ta gặp họa nghe thấy được, trong lòng mắng mẹ con Lưu thị đúng là không biết xấu hổ, vô sỉ đến cái loại trình độ này!

Triệu Tương Nghi tỉnh táo lại, tỉ mỉ phân tích, không khó để suy ra, mẹ con Lưu thị lần này đến đây yêu cầu như thế, tám chín phần mười là chủ ý của Lã thị và Niên Thế Hữu! Chắc chắn lo lắng Triệu tín Lương bên này chậm chạp không cho hưu thư, đến lúc đó chuyện này bị lộ ra rồi, Lã thị vẫn còn là thê tử của Triệu Tín Lương, nhất định sẽ gặp phiền toái lớn!

Chắc chắn rằng Niên Thế Hữu và Lã thị vì miễn đi nỗi lo về sau, mới xúi giục mẹ con Lưu thị đến đây đòi hưu thư.

Thật không biết xấu hổ!

“Tín Lương, đem hưu thư cho nàng!” Triệu lão gia tử giọng khàn khàn nói, nhìn hai mẹ con Lưu thị “Ngươi cho là nhà chúng ta sẽ nguyện ý cùng nhà các ngươi tiếp tục dính líu sao! Ngươi chuẩn bị ôm ‘Con rể kim quy’ hưởng phúc đi là vừa, đi à, nhanh chóng cầm hưu thư rồi cút đi cho ta! Triệu gia chúng ta ở đây xin chúc nhà các ngươi‘Hồng vận liên liên’ [3], mọi người đều ‘Trường mệnh bách tuế’[4]!”

Lưu thị thấy Triệu lão gia tử đã mở miệng, tiếng khóc liên giảm, trong lòng tràn đầy đắc ý.

Triệu Nguyệt Cầm nhìn thấy cảnh tượng như vậy có chút sợ hãi, nhìn không được bô dáng của cha mẹ và các ca ca khàn cả giọng, vội lấy tay áo lau đi nước mắt, rồi hảo hảo an ủi Phương thị một hồi, sau đó dẫn Triệu Tương, Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Nhân đi vào trong, chờ khi mấy hài tử đi vào trong phòng xong.

Tràng diện liền yên tĩnh trở lại, không giống như lúc nãy là một tận hỗn loạn không chịu nổi.

Lúc này, nhưng thấy Lã Kim Hoa bóp eo nhỏ ngẩng đầu lên sắc nhọn nói: “Hứ, nói nhà của chúng ta không biết xấu hổ sao? Các ngươi có biết Niên Thế Hữu là ai không?”

Vừa nói vừa thừa dịp trước khi bọn người Triệu lạo gia tử nổi giận khoái nhân khoái ngữ [5] nói: “Hừ! Nói cho các ngươi biết, trước khi tỷ tỷ ta gả đến Triệu gia các người, Niên Thế Hữu coi trọng tỷ ta từng đến nhà của bọn ta cầu hôn tỷ ấy! Lúc ấy, vì nhà của hắn cha hắn vừa mất, cha mẹ nhìn thấy điềm xấu, lại thấy của cải nhà hắn không được nhiều, mới không có đáp ứng! Còn bây giờ hắn đi ra biển buôn bán trở về, trở thành người giàu có nhất Triệu gia thôn, tu sửa nhà cũ không nói, còn không có chê tỷ tỷ của ta, nguyện ý cùng tỷ ấy tiếp tục nhân duyên đã đứt, tỷ tỷ cũng chịu không nổi nhà các ngươi đã nghèo mà còn cổ hũ, cuối cùng mới lựa chọn cùng người trong lòng mình rời đi, này là có gì sai đâu!”

“Lại nói tiếp, Niên Thế Hữu biết tỷ tỷ ta ở nhà các ngươi, liền hướng nhà ta cầu hôn, hắn chính là người đến trước còn các ngươi là người đến sau! Cho nên đừng có luôn mồm nói tỷ tỷ ta là người không biết xấu hổ chạy trốn cùng người khác, không phải Niên Thế Hữu phá hủy hạnh phúc của các ngươi mà chính các ngươi đã gây trở ngại cho tỷ tỷ ta cùng Niên Thế Hữu à!”

Lã Kim Hoa răng rắc nói xong, mọi người đều sửng sốt!

Triệu Tín Lương da đầu tê dại tiêu hóa hết những thông tin từ trong miệng Lã Kim Hoa nói ra, không dám tin nên ném cái chổi xuống đất, lui về phía sau mấy bước. Nếu không phải Triệu lão nhị một phen đỡ lấy hắn, chỉ sợ là lui ra sau ngã loạng choạng rồi …

Giờ này khắc này,người một nhà Triệu gia, đã muốn không thể dùng câu “Không biết xấu hổ” hoặc câu hay từ nào khác để hình dung mẹ con Lưu thị …

Mạnh mẽ như vậy đoạt lí, không biết thẹn, điệu bộ đó là trộm nhưng lại kêu bắt trộm, thực sự không có người nào có thể làm ra được.

“Thì ra là như thế, thì ra là như thế, nhà chúng ta hoàn toàn không biết nội tình, còn mặt dày mặt dạn đổ thừa cho khuê nữ của ai đó rồi.” Phương thị tức giận đến nước mắt muốn rơi cũng không được, khóc không thành tiếng.

“Hừ!” Triệu lão nhị nhìn không nổi, nhìn mẹ con Lưu thị nói, “Đây chính là do các ngươi trước sau đều diễn kịch sao, ngại bần yêu phú, không biết liêm sỉ!”

Triệu Tương Nghi trốn ở trong phòng đều nghe thấy rõ ràng, bàn tay nhỏ không khỏi nắm chặt lại, thầm nói, lúc đầu sao không làm vậy cho rồi! Nếu thật sự cảm thấy Niên Thế hữu tốt, vậy vì sao lúc trước không dứt khoát gả Lã thị cho Niên Thế Hữu đi! Bây giờ nhìn thấy người ta giàu có trở về, ngược lại các ngươi mới biết người ta có bản lãnh, ngay cả chuyện khuê nữ hồn nhiên không biết liêm sỉ cùng người ta chạy trốn, các ngươi đều đưa hai tay đồng ý!

Đây là xem bọn ta là cái chó má gì!

“Tín Lương, còn chờ cái gì à!” Phương thị tiến lên vài bước đẩy nhi tử vài cái, “Nhanh chóng đi mời Lý Chính Lai đến thôi, chúng ta đem hưu thư viết ra, sau đó cũng được thanh tịnh!” Vừa mới nói xong, Phương thị chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó, mọi người nói những thứ gì, bà đều nghe không rõ.

===

[1] Giản: là binh khí cổ, xem thêm chi tiết tại đâyvi.wikipedia.org/wiki/Gi%E1%BA%A3n ; Sát: là giết => Sát giản: vũ khí giết người

[2] Chi ly phá toái: tan tành, phân tán ra

[3] Hồng vận liên liên: vận may đến liên tục

[4] Trường mệnh bách tuế: sống lâu trăm tuổi

[5] Khoái nhân khoái ngữ: người chân thật nói lời thẳng thắn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.