Edit: Ryal
Trước khi chui vào trong màn giường, Ân Vô Chấp còn đặc biệt vận nội công để làm ấm tay.
Những ngón tay mân mê trên bả vai Khương Ngộ có nhiệt độ vừa đủ, không lạnh hơn mà cũng chẳng nóng hơn làn da y.
Không đến nỗi sẽ đột ngột đánh thức y dậy.
Vậy nên “chó đen to bự” mài răng một cách vô cùng càn quấy.
Có hơi đau, nếu đây là lúc y mới xuyên vào thì chút đau đớn này đủ để y không nhịn được.
Phải cảm ơn Diêu Thái hậu đã cấu véo ngày trước, giờ y có thể thản nhiên chịu đựng cơn đau nhỏ thế này rồi.
E rằng bất cứ ai khi làm người đều sẽ phải từ từ học cách nhẫn nại.
Trên cổ có cảm giác ướt át, Khương Ngộ đảo mắt nghĩ xem hắn đang làm gì, dùng răng tiêm độc cho y giống rắn độc ư? Ân Vô Chấp còn có chức năng này nữa ấy à?
Thiếu niên hít mũi một cái.
Hình như dạo này mình có bắt nạt hắn đâu nhỉ, chẳng hiểu đang ấm ức nỗi gì.
“Sao người lại sờ tay Trần Tử Diễm”. Giọng nói kia khàn khàn, hạ thật thấp, nghe rất dữ tợn: “Lại còn đòi huynh ấy hôn, không cần mặt mũi nữa à?”.
Hóa ra là thế.
Khương Ngộ lên tiếng: “Trẫm thích”.
Kẻ nằm trên người y bỗng cứng đờ.
Ân Vô Chấp nhảy xuống giường, tấm màn tung bay, Khương Ngộ nói: “Đứng lại”.
Ân Vô Chấp dừng lại, tấm màn rơi xuống bả vai hắn.
“Lại đây”.
“Nằm cạnh trẫm”.
Ân Vô Chấp cứng đờ ra, leo lên nhưng không nằm xuống, chỉ quay lưng ngồi ở phía chếch nơi mép giường.
“Không muốn nằm thì úp sấp người xuống đây”.
Ân Vô Chấp nghiến răng: “Người coi ta là gì?”.
“Ngày ấy ngươi nằm sấp trên người trẫm vững lắm cơ mà”. Y đang nhắc lại cái hôm Ân Vô Chấp dang tay chân như nhện. “Làm giống lúc đó đi, trẫm muốn nhìn mặt ngươi”.
Khi nói ra câu này, Khương Ngộ nhìn thẳng lên nóc giường mà không nhìn hắn.
Y cảm nhận được hơi thở gấp gáp, lại cảm nhận được thứ sát khí kì diệu kia, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Ân Vô Chấp chống một tay bên tai y, cơ thể đè phía trên.
Trong nháy mắt đó, Khương Ngộ nghĩ hắn muốn đập chết mình.
Bên tai khác cũng được một cánh tay chống cạnh, Ân Vô Chấp áp hờ người trên người y, giọng rất lạnh: “Nói”.
Khương Ngộ nói: “Ngươi lại khóc làm gì”.
Lông mi Ân Vô Chấp run rẩy, đôi mắt lại càng rưng rưng căm hận: “Tên hôn quân này, ai cho ngươi chọc ghẹo Trần huynh của ta”.
Trần Tử Diễm đúng là vảy ngược của hắn nhỉ.
Khương Ngộ khẽ cong môi.
Ân Vô Chấp rất hiếm thấy y cười, hầu như y chỉ tỏ ra lạnh nhạt. Giờ y cười, tuy rất nhẹ và rất khó nhận ra, chỉ trong một chớp mắt.
Y vui vì cái gì cơ chứ?!
“Lát nữa ngươi về thì bảo với Trần Tử Diễm, để ngày mai hắn ta tới thị tẩm”.
Ân Vô Chấp nhìn y, tơ máu im lặng tràn khắp con ngươi: “Khương Ngộ, đừng có, khinh người quá đáng”.
“Trẫm bắt nạt các ngươi thì có làm sao”. Khương Ngộ nói. “Hạng giun dế mà dám trái lời trẫm”.
Ân Vô Chấp nín thở, đệm giường dưới tay bị siết nhăn nheo, hắn nghiến răng, những giọt rưng rưng trong đôi mắt đã chẳng còn kháng cự nổi trọng lực nữa, đột ngột rơi xuống.
Khương Ngộ vô thức nhắm một mắt lại, mắt phải dần bị nước chảy vào, hơi xót.
Một loạt những tiếng mắng chửi tuôn trào trong đầu y.
“Một kẻ như thế này sao có thể làm quân chủ nước Đại Hạ chúng ta?!”.
“Mau cút đi, quay về chỗ của ngươi đi!”.
“Giết y…”.
Khương Ngộ bình tĩnh mở mắt. Ân Vô Chấp đã ngồi dậy, dụi mắt thật mạnh, cả mũi cũng ửng đỏ.
“Trong mắt trẫm có thứ thuộc về ngươi”. Khương Ngộ nói. “Lau đi”.
“Ngươi không có tay à?”.
“Lau”.
Ân Vô Chấp quay sang trừng Khương Ngộ, một lúc lâu sau vẫn giơ tay lau mắt phải cho y, tay áo thêu chỉ nổi khiến khóe mắt y phiếm đỏ. Hắn hơi khựng lại, đổi thành mặt trong tay áo, thấm thật nhẹ.
Khương Ngộ lại nhắm mắt, thầm nghĩ, có lẽ đó là kí ức của chủ nhân cơ thể này. Nếu kết quả đã được định đoạt từ trước, vậy y xuyên qua dòng chảy ngàn năm để đến với thân xác đế vương, chèo lái lịch sử về lại kết cục huy hoàng của triều Hậu Hạ, có lẽ cũng không mấy liên quan tới Ân Vô Chấp.
Thứ “nhân” không thể định nghĩa này, chẳng biết sẽ kết thành thứ “quả” bí ẩn ra sao.
Y ghét lí luận nhân quả, chỉ thích những thứ không cần nguyên do, không cần suy nghĩ.
Đột nhiên Tang Phê không muốn tiếp tục nữa. Hậu Hạ có huy hoàng hay không thì liên quan gì tới y, lịch sử được tái hiện hay không thì có dính dáng gì tới y đâu chứ.
Sóng lên hay sóng xuống cũng vẫn là biển rộng, cớ sao bầu trời phải chen chân.
Y đưa mắt nhìn Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp dữ tợn hỏi: “Nhìn gì?”.
“Ân Vô Chấp, ngươi muốn chết không?”.
“Ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng có nhiều lời”.
Khương Ngộ nói: “Ngươi ra ngoài đi”.
Ân Vô Chấp nhảy xuống giường không chút do dự, lại nhớ tới chuyện y đòi Trần Tử Diễm ngày mai tới thị tẩm thì xoay người, sắc mặt hằm hằm: “Ác giả ác báo, tốt nhất ngươi nghĩ cho kĩ vào”.
Một lời cảnh cáo.
Khương Ngộ nhắm mắt, nhạt giọng: “Cút đi”.
Cái tính vui giận thất thường của y khiến Ân Vô Chấp giận đến mức nghẹn họng, hắn đứng đó một hồi, vẫn đi ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại.
Khương Ngộ nằm đó phút chốc, trở mình, chôn mặt xuống gối.
Hô hấp dần bị bít kín lại.
Cảm giác nghẹt thở cũng chẳng tốt lành gì, nhưng thôi, ý chí Tang Phê mạnh mẽ, chỉ cần chịu đựng một chút là y sẽ được tự do.
Mỗi giây dài như cả năm trời.
Chết nhanh đi, chết nhanh đi, chết nhanh đi.
Sao y vẫn còn ý thức.
Một bàn tay bỗng xách cổ y dậy.
Không khí trong lành xộc vào khoang mũi, Khương Ngộ nín thở theo phản xạ có điều kiện.
Không, kiên quyết không hít vào, chẳng mấy chốc sẽ thành công thôi.
Cằm Khương Ngộ bỗng bị nắn cho mở ra, có người hít sâu một hơi, thổi vào trong miệng y.
Một lần chưa đủ thì hai lần.
Khương Ngộ: “…”.
Gương mặt đỏ bừng của y dần dịu lại, vừa mở mắt ra đã phải đối diện với hai con ngươi đen nhánh.
Ân Vô Chấp nhìn y, xác nhận y đã tỉnh thì mới nổi giận: “Ngươi bị ngốc à? Sao phải ngủ như thế, ngươi có biết ngạt thở thì sẽ chết không, không thở được mà cũng chẳng biết trở mình hay sao?”.
Hắn cầm cổ tay mềm oặt như sợi mì của y: “Tay ngươi dùng để làm gì? Trang trí à? Đang yên đang lành sao phải nằm úp sấp? Xong không dậy nổi thì cũng không biết gọi người khác giúp? Ngươi muốn người khác trông coi ngươi không rời nửa bước đúng không, ngươi có biết ngươi thế này thực sự rất phiền phức rất đáng ghét rất quá đáng chỉ tổ làm gánh nặng cho người khác hay không?!”.
Khương Ngộ: “.”.
Một hơi nói nhiều như thế, chắc mệt lắm nhỉ.
Khổ thân.
Ân Vô Chấp đặt y xuống long sàng.
Lúc này Khương Ngộ mới nhớ ra mà hỏi: “Sao lại quay về”.
“Ta mà không về thì ngày mai hoàng cung sẽ có tiếng chuông báo tang ngay”.
Thực ra hắn nghĩ câu nói cuối cùng của mình hơi quá phận, Khương Ngộ lại còn nói “cút”, nên không yên lòng rồi mới quay lại tìm y thử xem.
Ai ngờ lại bắt gặp cảnh này.
Ân Vô Chấp rót một chén nước bưng tới, xốc y lên, đặt bên miệng y.
Khương Ngộ không chịu uống, y vẫn còn đang tiêu hóa xem hắn mới nói những gì.
Ân Vô Chấp bảo: “Uống một chút đi, ban nãy làm thế miệng khô lắm”.
Cuối cùng Khương Ngộ cũng tiêu hóa xong: “Trẫm là gánh nặng”.
Ân Vô Chấp hơi sửng sốt, vô thức nói: “Thần không có ý đó, ban nãy chỉ là…”.
“Nhưng trẫm là Hoàng đế”. Khương Ngộ nói. “Dù trẫm có muốn làm một gánh nặng, các ngươi cũng phải chịu”.
… Đúng là tốn công lo lắng cho ngươi rồi. Ân Vô Chấp kề chén vào sát miệng y, phát bực: “Uống”.
Khương Ngộ không uống.
Nếu khát tới vậy thì để y chết khát luôn đi.
Y ghét những kí ức thi thoảng lại xuất hiện kia, và cả cơ thể nặng nề không thể nào thích ứng được.
Chuyện của con người thì để con người giải quyết đi.
“Bệ hạ mà không uống là thần ép đấy”.
Khương Ngộ nhìn hắn, Ân Vô Chấp cứ tưởng y sẽ nổi giận, bèn lặp lại: “Nếu người ngoan ngoãn uống, thần sẽ không…”.
“Cũng được”. Khương Ngộ đáp. “Ép đi”.
Lỡ đâu y sặc chết thì sao.
Ân Vô Chấp nhìn y chằm chằm, tên này sao thế nhỉ, trên đời có cái gì y sợ không?
Hắn nhìn nước trong chén, lại nhìn môi Khương Ngộ.
Sau đó Ân Vô Chấp ngậm một ngụm nước, cúi đầu chặn kín đôi môi y.
Khương Ngộ: “?”.
Tay Ân Vô Chấp nắm cằm Khương Ngộ, y bị khống chế cho nuốt xuống, hết một ngụm rồi thì hắn lại ngậm thêm ngụm thứ hai đút tiếp.
Ân Vô Chấp ngậm chút nước cuối cùng vào miệng, một tay đỡ lấy Khương Ngộ, một tay bưng chén trà, khi cúi người chặn kín đôi môi y thì mất khống chế mà nán lại thêm đôi chút.
Khoảnh khắc ấy khiến mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa.
Chén trà rơi xuống đất vỡ tan, Khương Ngộ ngã xuống giường như một chiếc túi vải, có người nhào tới đè lên.
A, cảm giác nghẹt thở lại tới nữa rồi.
Thiếu khí, choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, ý thức từ từ biến mất.
Ân Vô Chấp… lợi hại thật đấy.
Cuối cùng cũng được chết rồi.
Trên long sàng nơi điện Thái Cực, Ân Vô Chấp mất kiềm chế mà ôm lấy Khương Ngộ trên giường, hoàn toàn không phát hiện linh hồn y đã bay ra ngoài trong im lặng rồi càng lúc càng lên cao.
Y cúi đầu nhìn xuống, thu toàn bộ hoàng cung vào đáy mắt.
Y quay cuồng, lăn lộn, vung tay, tập thể dục giữa không trung, tất cả đều nhẹ bẫng như không có gì.
Y có thể đưa tay xuyên qua bụng mình, chọc vào mắt mình, không hề thấy đau.
Y hét to một tiếng, không có bất kì ai nghe được, ngay cả bản thân y cũng không nghe được.
Nhưng y biết mình đã hét lên.
Y sung sướng đến phát rồ, nương theo làn gió mà nhảy vèo một cái, thoát khỏi hoàng cung.
Một khi đã quay lại làm du hồn, y phát hiện đầu óc mình linh hoạt hơn rất nhiều. Khương Ngộ nhanh chóng xác định mục tiêu, chuẩn bị tìm hiểu xem tại sao mình lại bị kéo tới thời đại này; đầu tiên, y muốn tới một chỗ tên núi Ngộ Đạo.
Núi Ngộ Đạo rất cao, cao hơn những ngọn núi quanh đó nhiều, trên đỉnh núi là một người đá đang quỳ, phía dưới người đá là một chiếc am Ngộ Đạo. Sau này nơi đó bị khai thác thành thắng cảnh du lịch, mọi người rất thích leo lên cầu thang nhân tạo để chụp ảnh kỉ niệm với người đá.
Nhưng vì người đá kia quỳ quay mặt về phía vách núi, tất cả mọi người chỉ có thể chụp chung với bóng lưng của hắn mà thôi.
Chính tại chỗ đó, Khương Ngộ bị một luồng sức mạnh kéo tới dòng lịch sử này.
Y muốn quay về.
Có thể khi y quay về, Khương Ngộ ở nơi đây cũng sẽ quay về, mọi thứ đều trở lại đúng như những gì nên có.
Còn trải nghiệm trong thời gian qua cùng lắm chỉ là một nhánh nhỏ bất ngờ trong dòng lịch sử mà thôi, sẽ có vị thượng thần nào đó chuyên xử lí việc này cắt đi.
Khắp giường trải đầy mùi hoa quế ngọt ngào.
Ân Vô Chấp ít nhiều gì cũng có chút mất khống chế.
Hắn đè lên người Khương Ngộ, mê mẩn, không kiềm chế được chính bản thân mình.
Trước khi gặp gỡ Khương Ngộ, hắn chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với bất kì ai, và cũng hoàn toàn không biết một nụ hôn có thể khiến người ta mê muội tới mức này.
Mãi tới lúc cơ thể Khương Ngộ bắt đầu co giật vì nghẹt thở, hắn mới đột ngột nhớ ra, y là cái loại người chỉ cần phải tốn sức thì sẵn sàng làm vò mẻ không sợ vỡ.
Nói cách khác, nếu y phát hiện thở rất vất vả thì sẽ bỏ cuộc luôn.
Đôi môi vội vã tách rời, phát ra một tiếng chụt rất nhỏ.
Ân Vô Chấp vội vàng nâng y dậy, hoảng loạn cấp cứu: “Bệ hạ, bệ hạ?”.
Hắn lại hoảng loạn cấp cứu thêm một hồi, lắc lắc cơ thể Khương Ngộ: “Bệ hạ, tỉnh lại đi”.
Không có chuyện gì xảy ra.
Ân Vô Chấp tái mặt giơ tay, sờ ngực y xem tim còn đập không, rồi lại thử dò hơi thở…
“…”.
Ngủ, đang ngủ.
Lời tác giả:
Tang Phê: Đội ơn Ân ái khanh đã giúp trẫm quay về làm linh hồn.
A Chấp: Mặt chó tê liệt.jpg
Các đồng chí sắp liều chết, chú ý, chú ý, con đường dẫn tới giấc ngủ và con đường dẫn tới cái chết phía trước cực kì giống nhau, tuyệt đối đừng nhầm lẫn, tuyệt đối đừng nhầm lẫn.
Tang Phê đã cực kì hưng phấn từ lúc ngạt thở: Muốn chết muốn chết muốn chết.
Vèo…
Oa. Cuối cùng cũng chết rồi. Dần dần an nhiên.
“Có phải vừa có một tên đáng chết không cẩn thận đi nhầm đường không?”.
“Ờ đúng, thế thôi cho y sống thêm một chút đi, nhất định y sẽ cảm kích chúng ta tới độ rơi nước mắt –.–”.