Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười không Thiết Sống

Chương 18: Đó là huân chương đàn ông đấy, hắn có không?



Edit: Ryal

Ngự thư phòng là mảnh đất trang nghiêm hội tụ mọi vấn đề đại sự của cả dân và quân, là nơi mà vô số những sĩ tử lòng mang thiên hạ trông ngóng. Được bước vào đây, nhìn qua một lần thôi, là giấc mộng của biết bao người đọc sách.

Nhưng tên hôn quân này rõ ràng không hề kính trọng nó chút nào.

Thuở nhỏ Ân Vô Chấp sống ở phía Nam với nhiều loại mãng phu thô lỗ, cũng không phải chưa từng xuống tắm sông tập thể mỗi lần trời nóng.

Nhưng không một ai lại khiến hắn thấy ngột ngạt tới mức này.

Đầu tiên là hôn môi, rõ ràng Ân Vô Chấp bị ép, rõ ràng hắn ghét Khương Ngộ – ít nhất là lẽ ra phải ghét. Hắn không chấp nhận nổi, cơ thể mình lại không kìm lòng được… và bị ảnh hưởng bởi những thứ thuốc làm mê man đầu óc.

Bây giờ Khương Ngộ lại càng làm nhục hắn quá đáng hơn.

Đây nhất định là làm nhục.

Bắt hắn cởi áo tháo thắt lưng ở một nơi thế này, trừ làm nhục ra thì đâu còn cách giải thích nào khác nữa?

Đôi mắt đỏ bừng của Ân Vô Chấp dần nhuốm tức giận và sát khí, hắn nhìn Khương Ngộ chằm chằm, gằn từng chữ: “Hoang đường”.

Lúc trước hắn dám kháng chỉ bất tuân, giờ lại từ chối mệnh lệnh hoang đường thế này thì âu cũng phải.

Quả nhiên Ân Vô Chấp không khiến Tang Phê thất vọng, không hổ là vị Hoàng đế ngàn đời có một, dù đang ở thời thiếu niên nhưng vẫn mang thân phận cao quý, sao mà chịu nhục cho nổi?

Sớm thế này có phải hơn không, sao phải tổn thương lẫn nhau làm gì?

Tang Phê không thích phê tấu chương, Ân Vô Chấp không muốn cởi quần áo, đẹp lòng đôi bên.

Khương Ngộ vừa định dừng đã đổi ý, y ngẫm lại…

Nếu dừng lại bây giờ thì chẳng phải sẽ bại lộ chuyện y muốn uy hiếp Ân Vô Chấp là bất đắc dĩ hay sao? Nếu hắn nhìn thấy âm mưu của y, biết y sợ nhất là làm việc, thì sau này phải bắt bài hắn thế nào bây giờ?

Vẫn nên kiên trì thêm chút nữa thôi. Ít nhất phải để Ân Vô Chấp ý thức được rằng y là một kẻ vừa hoang đường vừa ngu ngốc, thèm khát cơ thể hắn, chỉ khi ấy y mới có thể mang lại cảm giác nguy hiểm cho Ân Vô Chấp để hắn thực sự sợ mình.

“Thì ra Thế tử điện hạ không thèm quan tâm tới chuyện sống chết của cha mình nhỉ”.

Không phải không quan tâm, mà hắn đang cố bình tĩnh lại. Chắc chắn phụ thân thà để hai cha con cùng chết trận chứ không muốn thấy con mình đánh mất lòng tự trọng, lấy sắc hầu vua, đi lên nhờ ân sủng.

Hành động ấy cùng lắm cũng chỉ thỏa mãn được chính mình mà thôi, chứ đâu phải là vì cha. Thậm chí hắn còn có thể bị người người thóa mạ, khiến gia tộc mình phải hổ thẹn.

Ân Vô Chấp liếc Khương Ngộ một cái như khinh thường.

Hay quá, cuối cùng Tang Phê cũng được giải thoát rồi. Y gật đầu: “Đã thế thì ôm trẫm ra khỏi ngự thư phòng đi”.

Cứ thế là xong à?

Ân Vô Chấp nhìn y chằm chằm một chốc, dần ý thức được điều gì, trầm giọng: “Người không muốn phê tấu chương nên mới ép thần làm chuyện thần không thích chứ gì”.

Vẫn bị nhìn thấu cơ à.

Tang Phê giơ tay đòi ôm rồi lại chậm rãi hạ xuống, đôi mắt long lanh. Y không biện hộ nghĩa là đúng rồi, Ân Vô Chấp càng thêm chắc chắn.

Khương Ngộ nhẹ nhàng hỏi: “Thế ái khanh muốn thỏa mãn trẫm à?”.

“…”. Cái này thì thôi.

Tang Phê đã hiểu mình không thể buông tha hắn dễ dàng như trước được, y hỏi: “Không muốn à?”.

Ân Vô Chấp nhíu mày, buồn bực đáp: “Người đừng đánh trống lảng nữa”.

Có ngươi đánh trống lảng ấy. Tang Phê nói: “Ân Vô Chấp, hôm nay trẫm đã quyết rồi, trẫm có phê tấu chương hay không thì ngươi cũng không thoát được đâu”.

“…”. Mơ đi.

“Trẫm muốn xem ngươi”. Khương Ngộ nói. “Ngươi không cho xem thì trẫm sẽ gọi Trần Tử Diễm vào cung, chắc chắn một trong hai có thể thỏa mãn trẫm”.

Sát khí vừa biến mất của Ân Vô Chấp lại dâng lên trong thoáng chốc.

Tên hôn quân này đang nói gì thế, thỏa mãn cái gì… Sao y có thể vô sỉ tới vậy, đã có hắn rồi còn đòi thêm Trần Tử Diễm nữa ư? Không đúng, phải là hắn đã để mặc cho y làm nhục rồi, sao y vẫn còn muốn ra tay với người anh em của hắn?

… Trần Tử Diễm cũng từng bị ép hôn y rồi sao?

“Người”. Ân Vô Chấp gian nan hỏi. “Người cũng từng bảo hắn thị tẩm ư?”.

Với Trần Tử Diễm thì không. Giá trị lợi dụng của Trần Tử Diễm chỉ dừng lại ở việc ép Ân Vô Chấp vào cung thôi, Khương Ngộ vẫn chưa gây thù nhiều với hắn ta.

Lỡ đâu bất cẩn mà người giết hôn quân lại là Trần Tử Diễm thì chẳng phải Tang Phê đã tốn công tốn sức à?

Khương Ngộ không trả lời hắn. “Này Ân Vô Chấp, trẫm hi vọng ngươi hiểu: trẫm muốn ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, chỉ liên quan đến mong muốn của mình trẫm thôi, trẫm muốn gì thì phải được đó”.

Không liên quan đến chuyện phê tấu chương đâu, đồ ngốc.

“Người để Trần Tử Diễm thị tẩm à?”.

Ân Vô Chấp quả là bậc quân tử trọng tình trọng nghĩa, rất quan tâm tới bạn mình, tự thân còn chưa lo xong đã quản đến chuyện người khác rồi.

Khương Ngộ vẫn không trả lời hắn, y nói với gương mặt không chút biểu cảm: “Gọi là bệ hạ”.

“Bệ hạ”. Ân Vô Chấp nhìn thẳng vào mắt y. Hắn muốn biết, rốt cuộc bạn tốt của mình có bị hôn quân vấy bẩn hay không.

“Trần Tử Diễm đã từng thị tẩm chưa?”.

“Ngươi đang tranh sủng đấy à?”.

“…”. Ân Vô Chấp lấy tính mạng ra thề, tuyệt đối không phải.

“Ngươi không có tư cách dò xét cuộc sống của trẫm”. Tang Phê nghiêng người, mái tóc đen dài xõa khắp bàn – tinh xảo mà chẳng có lấy một chút sinh khí. Y nghiêng đầu nhìn Ân Vô Chấp: “Cởi nhanh đi, đừng làm trẫm bực”.

Hay lắm, giờ Ân Vô Chấp trông còn giận hơn ban nãy.

Ai bảo hắn dám nhìn thấu nhược điểm của Tang Phê?

Bị nắm thóp thì phải tiên hạ thủ vi cường, nắm thóp ngược lại thôi.

Có lẽ Khương Ngộ cũng đã dùng cách này để hạ nhục Trần Tử Diễm rồi. Ân Vô Chấp nhớ lại cái ngày bạn tốt quay về nhà, hắn ta cũng mặc bộ y phục giống mình – chiếc áo bào với tay áo rộng thùng thình để lộ vẻ phong lưu, ngay cả mái tóc dài cũng buông xõa sau gáy.

Trần Tử Diễm chưa bao giờ thiếu chỉnh tề đến vậy.

Trong mắt Khương Ngộ, hắn và Trần Tử Diễm cũng chỉ là đồ chơi thôi.

Tên hôn quân này thật đáng chết.

Ân Vô Chấp kéo dây thắt lưng.

Một ngày nào đó hắn sẽ giết tên này, báo thù cho bạn.

… Thực ra chẳng có gì phải giấu, nếu so dáng vóc thì Thế tử Ân Vương chưa ngán ai bao giờ. Hắn cởi áo trước mặt Khương Ngộ cũng không phải để khoe mẽ gì, mà chỉ muốn đổi lấy sự an toàn cho bạn mình thôi.

Ân Vô Chấp cụp mắt, hàng mi nhiễm hơi nước mờ, như bị quỷ thần xui khiến mà nghĩ: trong mắt Khương Ngộ thì Trần Tử Diễm hay hắn đẹp hơn?

Khương Ngộ đánh giá hắn chẳng chút e dè, hệt như đang đánh giá một món hàng: “Trên người Ân ái khanh nhiều sẹo thật đấy”.

Ân Vô Chấp vặc lại như phản xạ có điều kiện: “Đó là huân chương đàn ông đấy, Trần Tử Diễm có không?”.

Khương Ngộ: “?”.

Ân Vô Chấp: “…”.

Sao tự dưng lại đi so đo với Trần Tử Diễm thế này, nhất định là hôn quân đã hạ thuốc cho hắn rồi.

Ngay lúc ấy bỗng có tiếng bước chân tới gần, giọng Tề Hãn Miểu cũng vang lên: “Thái hậu bước chậm thôi ạ”.

“Không sao, để ai gia tự đi cũng được, công công cứ lo việc của công công đi”.

Tiếng bước chân ngày càng gần. Chẳng biết hôn quân phản ứng chậm hay hoàn toàn không để ý mà khuôn mặt y chẳng hề đổi sắc.

Văn Thái hậu tự tay đẩy cửa, nét cười cứng lại.

Ân Vô Chấp vội vàng khoác áo lên vai, nhưng trong một chớp mắt ấy, nàng vẫn thấy được những múi cơ tràn đầy sức mạnh thuộc về chàng thanh niên trẻ tuổi và đống huân chương đàn ông trải rộng phía trên.

Tai Ân Vô Chấp đỏ lừ, hắn nghiêm mặt cầm thắt lưng, buộc cũng không được mà tháo cũng không xong.

Phần cơ bắp ngực bụng hơi rung rung giữa lớp quần áo, rồi nhanh chóng bị đôi tay hắn che đi.

Ân Vô Chấp xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Văn Thái hậu lẳng lặng lùi về sau một bước, lẳng lặng khép cửa vào.

Ân Vô Chấp sửa sang lại y phục rồi liếc nhìn hôn quân đang gục đầu xuống bàn, thở dốc. Hắn cố bình tĩnh lại rồi cất bước đi tới cửa, lại hít sâu một hơi, cúi đầu kéo cửa ra.

“Chắc Thái hậu cần tìm bệ hạ có việc, thần không làm phiền nữa ạ”.

Lời vừa dứt, hắn đã nhanh chóng khuất mắt Văn Thái hậu.

Nàng nhíu mày, cất bước đi tới.

Khương Ngộ không hề nhúc nhích. Y còn đang nghĩ Ân Vô Chấp ấu trĩ quá chừng, chỉ là cởi áo tí thôi mà cũng ngượng đến mức ấy, chẳng biết phải trải qua những gì mới trở thành vị Hoàng đế ngàn đời có một được.

Có người đi tới trước mặt y. Văn Thái hậu nghiêng đầu cười, bàn tay ngọc thuôn dài nhẹ nhàng dựng đầu y dậy, dịu giọng mà như hờn trách: “Ban nãy con và A Chấp làm gì thế?”.

“Chơi thôi”.

“Chơi?”. Văn Thái hậu ngồi xuống bên cạnh, bưng bát tổ yến trong hộp đựng thức ăn ra ngoài. “Lớn thế này rồi mà còn chơi trò chơi quần áo nữa?”.

“Hắn cho trẫm xem huân chương đàn ông”.

Văn Thái hậu che miệng cười một lúc, rồi mới nghiêm mặt hỏi: “Con thực sự không định thả A Chấp về à?”.

“Ừm”.

“Con thích nó thật ư?”.

“Ừm”.

Văn Thái hậu yên lặng chớp mắt, nhận lấy chiếc thìa tì nữ đưa cho rồi múc tổ yến đút cho y: “Nhưng dù sao nó cũng là đứa con trai duy nhất của nhà họ Ân, con làm thế là Định Nam Vương sẽ giận đấy”.

Hiện giờ Khương Ngộ không muốn ăn gì cả.

Y lại gục mặt xuống bàn né thìa yến của Văn Thái hậu, nói: “Trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn gì thì phải được nấy”.

“Ngộ Nhi à”. Dường như Văn Thái hậu muốn trách móc y, nhưng nhìn vết cấu của ai đó lại thôi. “Nếu con có ấm ức gì thì có thể nói với mẫu hậu, chứ không thể tùy hứng trên vị trí này được”.

Khương Ngộ không hiểu ý nàng: “Hồi trước trẫm tùy hứng lắm à?”.

Nếu thế thì cũng hợp lí thôi, tên hôn quân này từ bé đã chẳng tốt lành gì, bảo sao bị giết.

Văn Thái hậu dường như hơi giật mình.

Nàng đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Khương Ngộ, lắp bắp: “Mẫu hậu không có ý đó”.

Khương Ngộ: “?”.

Văn Thái hậu mím môi, đổi đề tài: “Thôi, không nói chuyện không vui nữa. Mẫu hậu tự tay chưng tổ yến đấy, con ăn chút đi, chẳng phải trước đây con thích ăn món này nhất hay sao?”.

“Không thích”.

Khương Ngộ lại đổi tư thế gục mặt xuống bàn, xoay gáy về hướng Văn Thái hậu.

Sao ai cũng cho y ăn thế, dục vọng ăn uống là thứ thiếu cần thiết nhất trên đời.

Văn Thái hậu bị bỏ rơi, nhìn y một chốc với vẻ mặt phức tạp rồi mới đứng dậy đi khỏi ngự thư phòng.

Nàng không biết tại sao Khương Ngộ lại thành ra thế này, nhưng Tề Hãn Miểu từng kể qua về những sự kiện khi nàng và Thái hoàng thái hậu không ở trong cung.

Khương Ngộ đã cầm kiếm tự cắt cổ.

Văn Thái hậu nhớ tới chuyện này, lòng trầm xuống.

Rốt cuộc là tại sao một người đã leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn lại chọn bỏ qua địa vị và vinh hoa phú quý để tìm đến cái chết?

Nhưng bây giờ Khương Ngộ lại không chịu nói chuyện với nàng. Văn Thái hậu nghĩ đi nghĩ lại, nếu muốn biết rõ chuyện này thì có lẽ phải ra tay từ người mà thiên tử nâng niu yêu mến thôi.

Nàng hỏi han khắp xung quanh, nghe nói Ân Vô Chấp chạy vào ngự hoa viên thì dẫn người đi tới.

“A Chấp?”.

Ân Vô Chấp nằm trên cây quế, những bông hoa màu vàng nhạt che khuất bóng dáng và cả khuôn mặt thẫn thờ.

Văn Thái hậu đi ngang qua dưới tàng cây: “A Chấp à? Ta có chuyện cần nói với con, con ra đây được không?”.

Ân Vô Chấp tự phong ấn mình trên cây, không nhúc nhích.

Đúng là đã học được hết thảy tinh túy của Tang Phê.

Phía này, Tang Phê rũ tay gục mặt xuống bàn, cũng bắt đầu lim dim.

Trời ngày càng sáng. Văn Thái hậu đi khắp ngự hoa viên một vòng mà vẫn không tìm được Ân Vô Chấp, đành phải rời đi.

Nàng đi rồi, hắn trở mình trên cây hoa quế.

Khương Ngộ đổi chiều, gục mặt bên kia xuống bàn.

Sau đó y chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết bao lâu sau, biển hoa rung động, Ân Vô Chấp nhấc tay áo che trên mặt, hơi nheo mắt nhìn ánh nắng đang chiếu xuống trần gian.

Nếu hắn không về thì nhất định người kia sẽ ở rịt trong ngự thư phòng, có khi lại ngủ bừa ở đâu đó, lỡ như mắc cảm… thì phiền lắm.

Hắn hít sâu một hơi, vươn mình nhảy xuống khỏi cây quế.

Trong ngự thư phòng, có người bước tới cạnh Khương Ngộ, nhẹ nhàng phủ chăn cho y.

Một bàn tay đỡ vai y, cẩn thận nâng mặt y dậy, lại sờ xuống đầu gối rồi bế y lên.

Cửa ngự thư phòng bật mở, Ân Vô Chấp đứng dưới bậc thềm.

Hắn nhìn Thập Lục, rồi lại nhìn Tang Phê nằm trong lòng người kia.

“?”.

Lời tác giả:

Thập Lục: Tui cũng có huân chương đàn ông nè.

Tang Phê: Hay quá ha.

A Chấp:?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.