Hai phe phái phân biệt rõ ràng đứng đối mặt nhau ở trong điện phủ cao rộng. Nhìn thì như lực lượng ngang nhau, nhưng mà, có thể thấy là quan lại lạc hậu được Bùi Bá An cầm đầu lại có vẻ tự tin hơn chút, mà xướng lên việc sửa chữa bốn thứ kia, mặc dù có không ít lão thần phẩm hạnh thuần hậu ở bên muốn cải cách quan doanh quốc sách, nhưng nhìn kĩ một chút lại thấy quan chức trẻ tuổi nhiều hơn, thậm chí có cả học sinh chưa xuất sĩ.
Mộ Sanh cũng ở trong đó, nàng ở cùng một đám học sinh hăng hái, hoặc đại thần nội liễm có vẻ rất không đáng để ý. Nàng lẳng lặng nhìn đối diện, đứng đầu mọi người, dù Bùi Bá An bị áo đỏ áo tím chen chúc quanh người, nhưng nam tử nho nhã này, vẫn tuấn dật như vậy, gió sương năm tháng mang đến nội hàm trầm ổn, hắn ngồi ở vị trí cao thì so với vị trạng nguyên mang thanh bào Chu Tước đánh ngựa mà đi trên đường năm xưa càng khiến người ta ngưỡng mộ.
“Khua chuông gõ mõ chuẩn bị đã lâu, tuồng vui này, cuối cùng cũng coi như kéo màn.”
Mộ Sanh thoáng quay đầu, chỉ thấy Thôi Vân Cơ mang theo ý cười, nhìn nàng một cái.
Phía trước là một học sinh lộ ra hết sự sắc bén đang sung sướng tranh luận với một lão thần râu tóc bạc trắng. Nhưng nàng ấy giống như người đi đường làm ngơ mà xem, tự tại vô cùng. Mộ Sanh nở nụ cười, đè thấp thanh âm giống như nàng vậy: “Chờ trận mở màn thắng lợi, sau đó, liền đi gặp Thôi đại nhân.”
Một hồi này, bọn họ chuẩn bị đã lâu, từ lúc bệ hạ đột ngột làm khó dễ hôm qua, đến đình biện hôm nay, đối phương không ứng phó kịp, dường như là không hề chuẩn bị. Mà Thôi Vân Cơ ở đây, cũng sẽ không tiến lên nói cùng, chỉ là cho thấy một lập trường, cho thấy lập trường của Giang Nam Thôi thị, sau chuyện, nàng ấy mới phát huy khả năng.
Thôi Vân Cơ hàm súc cười cười, lại đưa mắt nhìn ngay phía trước. Nàng ấy cười đến khá là sâu xa, Mộ Sanh đang muốn sâu sắc suy nghĩ rằng đây là ý gì, liền nghe được phía trước vang lên một tiếng cười quen thuộc mà uy nghiêm: “Ta cũng không hiểu các ngươi những học sinh này, trụ cột tương lai của Đại Tấn, sao lại để bụng những lễ nghi không phải thi thư như vậy, không phải kinh luân điển tịch, không phải phúc lợi bách tính, mà là việc cùng dân tranh lợi như thế! Khắc nghiệt như vậy, tầm mắt hẹp hòi như vậy, sao có thể chiếm một vị trí ở Thái Học kia!”
Lần này Bùi Bá An tuyệt đối có thể xưng là bá đạo cưỡng bức dứt lời, bên này liền hoàn toàn yên tĩnh.
Khoa cử của Đại Tấn phân thành hai loại, một là sinh đồ (tú tài), hai là hương cống (cử nhân)*. Xuất thân từ học phủ có danh tiếng ở kinh sư hoặc châu huyền, được nhận vào Thượng Thư tỉnh tức là sinh đồ, Thôi Vân Cơ đang đi con đường này, nàng ấy là học sinh ở bên trong Thái Học; mà hương cống thì không học ở học phủ, một đường đạt được tư cách thông qua bài thi châu huyền, sau khi thi đậu lại được nhận sang Thượng Thư tỉnh, chính là hương cống. Xưa nay hương cống so với sinh đồ khó hơn. Nếu như bị Thái Học đuổi ra, muốn lại xuất sĩ, cơ hội đó sẽ nhỏ bé không đáng kể, dù cho thi lại từ đầu như tân học sinh, không tới mười mấy năm, thì cũng đừng mong được xuất hiện trước mặt thánh thượng.
*Danh hiệu sinh đồ và hương cống tới thời vua Minh Mạng mới được thay đổi thành tú tài và cử nhân.
Việc liên quan đến tiền đồ của mình, các học sinh lúc đầu định chậm rãi mà từng bước ép sát liền có chút chần chờ, ngôn từ phản kích liền không sắc bén nữa, ưu thế vừa chiếm được ban đầu đàng càng ngày càng trở nên yếu dần.
Nhưng Bùi Bá An vẫn bình tĩnh tự nhiên, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác không cho là đúng. Hôm qua bệ hạ đột nhiên mượn việc học sinh dâng thư lên làm khó dễ, để hắn đột nhiên không chuẩn bị kịp, vốn tưởng rằng người hoàng đế này ẩn nhẫn bốn năm đột nhiên có động tác sẽ sắc bén không chịu nổi đến thế nào, may mà nhờ hắn nhìn thấy những học sinh nói có sách, mách có chứng, lại linh hoạt cay nghiệt này thì có cảm giác không ổn, bây giờ nhìn lại cũng chỉ đến thế.
Bùi Bá An nghĩ, âm thầm liếc đến phía trên chín tầng thềm ngọc, liền thấy Hoàng Đế vẫn cứ ngồi yên, trên mặt cũng không có ủ rũ, phẫn nộ hay lo lắng. Vị quân vương tâm tư thâm trầm này thực sự là càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấy. Bùi Bá An đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước, dáng người thẳng tắp của Mạnh Tu Y không có một chút nào là cậy uy đứng trước mặt hắn, nói với hắn, chỉ có hợp tác cùng nàng, mới có thể được lợi ích lớn nhất.
Thời gian thấm thoát, vị chủ thượng hắn từng cống hiến đã từ tiểu điện hạ một người một ngựa trưởng thành nên một Hoàng Đế quân lâm thiên hạ, mà bọn họ cũng không thể tránh khỏi phải đứng đối lập. Hoàng nữ quả cảm đã từng có thể khiến cho hắn nắm quyền lớn, đã một tay che trời, vượt qua mọi người trở thành trở ngại lớn nhất của hắn!
Hắn biết Mạnh Tu Y người này, từ trước đến giờ không thiếu mưu lược, không thiếu ẩn nhẫn, lại có gan to tày trời. Nghĩ như vậy, Bùi Bá An liền thu hồi chút đắc ý này, tràn đầy cảnh giác chờ biến cố tiếp theo.
Quả nhiên, gần như là ngay lập tức, Bùi Bá An liền nghe thấy một đạo thanh âm mềm mại của nữ tử: “Lời ấy của tể thủ đại nhân sai rồi, việc làm của chúng ta không phải là tranh lợi với dân, mà là–”
Bùi Bá An là tể thủ nhiều năm, tích uy từng ngày, dù cho có người phản đối, cũng vô cùng uyển chuyển, ít có trực tiếp làm mất mặt như vậy. Đã lâu chưa từng bị người phản bác thẳng, hắn lạnh mặt nhìn lại bên kia.
Mộ Sanh đi ra từ trong đám người, nói chuyện rất lưu loát: “Đây không phải cùng dân tranh lợi, mà là, lấy cùng với dân, dùng chung với dân.”
Mạnh Tu Y trên bảo tọa thoáng ngồi thẳng người, trong mắt lóe ra một vệt hứng thú, giống như cả cuộc đình biện nhưng đến lúc này, mới khiến cho nàng có một chút hứng thú.
Mộ Sanh nói xong câu kia, liền nhìn Bùi Bá An.
Ngoại trừ lần trước ở bên ngoài cửa cung liếc qua một chút, đây là lần đầu tiên hai cha con bọn hắn đối đầu. Mộ Sanh rõ ràng cảm nhận được chân nàng đang kịch liệt run rẩy, nếu không phải hai tay nàng ở dưới ống tay áo đã nắm chặt, vững vàng nhịn xuống sôi sục trong lòng đang kịch liệt bốc lên, nàng sợ là đã sớm không đứng vững.
Đây không phải là vì sợ sệt, mà là vì hưng phấn.
Nàng nhìn chằm chằm Bùi Bá An, không buông tha một tia biến hóa trên mặt hắn, trong miệng còn không quên sắc bén phản kích: “Chẳng lẽ tể thủ đại nhân cho rằng quan doanh đoạt được lợi ích thì chỉ cần một mình hưởng lạc, mà không phải sung vào quốc khố?”
Bùi Bá An liền nhíu mày lại.
“Hầy,” Hoàng Đế chậm rãi nói, “Nói thật, những năm nay lợi nhuận từ chuyên doanh tuy rằng là ít ỏi thật, nhưng trẫm cũng chưa từng dùng quá một hào.” Nàng ấy cười cười, nhìn phía Bùi Bá An, “Khanh gia hơi bị lòng dạ tiểu nhân quá mức.”
Lúc trước Mộ Sanh chẳng qua là chất vấn, Mạnh Tu y đây liền trực tiếp đem tội danh này gắn lên đầu Bùi Bá An.
Không chờ Bùi Bá An tự biện, lập tức có đại thần ra mặt: “Thánh thượng, tể thủ đại nhân chưa bao giờ nói lợi nhuận từ chuyên doanh là thánh thượng độc hưởng, tể thủ đại nhân khổ tâm vì nước, không đành lòng để dân chúng chịu khó…”
“Trẫm nghe xong rõ ràng chính là ý này.” Mạnh Tu Y không nhịn được ngắt lời.
Đại thần kia liền trố mắt ngoác mồm: Làm gì có việc hạ thấp mặt mũi hạ thần như vậy, đây cũng quá tùy hứng!
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, Bùi Bá An không thể không khom người thỉnh tội — cho dù là thỉnh tội, hai đầu gối của hắn đều tôn nghiêm mà đứng thẳng, không có một chút uốn lượn nào: “Thần nói lỡ, mong bệ hạ thứ tội.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tu Y biểu lộ rằng trong lòng nàng ấy không thích, nhẹ nhàng quét một lần trên người Bùi Bá An, liền buông ra, nhàm chán nói: “Thôi, người sống cả đời, ai có thể không nói lỡ đây.”
Không nể mặt mũi như vậy, đây là, muốn triệt để trở mặt với tể thủ? Trong lòng chúng thần nghi hoặc, lập tức lại thoải mái, nếu như bệ hạ muốn phát huy hết khả năng, ngày này là tránh không được.
Nghĩ tới bệ hạ mấy năm trước không nói tiếng nào, nhưng lúc này lại từng bước bức bách, chẳng lẽ bệ hạ đã có sách lược vẹn toàn?
Những người bên cạnh Bùi Bá An nhất thời rối loạn chân tay, ngược lại chính là các học sinh bị ép vào góc tối khi nãy, lập tức anh dũng mà đứng, lại bắt đầu cuộc chiến miệng lưỡi.
Nếu bàn về sự quen thuộc với việc trong triều, học sinh tất nhiên là không sánh được với quan chức đương triều, nhưng muốn nói bàn luận trên trời dưới biển, đại thần lão luyện thành thục làm sao hơn được những học sinh miệng lưỡi gọn gàng, đầu óc linh hoạt?
Mạnh Tu Y đang có ý đồ này, dùng những lòng dạ rộng lớn kia, duy trì những học sinh cấp tiến, thay đổi những người bảo thủ, nhìn thấy thần tử được mất của bản thân bị đẩy vào tuyệt địa. Hôm qua nói ra, hôm nay liền đình biện, chính là muốn cho Bùi Bá An dù cho có rõ ràng ý đồ của nàng, cũng không kịp bồi dưỡng một đám người tranh biện giỏi.
Bên tai đầy rẫy những lời tranh luận vì nước vì dân, Mạnh Tu Y đưa mắt đến trên người Mộ Sanh. Gò má to tròn của tiểu cô nương còn vương một chút đỏ, bộ ngực của nàng còn hơi trập trùng. Mạnh Tu Y dời mắt rất nhanh, lần nữa chú tâm vào trên song phương tranh luận.
Kết quả cuối cùng, tất nhiên là không phụ sự chuẩn bị lâu dài của bọn họ.
Hoàng Đế thắng lợi hoàn toàn.
Có trận chiến nào mà Bùi Bá An chưa từng thấy, lần này thất bại cũng không đặc biệt hơn gì. Trên mặt hắn không có nửa điểm thất vọng, trái lại mang theo tia không rõ cùng nghi hoặc mà liếc nhìn Mộ Sanh, nhớ lúc nãy, trong con ngươi mềm mại cực kì của nàng là thất vọng là phẫn uất là thù hận, tràn đầy tình cảm phức tạp, khiến người ta không phân rõ được. Bùi Bá An tự thấy trên tay không quá sạch sẽ, nhưng cũng nhớ không nổi cùng nữ tử thanh tú như hoa sen hé nở trên mặt nước có quan hệ gì.
Nữ tử này, khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc kì quái.
Nhận ra được hắn đang quan sát, Mộ Sanh quay đầu lại, kéo kéo khóe môi giống như bé gái thuần túy khéo léo đối mặt với trưởng bối thật lòng yêu thương nàng, dường như những tình cảm phức tạp khôn kể kia, chẳng qua chỉ là ảo giác.
Bùi Bá An chợt cảm thấy bất an.
Có điều, hắn tự phụ quen rồi, ngay cả Hoàng Đế cũng không để vào trong mắt, huống chi chỉ là một nữ tử, rất nhanh hắn liền quên sạch sành sanh về Mộ Sanh, cùng người khác chen chúc đi ra ngoài điện, đi mưu tính sau khi thất bại ở trận đầu, phải làm sao thể cứu vãn tình thế.
Mà bên này, bên trong Vị Ương Điện, người chiến thắng trở về đông nghìn nghịt. Mạnh Tu Y rất là sung sướng, đối với mọi người ân thưởng một phen, sau đó liền giữ lại Mộ Sanh và Thôi Vân Cơ.
“Vân Cơ,” Ngữ khí Mạnh Tu Y vô cùng ôn hòa, “Ngươi đã chuẩn bị kĩ càng? Mấy ngày nữa, trầm liền muốn đem ngươi phong làm Ngự Sử phái đi Giang Nam.”
Thôi Vân Cơ cười khẽ, lộ ra một luồng tùy ý: “Thần đã chuẩn bị thỏa đáng từ lâu rồi, chỉ chờ một chỉ chiếu thư của bệ hạ.”
Mộ Sanh sớm đã nhận ra hai người bọn họ hẳn là đã sớm quen biết, có lẽ còn có ngọn nguồn gì đó mà người bên ngoài cũng khó đoán, vào lúc này ý nghĩ này càng là kiên định.
Mạnh Tu Y chống một bên mặt, suy nghĩ một chút, nói: “Lần này đi hung hiểm vạn phần, không bằng ngay bây giờ, ngươi mau nói có cái gì muốn trẫm hỗ trợ, dù gì cũng đã quen biết nhiều năm, trẫm sẵn sàng trợ giúp.”
Quả nhiên là quen biết nhiều năm. Ở đáy lòng Mộ Sanh trầm mặc thầm nói.
Thôi Vân Cơ hiển nhiên đã sớm lĩnh hội tính tình tùy ý tản mạn của Mạnh Tu Y, lúc này liền nhẹ nhàng liếc nhìn Mộ Sanh, bất đắc dĩ nói: “Ngay lúc này, bệ hạ liền không thể không nghiêm túc một ít.”
Mộ Sanh bị nàng nhìn đến không dễ chịu, giống như nàng đứng ở đó vô cùng dư thừa. Nghe được nàng ấy quen thuộc thân thiết mà nói chuyện cùng Mạnh Tu Y, càng không biết nên thể hiện tâm tình gì mới tốt.
Mạnh Tu Y thì gật đầu theo lời Thôi Vân Cơ: “Còn có thể đến dạy dỗ trẫm, xem ra ngươi không có sơ hở nào, vậy thì đi thôi, sau khi trở về, trẫm cho ngươi thăn quan tiến chức.”
Câu nói thăng quan tiến chức này đều tùy ý mà nói ra, nơi nào giống quần thần, rõ ràng là bạn cũ. Mộ Sanh âm thầm phỉ nhổ trong lòng, muốn bày ra tình nghĩa thâm sâu nàng không ý kiến, nhưng có thể quan tâm nàng một người dư thừa còn đang rất lúng túng đứng ở chỗ này một chút hay không.
Như là nghe được nàng oán thầm, Mạnh Tu Y như cười như không mà liếc nhìn nàng một chút, chờ Thôi Vân Cơ nói: “Có thể cùng bệ hạ kề vai chiến đầu đã đủ rồi, loại vật ngoài thân như thăng quan tiến chức này không đề cập tới cũng được.” Nàng ấy liền đáp: “Việc nào ra việc đó. Mấy ngày nay bên kia chắc chắn có động tác. Ngươi lui xuống trước đi, mọi chuyện cẩn thận.”
Thôi Vân Cơ không nhiều lời nữa, rất là ngoan ngoãn thỏa đáng mà cúi chào, liền lui ra.
So với người lúc trước ngây ngô hồ đồ mà vội vã chạy đi Hàm Phong Điện, quả thực là hai người.
Mộ Sanh cũng chẳng biết làm sao, nhất thời cảm thấy giống như chua xót đâu đó.
________________________
Chương này tác giả viết khó hiểu quá, mình ráng edit cho dễ hiểu nhất có thể rồi á =)))))