Viên Nguyệt mang được Đàm Khưu lên phòng mình, xử lý băng bó xong xuôi.
Còn đang định tống anh ta về thì đã mất hết cả liêm sỉ ngủ rất chi là ngon giấc trên giường của cô rồi.
Biết trước anh ta kiếm lời như vậy, cô đã vụt thêm cho mấy roi nữa.
Thôi kệ anh ta đi, Viên Nguyệt phải đi xem tiểu Cố Cố của cô đã dậy chưa.
Hai căn phòng cách nhau không quá xa để Viên Nguyệt có thể tiện qua lại.
Vừa mở cửa phòng, Viên Nguyệt đã sợ hãi lùi dần ra sau.
Trong phòng lúc này tối đen như mực, chiếc đèn ngủ nhỏ cô bật đã bị ai đó tắt mất rồi.
Rõ ràng sau khi ru Cô Cố ngủ, trước khi ra khỏi phòng cô đã để đèn ngủ sáng.
Nhưng lúc này, căn phòng lại bị một màu đen bao chùm lấy, không có một tia sáng nào.
Viên Nguyệt sợ bóng tối, cô sợ những thứ gì cô không thể nhìn thấy được trong màn đen đó, nó làm cô mất phương hướng.
Nỗi ám ảnh khi bị nhốt ở trong căn phòng tối tăm, chật hẹp đó khi còn nhỏ đã ám ảnh cô tới tận bây giờ.
Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng vang lên, như làm Viên Nguyệt thêm nóng ruột, nhưng cô lại bị cản bước lại bởi bóng tối phía trong căn phòng.
Không thể chịu được nữa, Viên Nguyệt ôm lấy tai mình ngồi xổm xuống.
Nhịp thở cũng dần trở nên khó khăn.
Viên Nguyệt sắp đổ xuống rồi thì có ai đó lao tới đỡ lấy cô.
Mọi người đang ở dưới nhà nghe tiếng khóc của đứa trẻ cũng vội chạy lên xem, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cộng thêm căn phòng tối đen đang mở toang cửa.
Ba mẹ Viên Nguyệt lo lắng nhìn nhau như đã hiểu mọi chuyện, chỉ có Đàm Tinh vẫn chưa hiểu tình hình ở đây là gì.
Cô giúp việc vội chạy vào kéo rèm và bật sáng đèn căn phòng lên.
Bế đứa bé lên dỗ cho nó nín khóc.
Người kia liền bế Viên Nguyệt vào bên trong, đặt cô ngay ngắn nằm trên giường.
Lấy ra một ống chống sốc khẩn cấp tiêm vào bắp tay cho cô.
Thấy tình hình có vẻ ổn hơn rồi liền đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô giúp việc và Đàm Tinh “ Ai đã tắt đèn phòng này?”
Người này cho rằng chỉ có thể là cô giúp viẹc hoặc Đàm Tinh làm, vì bố mẹ Viên Nguyệt đều hiểu rất rõ về bệnh tình của cô.
Người giúp việc theo làm một khoảng thời gian khá lâu rồi, nên biết rõ trong nhà chỗ nào cũng phải sáng đèn nên đương nhiên không dám tắt, liền lắc đầu lia lịa “ Không phải tôi, việc không được tắt đèn tôi đã được thông báo trước rồi”
Đàm Tinh lúc này vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của câu hỏi, nên còn ung dung đáp “ Là tôi lúc nãy vào xem Cố Cố, thấy đèn mở sợ thằng bé bị chói mắt nên đã tắt đi”
Mọi ánh mắt đều đồ dồn vào Đàm Tinh khi nghe cô trả lời, người kia cau mày tức giận đang định lên tiếng thì Đàm Khưu không biết đã xuất hiện từ lúc nào đã nói trước “ Viên Nguyệt sợ bóng tối, con làm như vậy khác nào lấy mạng cô ấy?”
Đàm Tinh phải lạnh gáy trước câu nói mang đầy nộ khí của chú út mình, vừa mới tách nhau ra cô đã gây tội tày đình rồi.
Kiểu này về nhà chắc cô sẽ ăn đủ với Đàm Khưu mất.
Vội cúi gập người hướng về phía bố mẹ Viên Nguyệt mà xin lỗi “ Thật sự xin lỗi, con không biết chuyện này.
Lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn”
Giang Hạ nhìn vẻ mặt người kia còn chưa muốn bỏ qua, bà cũng không muốn làm lớn chuyện này liền lên tiếng trước “ Được rồi, không biết không có tội.
Đều ai về nhà nấy đi.
Chuyện ngày hôm nay đến đây thôi”
Huých nhẹ vào vai chồng mình, ra hiệu cho ông còn không mau tiễn khách.
Viên Quân hiểu ý vợ liền tiễn hai vị khách còn chưa muốn về kia, đành miễn cưỡng rời khỏi.
Đàm Khưu còn phải ngoái lại nhìn Viên Nguyệt mấy lần mới chịu rời đi.
Thấy khách đã được tiễn về, Giang Hạ mới tới ngồi bên cạnh giường.
Chỉnh lại chăn cho con gái mình “ Con đấy, người không biết thì không có tội.
Không cần như muốn ăn thịt người ta như vậy”
Người kia chỉ biết lắc đầu “ Mẹ đúng là bồ tát quá đó.
Viên Nguyệt đã thành ra như vậy rồi, cũng may lúc đó con lên kịp”
Giang Hạ đánh nhẹ tay vào anh ta, bà bắt đầu trách “ Con đấy, Viên Nguyệt đã sinh con rồi.
Còn con thì sao Giang Soái? Đến một cô bạn gái cũng chưa dẫn về”
Đứa con này của bà thật làm bà thật không yên tâm, chưa từng nhắc tới hay đem cô bạn gái nào về.
Giờ chắc nó có đòi lấy Hằng Nga, hồ ly, yêu quái gì bà cũng đồng ý nữa.
Cứ mỗi lần bị mẹ nhắc đến chuyện này, Giang Soái lại tìm cách bẻ qua chuyện khác, hoặc từ chối nhắc đến.
Anh ta đứng dậy, đi tới trước phần cửa nhìn ra ban công, tầm mắt nhìn ra xa xăm “ Sẽ sớm thôi, mẹ yên tâm”
Cái câu này của con trai, Giang Hạ đã nghe phát chán rồi, không phải cuối năm thì cũng là sớm thôi.
Qua mấy lần như vậy bà sắp hết hi vọng luôn rồi, an bài cho ấy cuộc xem mắt cũng không chịu đi như vậy lúc nào bà mới có cháu nội chứ?
Nhớ lại năm đó, khi phát hiện ra mình mang thai.
Giang Hạ vừa mừng vừa lo vì lúc này đang là thời điểm sự nghiệp cua bà phát triển nhất, cơ hội thăng tiến đều rất cao.
Viên Quân đã phải hết mức khuyên ngăn bà mới chịu gạt bớt công việc để dưỡng thai cho tốt.
Tới tháng thứ 3, ai nấy đều lầm tưởng rằng Giang Hạ đã mang thai tới tháng thứ 5 rồi, vì bụng của bà trông to hơn những thai phụ cùng kì.
Tới hôm đi khám thai định kì, Giang Hạ mới được bác sĩ cho biết bà mang thai đôi, nhưng không thể tiết lộ giới tính được.
Hôm đó bà cũng được chốt ngày dự sinh sẽ vào đầu tháng 8.
Nhưng tới đêm khuya ngày 27/7 hai nhóc con trong bụng đã tạo phản đòi ra sớm rồi.
Báo hại bà chịu cơn đau suốt mấy tiếng liền.
Phải tới 09h23p sáng 28/7 đứa đầu tiên cũng chịu chui ra, chính là tên Giang Soái này đây, 5p sau 09h28p Viên Nguyệt cũng được ra đời.
Trước đó, Viên Quân và Giang Hạ đã thống nhất trước với nhau, con trai sẽ mang họ mẹ còn con gái sẽ mang họ bố.
Cả hai đứa con bà sinh đều mang nhiều nét giống Viên Quân, làm cho đi đâu Giang Hạ cũng bị trêu là đẻ thuê rồi.
Nhiều lúc hai đứa nhỏ đùa giỡn nhau.
Viên Nguyệt bị Giang Soái trêu đến tức phát khóc, liền chạy vào nước mắt ngắn nước mắt dài trách bà sao không sinh cô sớm hơn Giang Soái chứ, để cô được làm chị.
Giang Hạ chỉ biết cười đau khổ, nếu bà làm được liền chỉ chọn sinh một đứa cho đỡ phải ngày nào cũng phải giải quyết 7749 trận đánh nhau của hai anh em nhà này.
Nói Giang Soái hay trêu chọc em gái mình vậy chứ, anh ta cũng rất thương yêu em mình.
Anh từng tự thề với bản thân cho tới khi Viên Nguyệt có gia đình hạnh phúc lúc đó anh mới lập gia đình riêng.
Cũng còn một lý do nữa, là anh vẫn còn quá nhiều tham vọng đối với công việc, Giang Soái muốn như ba mình năm xưa một mình tự lực đứng vững trên thương trường.
GM bây giờ cũng đã do anh quản lý rồi, Viên Nguyệt sẽ lui về sau nghe đâu sẽ về KH làm việc.
Đàm Tinh tối hôm đó về bị Đàm Khưu cho quỳ hết một tuần hương mới thôi. Tới sáng hôm sau, chân Đàm Tinh như muốn đứt thành mấy khúc, nhưng đâu thể than oán với ai, đều tại cô mà ra.
Đàm Khưu đã sớm đến công ty rồi, còn không quên qua nhà hỏi thăm tình hình của Viên Nguyệt. Biết cô đã ổn mới thể yên tâm làm việc được. Trong phòng làm việc, Mạn Di đặt một bản hợp đồng xuống trước mặt Đàm Khưu, khoanh tay trước ngực nói “ Lần này thì GM tìm đến tận cửa chúng ta rồi. Bên đó vừa gửi một bản hợp đồng, ngỏ ý muốn hợp tác”
Chưa vội mở ra xem, Đàm Khưu vẫn đang xem nốt tài liệu vừa điều tra được “ Lại có chuyện tốt như vậy sao? Giang Thiếu Tuân vẫn muốn liều mạng hợp tác?”
Mạn Di ngồi xuống ghế, gõ gõ ngón tay lên bản hợp đồng “ Không phải Giang Thiếu Tuân, mà là Giang Soái”
Khựng lại một chút, hạ tài liệu trên tay xuống. Đàm Khưu có chút khó hiểu nhìn hợp đồng trên bàn “ Giang Soái?”
“ Nghe nói đây là nhân vật mới ở GM, thay vị trí của Viên Nguyệt. Năng lực cũng rất đáng gờm đó” Mạn Di đã thử tìm hiểu về người này, nhưng đều không ra, nên thôi, chuyện gì khó quá thì để cho Đàm Khưu.
Nếu Đàm Khưu nhớ không nhầm thì đây là tên anh trai sinh đôi của Viên Nguyệt, nhà họ sắp xuất hiện hết rồi. Cầm hợp đồng lên xem qua một lượt, cũng phải nói công tâm, bản hợp đồng này cũng không tồi đâu “ Tôi biết rồi, chuẩn bị sắp xếp gặp mặt trực tiếp thôi”
Mạn Di cũng phải bất ngờ về tốc độ này rồi, nhưng thôi cô biết Đàm Khưu là người ra sao, nếu không có lợi ích anh ta sẽ không làm “ Được thôi, tôi sẽ đi chuẩn bị”
Đứng lên chuẩn bị rời đi rồi, Mạn Di nhớ ra gì đó liền quay lại “ Chuyện anh với Viên Nguyệt ra sao rồi?”
Đàm Khưu lại quay về với tệp tài liệu lúc đầu, nghe Mạn Di hỏi cũng điềm nhiên trả lời “ Gia đình hạnh phúc”
Thật đúng với phong cách ngắn gọn xúc tích của Đàm Khưu. Chỉ một câu nói đã thể hiện tất cả. Mạn Di gật gật đầu rồi nói tiếp “ Viên Nguyệt nói với tôi muốn quay trở lại làm việc. Ý anh ra sao?”
Tin này đối với Đàm Khưu còn gì tốt bằng nữa chứ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ không mấy mặn mà “ Vừa hay chỗ tôi thiếu một trợ lý”
Người như anh ta còn thiếu trợ lý mới lạ đấy, không thể nào thực tâm một chút hay sao? “ Tống Kinh đâu? Anh ta bị điều đi Châu Phi rồi à?”
Hơi hạ tệp tài liệu xuống nhìn Mạn Di, Đàm Khưu nhướng một bên lông mày tỏ ý chê “ Tống Kinh nhiều lúc không phù hợp’’
Mạn Di cũng bất lực rồi, đành chịu thua “ Được rồi, đều theo ý anh. Đúng thật là, muốn người ta ở cạnh mình còn không nói thẳng”
Nói rồi cô ta quay người rời khỏi phòng. Còn Đàm Khưu như đã tìm được manh mối gì đó rồi. Tệp tài liệu anh xem là ghi chép về những người đã thiệt mạng trong vụ cháy năm đó. Anh ta nhận ra, không chỉ có gia đình Đàm Phồn và anh thoát nạn, vẫn còn hai người nữa là chú hai và thím hai của bọn họ. Nhưng kì lạ là, họ chưa từng xuất hiện sau từng ấy thời gian, giống như đã bốc hơi vậy.
Đoán chắc nhất định có uẩn khúc, Đàm Khưu liền cho người điều tra về hoạt động của hai người này. Nếu đúng là họ, thì tình thân cũng không thể tha thứ cho những tội ác đã gây ra.
Viên Nguyệt lại chuyển nhà rồi, đây chắc là lần thứ n cô chuyển nhà mất. Trở về lại khu Khuynh Vân, lần này thì rất nhiều đồ lỉnh kỉnh đều là của tiểu Cố Cố. Ông bà Viên để con gái về lại đó không yên tâm chút nào, nhưng con gái đã quyết ông bà cũng không ngăn được. Vốn định mấy tháng nữa mới trở về Mỹ, do có việc đột xuất nên hai ông bà đã trở về trước dự kiến.
Ở khu bên này, Viên Nguyệt thuê một bảo mẫu theo giờ để chăm sóc tiểu Cố Cố khi cô vắng nhà. Tới tối mới dọn dẹp, sắp xếp căn nhà xong xuôi, hôm nay hai đôi nhà Tần Tử Huyên và Viên Tang đều đi chơi hết rồi, nên Viên Nguyệt đành tự mình sắp xếp mọi thứ.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế, Cố Cố chắc do lạ nhà nên khóc ré lên. Viên Nguyệt đành phải đi vào bế con theo ra Sofa, mệt mỏi ngồi nhắm mắt dựa vào ghế. Tay cô bông nhẹ dỗ dành đứa bé, mắt nhắm hờ lại, lúc này cô chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thôi.
Trùng hợp làm sao, hôm nay Đàm Khưu lại về khu Khuynh Vân này. Đi qua thấy căn hộ 134 chỉ khép hờ cửa, bên trong còn sáng đèn, liền tò mò đẩy cửa bước vào trong.
Vừa bước vào phòng khách, thấy Viên Nguyệt ngồi ôm con ở Sofà, còn có vẻ rất mệt mỏi. Lại nhìn một lượt căn nhà đều đã được sắp xếp lại, đoán được chắc đều là Viên Nguyệt tự làm, nhìn cô lúc này cũng rất ra dáng người phụ nữ của gia đình đó chứ. Cởi áo vest bên ngoài ra mắc lên giá treo, bước tới phía Viên Nguyệt “ Sao hai mẹ con chuyển về đây sao không nói cho anh?”
Tay đang bông con của Viên Nguyệt khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục, mắt vẫn nhắm nghiền “ Chưa kịp nói thì anh đã tới rồi”
Đàm Khưu bước ra phía sau Viên Nguyệt, bóp nhẹ vai cho cô “ Sao không nhờ mấy người Đàm Tinh giúp?”
Hơi bất ngờ trước hành động của Đàm Khưu, nhưng rồi cũng thấy thoái mái, lần sau cứ như vậy mà phát huy “ Bọn họ à? Tử Huyên được Thiếu Tuân dẫn đi gặp bố mẹ anh ấy rồi, còn Đàm Tinh được Viên Tang đưa đi chơi, làm gì còn ai chịu tới giúp chứ”
Vân giữ lực đạo vừa đủ trên vai Viên Nguyệt, lúc này không lấy lòng vợ còn đợi lúc nào nữa. Sau khoảng thời gian này, nhất định anh phải bù đắp cho Viên Nguyệt thật tốt mới được “ Vậy đã ăn tối chưa?”
Nghe Đàm Khưu nhắc tới bữa tối, Viên Nguyệt mới giật mình mở mắt, quay lên nhìn anh ta “ Em quên mất, còn chưa nấu. Mải dọn nhà quá, anh bế tiểu Cố Cố đi, để em đi nấu”
Viên Nguyệt đang định đưa con cho Đàm Khưu bế, anh ta liền né điêu luyện “ Để anh nấu cho, em ngồi nghỉ đi”
Nói rồi Đàm Khưu chạy thẳng vào bếp, để lại Viên Nguyệt vẫn đang ngơ ngác. Cô chưa từng nếm thử tay nghề của Đàm Khưu, không biết anh ta có nấu được thật hay không nữa. Lúc này chỉ biết bế con cầu nguyện.