Cực Phẩm Tông Sư

Chương 77: Em bỏ đứa bé rồi, anh yên tâm đi



Khi Diệp Phong đến trường, đã bảy giờ hơn rồi.

Bây giờ trong Nhất Trung ở Tô Hàng, cậu thực sự là kẻ tai to mặt lớn, không ai không biết.

Mọi người truyền tai nhau rằng cậu là con nhà giàu với thân phận bí ẩn, thậm chí ngay cả hoa khôi Sở Mai Dung cũng là bạn gái tin đồn của cậu.

Mà hôm qua, trong trường diễn một vở kịch “hai người phụ nữ tranh chồng”.

Một cô hot girl thần bí đột nhiên xông vào trường, gọi Diệp Phong là “chồng yêu”, cử chỉ thân mật, có người tận mắt nhìn thấy Sở Mai Dung “ghen”, tức giận rời đi.

Một đồn mười, mười đồn một trăm, thậm chí có nhiều phiên bản với vô số diễn biến.

Có người đoán Diệp Phong là thiếu gia của gia tộc ẩn nào đó, yêu Sở Mai Dung, mà cô gái hôm qua tìm đến là vợ chưa cưới, thanh mai trúc mã của Diệp Phong.

Nói tóm lại, tình tiết vô cùng ly kỳ, còn đặc sắc hơn tiểu thuyết.

Mà Diệp Phong cảm thấy cạn lời với tất cả thứ này.

Nhưng cậu biết mình khó có thể giải thích cặn kẽ với Sở Mai Dung.

Mà bây giờ cho dù nói gì Sở Mai Dung cũng chưa chắc đã tin.

Có điều điều thực sự khiến Diệp Phong đau đầu là tiểu ma nữ vô pháp vô thiên Tần Mi Nhi.

Là con gái nuôi của Chiến Thiên Qua, tính tình Tần Mi Nhi kiêu ngạo, từ nhỏ đã lớn lên trong đủ loại hoàn cảnh nên bị ảnh hưởng, làm việc gì cũng chẳng thèm kiêng kị.

Mặc dù cô ta không phải loại người độc ác nhưng từ trước đến nay chỉ có cô ta bắt nạt người khác, nào có chịu người khác bắt nạt cô ta

Nhưng cô ta bị Diệp Phong tét mông mấy cái, thậm chí còn bị vỗ rách quần da, hôm qua cô ta bị Diệp Phong đùa cho quay mòng mòng.

Nếu như Sở Mai Dung không gọi thẳng tên cậu, Tần Mi Nhi chắc cũng không biết cậu là ai.

Cho dù Diệp Phong không biết tại sao Chiến Thiên Qua lại để cô ta đến tiếp cận mình, nhưng không cần nghi ngờ, cảnh tượng hôm qua mình hoảng loạn bỏ chạy chưa đủ để Tần Mi Nhi phát tiết lửa giận.

E rằng mấy ngày tới đây, cô ta còn đến báo thù cậu.

Có điều bây giờ Diệp Phong không có cách nào hay, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Trên lớp, Diệp Phong đang đờ đẫn nhìn giáo viên trên bục giảng, lấy ra quyển sách, lật như bay.

Cả năm ngoái, cậu luôn trong trạng thái đần độn, mỗi lần suy nghĩ nghiêm túc đều cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, lúc nghiêm trọng thậm chí toàn thân còn co giật.

Mà bây giờ Diệp Phong lại có thể đọc nhanh như gió, hấp thu tất cả chỗ kiến thức này.

Với tốc độ này chắc không bao lâu nữa cậu có thể nắm vững toàn bộ kiến thức của cả năm học, có thể có được thành tích đáng kinh ngạc trong kỳ thi đại học sắp tới.

Buổi chiều, trong tiết ngữ văn, giáo viên môn văn là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhưng không thể dùng từ “phụ nữ” để hình dung bà ấy, mà phải dùng từ gái già còn trinh để hình dung, vì bà ấy chưa từng gả cho ai.

Có lẽ vì không có được sự tưới tắm của đàn ông trong thời gian dài, cộng thêm tuổi tác ngày một lớn nên tính tình bà ấy khá kỳ quái, hỉ nộ vô thường, các học sinh thường đứng sau lưng gọi bà ấy là “Diệt tuyệt sư thái”.

Đương nhiên đây chỉ là biệt danh ngầm, mọi người chỉ có thể gọi sau lưng bà ấy, nếu như bị bà ấy nghe thấy, e rằng sẽ bị phạt chép mười trang “Đằng Vương Các Tự”.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Diệt tuyệt sư thái giảng bài được một nửa, ngoài cửa phòng học chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Sau khi mở cửa vào, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.

Nhìn qua chỉ thấy cô cao khoảng mét bảy, mặc một chiếc váy liền màu ngó sen, váy dài đến đầu gối, phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp, da như làm từ sứ, không có chút tì vết nào, làn da màu đồng cổ để lộ vẻ hoạt bát của thiếu nữ trẻ tuổi!

Nhìn qua, chiếc váy rộng rãi không thể che được thân hình hót hòn họt của cô ta, mà khuôn mặt xinh đẹp không hề trang điểm đậm, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa hồng, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên sườn mặt cô ta, nửa sáng nửa tối, quyến rũ vô cùng.

Mặc dù khí thế khác lạ, nhưng không cần nghi ngờ, đây là một mỹ nữ cùng đẳng cấp với Sở Mai Dung hoa khôi trường!

Tất cả nam sinh trong lớp lập tức nhìn thẳng, không ai chớp mắt, dường như sợ bỏ lỡ chuyện gì, thậm chí có người mặt đờ đẫn, chảy nước miếng, sắp nhỏ dãi lên bàn rồi.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mỹ nữ này Diệp Phong liền cười khổ.

Tần Mi Nhi!

Diệp Phong không ngờ tiểu ma nữ này lại xuất hiện ở Nhất Trung của Tô Hành, cứ vậy mà gặp cậu!

Có điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ hơn là, trước đây Tần Mi Nhi ăn bận rất sexy.

Không phải là quần da áo da thì cũng là quần bò bó.

Đây là lần đầu Diệp Phong nhìn thấy cô ta mặc váy, không ngờ lại khiến cho người ta cảm thanh khiết xinh đẹp.

Nếu như là người lạ mới gặp cô ta lần đầu, chắc còn tưởng cô ta ngoan ngoãn thục nữ lắm.

Lúc này Cẩu Vĩ đứng bên đột nhiên hỏi Diệp Phong: “Anh Phong, đây có phải…. bồ anh không?”

Bởi vì Cẩu Vĩ không biết tên Tần Mi Nhi, nên trong tình hình cấp bách đánh dùng từ “bồ” để thay thế.

Giọng nói dù không lớn nhưng trong phòng học yên lặng lại trở nên vô cùng rõ.

Lúc này bao gồm cả Diệt tuyệt sư thái trên bục giảng, ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Phong.

Còn về vở kịch hôm qua, bọn họ cũng đã nghe qua, có điều đa phần đều chưa nhìn thấy Tần Mi Nhi.

Bây giờ Cẩu Vĩ nói vậy, tất cả mọi người đều hiểu rõ, Tần Mi Nhi đứng ở cửa chính là “nữ chính” hôm qua.

Đa phần nam sinh trong phòng học đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ hận nhìn Diệp Phong, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Theo như bọn họ thấy, Diệp Phong đã hái đóa hoa xinh đẹp nhất trường là Sở Mai Dung mà còn không thấy đủ, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hơn nữa còn là một mỹ nữ ở cấp bậc như này, thực sự khiến người ta căm phẫn!

Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, chắc Diệp Phong đã chết cả trăm nghìn lần rồi!

Lúc này Tần Mi Nhi đột nhiên mỉm cười, gật đầu với Diệt tuyệt sư thái trên bục giảng, cung kính nói: “Cô giáo, xin lỗi đã làm phiền cô, em đang muốn tìm một người!”

“Cái này…’

Diệt tuyệt sư thái nghe xong cảm thấy hơi khó xử.

Tục ngữ có câu, đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại!

Thái độ của Tần Mi Nhi cung kính vô cùng, hơn nữa đối mặt với một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc, đa phần mọi người đều khó có thể từ chối.

Có điều Diệt tuyệt sư thái vẫn nói: “Bạn học này, mọi người đang học!”

“Cô giáo, em chỉ muốn nói vài câu với cậu ấy thôi, xin cô có thể giúp em!”, Tần Mi Nhi chớp đôi mắt to tròn, dùng giọng điệu làm nũng nói.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong cảm thấy chết một chút trong tim, dự cảm không lành nổi lên.

Cần phải biết Tần Mi Nhi là tiểu ma nữ không gì là không dám làm, sao có thể đột ngột “thay đổi” như vậy, trở nên dịu dàng thục nữ, biến thành gái ngoan.

Trong chuyện này nhất định có vấn đề!

Ở bên kia, Diệt tuyệt sư thái do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Được rồi, em mau lên!”

“Cảm ơn cô giáo!”

Tần Mi Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào phòng học, ánh mắt lướt qua, cô ta bước đến chỗ Diệp Phong, cuối cùng đi đến trước mặt cậu.

Ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào hai người, đợi câu nói tiếp theo của Tần Mi Nhi.

Lúc này Tần Mi Nhi nhìn xuống Diệp Phong, không nói gì.

Ánh mắt cô ta dịu dàng vô cùng, không hề có sự tức giận, ngược lại như thiếu nữ nhìn người yêu, mà trong đó ẩn chứa tình yêu nồng đậm.

Nhưng Diệp Phong thấy vậy, cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Cậu thà chịu cảnh Tần Mi Nhi nổi điên, đánh chửi còn hơn, như vậy dễ chịu hơn như này nhiều!

“Khụ khụ… cô Mi Nhi, cô có chuyện gì cần nói… với tôi sao?”, Diệp Phong cẩn thận thăm dò.

Lúc này Tần Mi Nhi nhếch khóe miệng, đột nhiên mỉm cười độc ác như âm mưu đã đạt được.

Sau đó cô ta khẽ hé môi, giọng nói nũng nịu phát ra từ cổ họng cô ta:

“Anh yêu~”

Nghe thấy xưng hô nay, Diệp Phong sởn da gà, đặc biệt là âm cuối được kéo dài khiến người xương cốt người ta tê dại.

Nhưng Diệp Phong lại càng ngày càng cảm thấy bất an hơn.

Cậu vừa định nói gì đó nhưng lời của Tần Mi Nhi như sấm sét động trời xanh, khiến mọi người trố mắt.

“Anh yêu, em bỏ con rồi, anh yên tâm đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.