Cô cùng Dương Tử Lâm và Kiều Dung về lớp, đến trước lớp của hai người họ thì cô chào tạm biệt rồi về lớp mình. Vừa vào đã thấy Lệ Nghi ngồi chễm chệ ở chỗ ngồi, không chút sợ hãi mà làm phiền Hoàng Anh Tú:
“Anh Tú à! Tôi cũng gọi cậu là Anh Tú được không?”
Hoàng Anh Tú không hề để ý đến lời của Lệ Nghi, Lệ Nghi lại tiếp tục độc thoại:
“Có thể gọi tên tại sao lại phải gọi cả họ lẫn tên đúng không? Rất không gần gũi nha, chúng ta quen nhau cũng đã mấy tháng rồi, đâu đến mức xa lạ như thế đúng không?”
“Không phản đối chính là đồng ý nhé! Anh Tú à, chỉ tôi bài tập này đi mà!” Vừa nói vừa đưa quyển bài tập của mình đến trước mặt Hoàng Anh Tú.
Một số bạn nữ nhìn thấy hành động của Lệ Nghi thì khinh thường:
“Vô sỉ!”
“Chiêu này cũ lắm rồi, không có tác dụng đâu!”
“…”
Thế nhưng ngay sau đó bọn họ lập tức ngạc nhiên đến không khép được miệng, bởi vì cái người vạn năm chẳng bao giờ nói chuyện lại mở miệng:
“Bài nào?” Nói xong liền cầm lấy vở của Lệ Nghi.
Lệ Nghi liền vui vẻ chỉ vào vở:
“Bài này nè.”
Sau đó trong lớp chỉ còn tiếng nói không nóng không lạnh của Anh Tú giảng bài cho Lệ Nghi.
Và… tiếng cằm rớt xuống đất vang lên đều đều…
Trong lúc đó, cô rất tự nhiên lên tiếng:
“Lệ Nghi, cậu chuồn cũng nhanh nhỉ!”
Lệ Nghi cười ha hả:
“Mình thấy cậu làm rất tốt, mình ở đó cũng đâu để làm gì.” Lại nói nhỏ với cô:
“Cậu cứ thế mà phát huy, phải chọc cho cô ta tức chết thôi!”
Cô không trả lời nhưng cũng thầm đồng ý, phải để cho cô ta biết, cô hiền không có nghĩa là dễ bắt nạt!
Tan học, Hoàng Anh Tú như mọi ngày “hộ tống” về nhà. Hai người im lặng đi cạnh nhau, bỗng cô nghe thấy tiếng Đỗ Kiều Dung gọi tên mình, quay lại đã thấy Đỗ Kiều Dung và Dương Tử Lâm đi ngay đằng sau.
Bọn họ một người thì mắt sáng lên nhìn cô và Hoàng Anh Tú, còn một người thì mặt mũi đen gần một nửa và có xu hướng đen thêm. Đỗ Kiều Dung không nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Dương Tử Lâm, nhìn chằm chằm vào Hoàng Anh Tú hỏi:
“Bạn cậu à, không giới thiệu một chút sao?”
Cô giới thiệu ngắn gọn:
“Anh Tú, lớp mình. Dương Tử Lâm, Đỗ Kiều Dung lớp bên cạnh.” Cô không hề cảm thấy có vấn đề gì nhưng khi vào tai của Dương Tử Lâm thì hoàn toàn khác.
Mặt Dương Tử Lâm khi nãy mới đen một nửa, vừa nghe từ “Anh Tú” từ miệng Diệp Chi, lập tức đen toàn bộ, đến khi nghe hết câu thì đến “bạn than” có đứng bên cạnh cũng phải xấu hổ.
Cô thế nhưng lại gọi tên đó là “Anh” trong khi lại tên cậu họ, tên không thiếu một từ. Đáng giận nhất là cụm từ “lớp bên cạnh” kia, cậu đối với cô chỉ đơn giản là bạn học lớp bên cạnh thôi sao. Quen biết hơn mười năm cùng người mới quen vài tháng không khác nhau sao?
Đỗ Kiều Dung càng cười tươi hơn:
“Chào cậu, rất vui khi được quen cậu.”
Hoàng Anh Tú không quay lại, nhàn nhạt gật đầu. Nụ cười của Đỗ Kiểu Dung lập tức cứng đờ.
Dương Tử Lâm thì một lời cũng không nói, trực tiếp vượt qua cả ba người, rất nhanh đã bỏ ba người một đoạn xa. Cô nhìn theo Dương Tử Lâm nhún vai, càng ngày càng khó hiểu.
Còn Kiều Dung lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được từ nào. Cô nhìn bộ dạng vừa muốn đuổi theo vừa muốn ở lại của cô ta mà suýt nữa thì phì cười, may mà vẫn kìm lại được, thản nhiên nói:
“Cậu ta vẫn thường thế đó, không có chuyện gì đâu.”
———————————
Chương này ngắn quess à