Sau hôm cô bị đám đàn chị hội đồng, Bảo An nhất quyết muốn đưa cô đi học, còn Hoàng Anh Tú thì đưa cô về tận nhà. Bọn họ một người đưa đi một người đưa về, cô có cảm giác như mình là tội phạm bị giám sát vậy, nhưng mặc cho cô nói gì đi nữa thì hai người họ cũng không mảy may để ý. Mỗi ngày đều được hai đại soái ca đưa đón, cô sớm đã trở thành để tài “buôn dưa lê” cho cả trường. Cô thật sự không muốn nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là ngày ngày hứng chịu những ánh mắt “ngàn viên đạn”.
Lúc ra chơi, nhân lúc Hoàng Anh Tú không để ý, Lệ Nghi nhanh chóng kéo cô ra một góc.
“Cậu thực hiện kế hoạch đến đâu rồi?”
Cô nghĩ một lát mới nhớ ra là kế hoạch gì, lắc đầu nguầy nguậy:
“Mình không làm được đâu, cậu biết da mặt mình mỏng mà.”
Lệ Nghi bất lực nhìn cô:
“Trời ạ! Mình biết nên mới nói cậu phải mặt dày, mặt dày hiểu không? Cứ thế này thì Dương Tử Lâm sớm muộn gì cũng sẽ thích Kiều Dung mất thôi. Cậu muốn thế à?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, cậu mà không làm thì… không bạn bè gì nữa hết.”
“Lỡ như…”
“Bà cô của tôi ơi!” Lệ Nghi vừa than một câu, cô lập tức im bặt.
Bỗng Lệ Nghi giống như nghĩ ra điều gì đó, cầm tay kéo cô đi.
“Cậu kéo mình đi đâu?” Lệ Nghi không trả lời, chỉ kéo cô đi một mạch, cô vừa định giằng tay ra thì bị Lệ Nghi trừng mắt, thế là ngoan ngoãn để cậu ấy kéo đi.
Đến trước căn-tin Lệ Nghi mới dừng lại nói:
“Kế hoạch chính thức bắt đầu, cậu đừng làm hỏng kế hoạch đấy nhé!”
Lệ Nghi nói xong liền đẩy cô ra phía trước còn mình thì lẻn ra một góc cách đó không xa. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì mắt đã thấy Dương Tử Lâm và Kiều Dung đang ngồi cùng nhau, cô muốn quay lại cũng không kịp nữa vì Kiều Dung đã thấy nhìn thấy cô tươi cười nói:
“Diệp Chi, lâu lắm không gặp cậu, lại đây ngồi với bọn mình nè.”
Cô vốn không định ở lại nhưng nhìn thấy vẻ tươi cười giả tạo của Kiều Dung thì bao nhiêu tức giận trong lòng đều trào lên, tốt bụng để làm gì, hiền lành để làm gì? Cô phải đòi lại trúc mã của cô.
Gật đầu ngồi xuống, cô nhìn Dương Tử Lâm, chào một tiếng:
“Chào cậu.”
Dương Tử Lâm nhìn thấy cô thì ngạc nhiên, hỏi một câu chẳng ăn nhập:
“Mặt cậu bị sao vậy?”
Cô đưa tay sờ miếng băng cá nhân duy nhất còn lại trên mặt, trả lời:
“Bị ngã thôi, không nghiêm trọng.”
Dương Tử Lâm không nói gì thêm nhưng Kiều Dung ở bên cạnh lại suýt xoa:
“Sao lại không nghiêm trọng, lỡ để lại sẹo thì sao?”
Cô quay lại cười cười với Kiều Dung:
“Không sao mà chỉ bầm tím một chút thôi.” Tuy miệng thì cười nhưng cô ruột gan cô xoắn lại với nhau muốn nôn một trận rồi, không hiểu sao lúc trước cô lại cảm thấy giọng nói của cô dễ nghe nữa. Tránh cho mình không nhịn được mà nôn ngay tại đây, muốn chuyển chủ để nhưng nhất thời không nghĩ ra nên nói gì.
Lúc này Dương Tử Lâm lên tiếng:
“Cậu muốn ăn hay uống gì không?”
“À, không cần đầu, tôi cũng mới ăn rồi.”
Kiều Dung vui vẻ lên tiếng:
“Phải rồi, mấy hôm trước bọn mình đi câu cá rất vui nha, Tử Lâm câu được rất nhiều cá, mình thì chỉ câu được mấy con thôi.” Rồi lại làm như tiếc nuối nói:
“Mình muốn rủ cậu đi cùng mà không gặp được cậu.”
Cô làm như không để ý nói:
“Không sao, chỗ đó mình với Dương Tử Lâm cũng đi nhiều lần rồi, khi khác có dịp mình lại đi cùng nhau.” Cô nhận thấy vẻ mặt của Kiều Dung cứng đờ mấy giây rất nhanh lại trở lại bình thường, tươi cười:
“Nhất định rồi.” Trong lòng cô âm thầm khinh bỉ, mặt nạ tốt thật đấy!
Dương Tử Lâm bất ngờ chuyển chủ đề:
“Hứa Diệp Chi, gần đây cậu có vẻ thân với tên học sinh mới lớp cậu nhỉ?”
Cô ngạc nhiên, chuyển chủ để cũng quá nhanh đi, nhưng vẫn trả lời:
“Có chút thân, nhìn cậu ấy lúc nào cũng lạnh nhạt thế nhưng tốt bụng lắm, có dịp mình giới thiệu cho cậu và Kiều Dung quen nha!”
Cô hồn nhiên trả lời không hể nhận ra vẻ mặt Dương Tử Lâm càng ngày càng tối theo lời nói của cô. Kiều Dung sớm nhận ra nhưng lại làm như không mà nói:
“Hay quá, cậu nhất định phải đưa cậu ấy đến gặp bọn mình nha!”