Công Thức Mỹ Học

Chương 57: Khẽ run



Edit + Beta: Heo

Ngày hôm sau, Hoắc Chấp Tiêu vẫn phải đến công trường, trong phòng làm việc chỉ còn lại Đinh Dĩ Nam và Quách Nghĩa.

Đinh Dĩ Nam làm xong việc trước, cầm cốc đi tới khu nghỉ ngơi nhận một ly cà phê, sau đó thản nhiên ra hiệu với Quách Nghĩa: “Tiểu Quách, qua đây trò chuyện.”

Đinh Dĩ Nam đã nghĩ về điều đó rất lâu vào đêm qua, nhưng vẫn nghĩ tốt hơn là nên nói những điều này một cách trực tiếp. Có một nhược điểm lớn khi gửi tin nhắn, đó là bạn không thể quan sát được giọng điệu và biểu cảm của đối phương, bất cẩn một chút sẽ gây ra hiểu lầm.

Quách Nghĩa vươn đầu từ sau màn hình máy tính nhìn một cái, sau đó cầm cốc đi đến bên cạnh Đinh Dĩ Nam.

“Gần đây chúng ta phát triển tốt.” Đinh Dĩ Nam vừa uống cà phê vừa trò chuyện với Quách Nghĩa, “Tôi định chuyển văn phòng đến tòa nhà văn phòng 5A.”

Một căn hộ nhỏ không tốt hơn một tòa nhà văn phòng chính thức, sau khi studio mở rộng, một tòa nhà văn phòng với không khí kinh doanh mạnh mẽ là sự lựa chọn tất yếu của họ.

Quách Nghĩa gật đầu, cầm lấy một chén nước ấm, hỏi: “Vậy Đinh tổng tìm được chỗ tốt rồi sao?” 

“Đã có một số lựa chọn.” Đinh Dĩ Nam nói, “Cuối cùng thì tôi cũng phải cân nhắc”.

Quách Nghĩa không trả lời nữa, lẳng lặng uống một ngụm nước. Dù không có tham vọng nhưng trước khi từ chức, ông chủ bất ngờ túm lấy cậu và nói về tương lai phát triển của công ty, người bình thường có thể nhận ra rằng sếp đang có một kế hoạch khác.

“Cậu có thực sự muốn nghỉ việc không?” Đinh Dĩ Nam cắt ngang đề tài hỏi.

Quách Nghĩa có vẻ đã chuẩn bị từ lâu, hít sâu một hơi: “Đinh tổng, tôi rất thích phòng làm việc của chúng ta, nhưng tôi có lý do để nghỉ việc, cho nên…”

Đinh Dĩ Nam ngắt lời: “Tôi biết lý do cậu từ chức.”

Quách Nghĩa nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, biểu tình có chút khó mà tin nổi.

Đinh Dĩ Nam lại nói: “Là bởi vì Lâm Quả.”

Sự ngạc nhiên trong mắt Quách Nghĩa trở thành xấu hổ, cậu ấy khó chịu cầm cốc nước trong tay lên uống nước cho bớt ngượng.

Đinh Dĩ Nam nghĩ rằng có thể Lâm Quả chỉ là một trong những lý do, có những yếu tố khác khiến Quách Nghĩa từ chức. Nhưng bây giờ có vẻ như Lâm Quả 100% là người đáng trách.

Cậu may mắn không chọn dùng WeChat để liên lạc, bởi vì theo thái độ lảng tránh hiện tại của Quách Nghĩa, nếu dùng WeChat để nói chuyện này, Quách Nghĩa có thể sẽ không trực tiếp trả lời.

“Tôi phải nói với cậu một điều.” Đinh Dĩ Nam thú nhận, “Tôi và Hoắc sư là gay.”

“Phốc —— “

Nghe nói như thế, toàn bộ nước trong miệng Quách Nghĩa đều phun ra ngoài, đây ngược lại là điều Đinh Dĩ Nam không dự đoán tới.

Lúng túng trong mắt cậu ta biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là kinh ngạc, khó có thể tin, phảng phất đang hoài nghi nơi này là động yêu tinh gì.

“Hơn nữa, tôi và Hoắc Sư là người yêu” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, chọn cái Quách Nghĩa có thể nghe hiểu, giải thích, “Tôi ở phía dưới.”

Ngày hôm qua, nguyên văn câu nói của Lâm Quả là anh ngủ cùng Quách Nghĩa, mà Đinh Dĩ Nam thật sự không đoán được hai người ai trên ai dưới. 

Quách Nghĩa 1m85, Lâm Quả có 1m8 ra mặt, chênh lệch chiều cao giữa hai người không quá lớn.. Thêm vào Lâm Quả khí tràng mạnh mẽ, vừa nhìn chính là người chủ đạo, cho nên tâm lý Đinh Dĩ Nam kỳ thực càng nghiêng về Quách Nghĩa có thể là người phía dưới.

Cậu nói thẳng với Quách Nghĩa về thuộc tính của mình, chỉ để khiến Quách Nghĩa không cảm thấy xấu hổ ngay cả khi cậu ấy bị làm, không có nghĩa là sau này cậu ấy sẽ không thể ngóc đầu lên. 

Ánh mắt Quách Nghĩa quả nhiên trở nên rất phức tạp, hắn trên dưới quan sát Đinh Dĩ Nam hai mắt, lẩm bẩm nói: “Không thấy được.”

“Ừ.” Đinh Dĩ Nam đáp, “Khả năng các cậu sẽ cảm thấy gay đều là ẻo lả, mà trên thực tế cũng không phải như vậy.”

“Tôi thật sự không thấy được.” Quách Nghĩa rũ mắt xuống, biểu tình xoắn xuýt mà lắc lắc đầu, “Không nghĩ tới Lâm lão sư cùng Đinh tổng, hai người đều…”

À, tốt thôi.

Đinh Dĩ Nam đột nhiên phản ứng lại, cảm thán thì ra Lâm Quả vẫn là người phía dưới. (Mé thế lúc nó cua ông xã con mà con tưởng nó công hả)

Thật biết điều, chỉ nói “ngủ cùng” chứ không nói “bị ngủ”, xem ra người này còn có phong thái nữ vương. (Ngốc nghếch, đầu gỗ công x nữ vương, yêu nghiệt thụ)

“Cậu sẽ cảm thấy tôi thật kỳ quái sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.

Quách Nghĩa nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, sau đó lắc đầu.

“Có thể cậu không muốn tôi biết chuyện của cậu và Lâm Quả, nhưng tôi có thể nói rõ với cậu rằng những thứ này không là gì đối với tôi và Hoắc sư.” Đinh Dĩ Nam nói, “Nếu cậu không muốn, tôi cũng vậy. Tôi sẽ không sắp xếp để cậu tiếp xúc với Lâm Quat. Vì vậy, cậu có muốn suy nghĩ thêm về việc từ chức không? “

Lời đã nói ra toàn bộ, Đinh Dĩ Nam cũng đầy đủ chân thành. Quách Nghĩa cúi đầu, trầm mặc xem ly nước trong tay.

Một lát sau, cậu ta gật đầu.

Quách Nghĩa đã ổn định, nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn phải tuyển thêm người mới. 

Những ngày này, ngoài việc sàng lọc CV, Đinh Dĩ Nam cũng sẽ đi khắp thành phố để tìm các tòa nhà văn phòng phù hợp.

Phải nói rằng, trên thực tế, cậu ghen tị với không gian văn phòng của đội Viên Phong. Sở hữu một vị trí trong khu vực trung tâm thành phố hẳn là niềm mơ ước của tất cả những ai đang là sếp.

Nếu có thể, Đinh Dĩ Nam cũng muốn tìm một văn phòng hiện đại và tiện nghi, cậu tin rằng Hoắc Chấp Tiêu cũng sẽ thích môi trường làm việc đó hơn.

Thời gian trôi qua đến buổi tối cuối tuần, những người nổi tiếng trong ngành xây dựng đã tề tựu đông đủ tại sảnh tiệc của một khách sạn năm sao trong thành phố.

Đinh Dĩ Nam vẫn đang mặc chiếc vest màu xanh lá cây đậm mà Hoắc Chấp Tiêu mua cho cậu, nhưng điểm khác biệt so với lần trước là lần này cậu không cần đợi cuộc gọi của Hoắc Huân bất cứ lúc nào nữa.

Ban tổ chức đã đặc biệt sắp xếp chỗ ngồi của Hoắc Chấp Tiêu và Hoắc Huân cùng nhau, trước khi vào hội trường, Hoắc Chấp Tiêu đi vệ sinh trước, Đinh Dĩ Nam tự mình đến chỗ ngồi, vì vậy cậu đã trực tiếp gặp mặt với Hoắc Huân..

“Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam chủ động chào hỏi.

Hoắc Huân nghe tiếng nhìn về phía Đinh Dĩ Nam, lập tức liền nhíu mày, nói: “Trợ lý Đinh, tôi đã nói với cậu rằng mặc lễ phục phải thắt nơ.”

Đinh Dĩ Nam nhìn chiếc cà vạt trên ngực mình cười nhạt: “Đúng vậy, Hoắc tổng. Nhưng hôm nay tôi đã thử nó trước khi ra ngoài, đeo cà vạt vẫn đẹp mắt hơn.”

Hoắc Huân nhướng mày một cách khó nhận ra, tựa như không ngờ Đinh Dĩ Nam sẽ phản bác lại ý kiến ​​của mình.

Lúc này, Hoắc Chấp Tiêu đã đến chỗ ngồi, Hoắc Huân không còn để ý tới Đinh Đu Nam nữa, mà hỏi Hoắc Chấp Tiêu: “Lần này anh có tự tin đoạt giải không?”

Hoắc Chấp Tiêu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Huân, nói: “Tuỳ duyên.”

Vẻ mặt của Hoắc Huân có chút không vui, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, bình tĩnh nhìn lên bục trao giải.

Giải thưởng kiến ​​trúc này được chia thành nhiều hạng mục, và Hoắc Chấp Tiêu đã đề cử thiết kế kiến ​​trúc nông thôn đang hot trong những năm gần đây, đồng thời anh cũng đề cử cùng bốn nhà thiết kế khác.

Thật trùng hợp, Hoắc Huân tình cờ trở thành khách mời trao giải cho đề cử này.

Khi Hoắc Huân từng bước lên bục, rất nhiều người, một bên bên bàn luận, một bên nhìn Hoắc Chấp Tiêu.

Ngẫm lại cũng đúng, tất cả mọi người không phải là kẻ ngốc. 

Ban tổ chức đã đặc biệt sắp xếp Hoắc Huân để trao giải thưởng này, nếu người đoạt giải không phải là Hoắc Chấp Tiêu, thì Hoắc Huân nhất định sẽ đứng trên sân khấu như một kẻ ngốc.

Đương nhiên, ban tổ chức sẽ không làm loại chuyện này nên mọi người ít nhiều cũng có thể đoán được, cái tên mà Hoắc Huân đọc ra 90% chính là Hoắc Chấp Tiêu.

Nhưng sau khi đọc phần giới thiệu của bốn nhà thiết kế kia, 90% biến thành 100%. Các tác phẩm của một số công trình khác được tạo hình khá tốt và phù hợp với đặc điểm nông thôn. Chỉ có tác phẩm của Hoắc Chấp Tiêu là có các biến đổi trong quy tắc và phát triển nhiều khả năng hơn cho kiến ​​trúc nông thôn. 

Ngoài ra, công việc của anh là một công trình phúc lợi công cộng, một thư viện mang lại hy vọng cho trẻ em, chỉ riêng điều này thôi đã khiến công việc của anh có ý nghĩa hơn những công việc khác.

Hoắc Chấp Tiêu nên là người chiến thắng xứng đáng, và Đinh Dĩ Nam tin rằng những người khác ở đây cũng sẽ nghĩ như vậy.

Vài phút sau, Hoắc Huân trên sân khấu tươi cười đọc tên con trai mình, trong mắt không ai có thể nhìn thấy sự tự hào và kiêu ngạo. Hoắc Chấp Tiêu sửa sang vạt áo và bước lên bục với đôi chân dài miên man.

“Mọi người đều biết nhà thiết kế Tiểu Hoắc là con trai của thầy Hoắc của chúng ta, và anh ấy thực sự là hổ phụ sinh hổ tử.” Người dẫn chương trình cầm tấm danh thiếp đọc lời thoại trong không khí hào hứng, “Không biết nhà thiết kế Tiểu Hoắc có có lời phát biểu cảm tưởng đặc biệt nào không? “

“Vâng.” Hoắc Chấp Tiêu cầm cúp tới trước micro, bình tĩnh nâng cao micro, “Ở đây tôi đặc biệt muốn cảm ơn một người.”

Nghe vậy, Hoắc Huân đứng thẳng lưng, nụ cười trên mặt càng đậm hơn, tựa hồ đang chờ Hoắc Chấp Tiêu nói từ “Ba”.

“Trong những năm gần đây, tôi gặp rắc rối vì phải tự mình kiên trì sáng tạo hay phục vụ cho thị trường.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi tin rằng hầu hết các nhà thiết kế sẽ gặp rắc rối này, nhưng cho tới gần đây tôi mới có câu trả lời cho rắc rối này.”

Hoắc Huân quay đầu lại liếc nhìn Hoắc Chấp Tiêu Xuyên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

“Nếu không có người đó, có lẽ tôi đã quên chìm đắm trong thiết kế là như thế nào. Chính cậu ấy đã khiến tôi tìm thấy chính mình và bùng lên nguồn năng lượng lớn hơn. Không có cậu ấy ngày đêm đồng hành, tin tưởng vào tôi thì sự nghiệp của tôi chắc chắn sẽ không suôn sẻ như vậy ”. 

Khi Hoắc Chấp Tiêu càng nói, nụ cười trên mặt Hoắc Huân càng trở nên cứng nhắc. Bởi vì người ngày đêm đồng hành cùng Hoắc Chấp Tiêu nhất định không phải là Hoắc Huân.

Tuy nhiên, Hoắc Chấp Tiêu không trực tiếp chỉ ra anh biết ơn ai, mà nhìn về hướng của Đinh Dĩ Nam ám muội nói: “Bà xã, cảm ơn em.”

Có những tiếng huýt sáo và la ó từ khán giả, và Đinh Dĩ Nam thậm chí còn nghe thấy có người phía sau hỏi: “Hoắc Chấp Tiêu đã kết hôn chưa?”

Buổi trao giải này sớm kết thúc, người dẫn chương trình đã mời một vị khách trao giải khác.

Hoắc Huân và Hoắc Chấp Tiêu trở về chỗ ngồi, không giống với thái độ thoải mái của Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Huân cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, ngồi chưa được 5p đã rời đi.

Ngay khi Hoắc Huân rời đi, Hoắc Chấp Tiêu quay đầu nói nhỏ với Đinh Dĩ Nam: “Bà xã, em có thích bài phát biểu nhận giải của anh không?”

Đinh Dĩ Nam không có trả lời, ngược lại thấp giọng nói: “Hoắc tổng có hỏi anh chuyện gì không?” 

Vừa rồi Hoắc Huân và Hoắc Chấp Tiêu cùng nhau bước xuống sân khấu, cả hai không giao tiếp trong suốt quá trình, điều này khiến Đinh Dĩ Nam mơ hồ có cảm giác không tốt.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đinh Dĩ Nam đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Hoắc Huân.

【Hoắc Huân: Đến chỗ hút thuốc. 】

Đinh Dĩ Nam cất điện thoại đi, nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Em đi ra ngoài.”

Lễ trao giải đang diễn ra, chỉ có Hoắc Huân đang hút thuốc bên ngoài sảnh tiệc.

Ông đứng thẳng người, hai tay tao nhã nhét vào trong quần âu phục, hai mắt nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ. 

Đinh Dĩ Nam hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hoắc Huân, chủ động chào hỏi: ” Hoắc tổng.”

Hoắc Huân thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn Đinh Dĩ Nam hỏi: “Bà xã nó là ai?”

Đinh Dĩ Nam mím môi, chậm rãi nói: “Hoắc tổng, có chuyện…”

“Là cậu sao?” Hoắc Huân lạnh lùng ngắt lời Đinh Dĩ Nam.

Đinh Dĩ Nam lại hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hồi hộp của nhịp tim, và nói: “Vâng.”

Hoắc Tấn không lập tức tỏ thái độ, mà từ trong túi trong của áo khoác lấy ra một hộp thuốc lá bằng kim loại phẳng, sau đó từ túi ngoài lấy ra một chiếc bật lửa màu vàng, chậm rãi châm một điếu thuốc.

Ông nhìn ra ngoài cửa sổ và phun ra một làn khói, như thể đang nói với chính mình, và ông tự nhủ với chính mình: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh nào như vậy ở tuổi của mình.”

Lời nói tuy vậy, Đinh Y Nam nhàn nhạt phát hiện tay cầm điếu thuốc của Hoắc Huân có vẻ hơi run lên. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.