Công Chúa Thiên Thiên Tuế

Chương 2



5.

Ngụy Nhiễm khựng lại, sau đó nàng ta ra sức đẩy người đang chắn trước mặt nàng ta ra, không ngừng kêu to: “Ta phải giết ngươi! Ngươi đáng chết!”

“Càn rỡ!” Ngụy Cương ngồi ở một chiếc xe phía trước chợt đứng lên, hắn lạnh lùng nói: “Giả mạo công chúa là tử tội, bây đâu…”

Hắn còn chưa dứt lời thì Thôi các lão đã đứng bật dậy.

“Bệ hạ chậm đã. Tuy trên mặt cô nương này toàn là bùn đất, nhưng vẫn thoáng thấy được bóng dáng của tiên đế. Chuyện liên quan đến huyết mạch Hoàng gia là chuyện vô cùng quan trọng, chẳng bằng cứ giao nàng ta cho thần, ai là giả, ai là thật, chúng ta kiểm tra một phen thì biết ngay thôi mà.”

Nói xong, ông ta còn nhìn ta đầy ẩn ý, cứ như đang muốn tìm kiếm cái gì vậy.

Có Thôi các lão dẫn đầu, những triều thần tiền triều cũng ồn ào hẳn lên, Ngụy Nhiễm lập tức được bọn họ đưa đi.

Mà lễ sắc phong của ta cũng phải chờ tra nghiệm rõ ràng xong thì mới có thể tiếp tục cử hành.

Sau khi hồi cung, Ngụy Cương hỏi thẳng vào vấn đề: “Đó chính là Ngụy Nhiễm thật?”

Ta gật đầu: “Vâng ạ.”

Hắn trầm tư trong chốc lát: “Chắc chắn Thôi các lão sẽ dùng mọi cách để nghiệm chứng, ngươi có thể ứng đối chứ?”

Vốn dĩ ta vào cung với trái tim đã ch.ế.t, bọn họ có thân nhân, có gia tộc, có chức cao quyền trọng, còn ta chỉ có mỗi cái mạng này, và đương nhiên, ta cũng liều mạng hơn bất kỳ ai.

Ta cúi đầu đáp: “Thần có thể thử xem, nếu không ứng phó được thì thần sẽ tìm núi dựa.”

Ngụy Cương ngẫm nghĩ một lúc mới biết “ngọn núi” mà ta đang nói đến chính là hắn, thế là hắn bật cười: “Lượng sức mà làm.”

Quả nhiên, Thôi các lão đưa Ngụy Nhiễm vào cung ngay ngày hôm sau.

Hoa phục trên người nàng ta lộng lẫy là thế, nhưng vẻ tàn độc vẫn chẳng thể phai mờ trên gương mặt kia. Nghe nói nàng ta đụng phải một đứa bé lúc đang ngồi trên xe ngựa để vào cung, thế là nàng ta đoạt lấy roi da rồi quất đứa bé ấy, còn lấy lý do là vì đứa bé kia đã cản đường nàng ta.

So với khi trước, bấy giờ nàng ta càng lúc càng tàn bạo hơn.

Tâm phúc mà Ngụy Cương phái đi điều tra đã quay trở lại. Sau khi ta giả mạo Ngụy Nhiễm rồi rời đi, chẳng có hộ vệ nào quay lại tìm nàng ta cả, thế là nhà đại bá bắt đầu hoài nghi nàng ta là công chúa giả, không chỉ không phục vụ nàng ta nữa mà còn cướp mất tiền bạc của nàng ta, ép nàng ta làm việc nặng nhọc trong nhà. Chưa dừng lại ở đó, họ còn ép gả nàng ta cho tên con trai xấu xí thích chơi bời lêu lổng của mình.

Cuối cùng Ngụy Nhiễm không chịu nổi nữa nên nàng ta tìm cơ hội bỏ chạy.

Trải qua bấy nhiêu chuyện, ắt hẳn lúc này đây nàng ta chỉ hận không thể rút gân, lột da ta ra ngay tức khắc.

Ác nhân tự có ác nhân trị, nàng ta gặp chuyện đó khiến ta sung sướng vô cùng.

Để nghiệm chứng ai mới là công chúa thật, Thôi các lão triệu tập toàn bộ triều thần đến trước điện rồi cất cao giọng.

“Mọi người đều biết, năm đó lúc tiểu công chúa ra đời thì trời đất thay đổi, trăm loài chim đua nhau lượn quanh. Quan ghi chép sử sách cũng từng viết lại, công chúa có khả năng gọi chim, cho nên rốt cuộc hai vị đây, ai thật ai giả thì cứ thử là biết ngay.”

Ông ta nói xong, lão quan ở Tư Thiên Giám cũng ra mặt chứng thực.

Ngụy Nhiễm vênh váo đi tới trước đại điện, đương nhiên nàng ta cũng chẳng quên việc liếc ta với vẻ mặt ngoan độc.

Tiếp đến, nàng ta bắt đầu huơ tay và ngẩng mặt lên trời lẩm bẩm cái gì đó, chỉ trong chốc lát, một con chim sẻ bay tới, ngay sau đó, một con quạ đen cũng bay tới góp vui, con nào con nấy đều vui vẻ quanh quẩn bên cạnh Ngụy Nhiễm.

Hình ảnh này khiến mọi người bật cười khanh khách.

Giây tiếp theo, bọn họ đồng loạt nhìn về phía ta như thể muốn xem ta sẽ xử trí chuyện này ra sao.

Ngụy Nhiễm cũng lui xuống rồi nhìn ta với vẻ khiêu khích:

“Đến lượt ngươi.”

6.

Ta bình thản tiến lên trước rồi lấy một ít thóc trong túi ra, chỉ chốc lát, một con chim sẻ bay đến đậu vào tay ta.

Ngụy Nhiễm cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng làm như vậy là gọi được chim ư? Ai mà không biết dùng đồ ăn để dụ chim chứ?”

Ta miễn cưỡng ngước mắt nhìn nàng ta: “Ta chỉ đang nhờ con chim sẻ này gọi người thân và bạn bè của nó tới, có mấy con chim mang theo điều gở, thế nên chỉ cần chim sẻ tới đây là tốt rồi.”

Lần này ngay cả Thôi các lão cũng bắt đầu cười nhạo: “Cố ý lừa bịp mà thôi, ta muốn nhìn xem ngươi gọi…”

Ông ta còn chưa dứt câu thì đột nhiên có một đám chim sẻ thật lớn xuất hiện trên bầu trời, bọn chúng vừa kêu vừa quanh quẩn bên cạnh ta.

Ta chỉ cần phất tay là đám chim sẻ sẽ chuyển hướng theo từng động tác của ta.

Bọn chúng như có linh tính, cứ nhào về phía mảnh ngọc bội tượng trưng cho thân phận công chúa kia.

Hình ảnh chấn động này khiến mọi người trợn to mắt.

Lão quan ở Tư Thiên Giám vội nâng tay hô to: “Đây mới thật sự là gọi chim! Công chúa thiên tuế!”

Có ông ta dẫn đầu, nửa số người đứng trong điện vội vàng quỳ xuống, vung tay hô to ‘công chúa thiên tuế’.

Ngụy Nhiễm cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần sau cơn hoảng sợ, lúc này đây, nàng ta chỉ biết la hét với vẻ mặt trắng bệch: “Không thể nào! Ngươi gạt người! Ngươi là giả! Đó là ngọc bội của ta!”

Dẫu vậy, Thôi các lão vẫn là người cẩn trọng, ông ta nói tuy ta có thể gọi chim, nhưng Ngụy Nhiễm cũng làm được việc đó, điều này không thể chứng minh nàng ta không phải là công chúa, thế nên phải tìm ra cách kiểm tra khác.

Sau này, Ngụy Cương hỏi ta làm chuyện kia bằng cách nào.

Ta lấy một lọ thuốc ra và trả lời hắn: “Cha thần từng học một ít y thuật lúc ông ấy còn trẻ, sau này ông ấy làm việc đồng áng thì vô tình phát hiện chim sẻ mê mẩn một loại cỏ, thế là ông ấy chế loại cỏ ấy thành thuốc, chỉ cần bôi lên quần áo thì sẽ hấp dẫn được đám chim sẻ.”

Ta hơi ngừng lại, giọng nói trầm xuống hẳn.

“Khi đó, cha thần vẫn thường dùng cách này để làm ảo thuật chim sẻ cho thần xem…”

Ngụy Cương nhận lấy lọ thuốc của ta, vừa vuốt ve chiếc lọ vừa nói: “Ngươi có một người cha rất tốt.”

“Đúng vậy, đã từng có.”

Nhưng tất cả đã bị Ngụy Nhiễm hủy hoại. Cho nên, ta cũng muốn hủy hoại nàng ta.

Chưa được bao lâu thì ta nghe nói Thôi các lão đã tìm được nhân chứng mang tính mấu chốt trong chuyện này. Tên lính vẫn luôn canh chừng trước cửa nhà Thôi các lão báo lại rằng, mấy ngày trước, có một cặp vợ chồng dẫn con trai tiến vào phủ của các lão.

Dựa vào miêu tả của hắn, chắc hẳn bọn họ chính là đại bá, đại nương và đường ca của ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm sau khi biết nhân chứng bên kia tìm được là đám người đó.

Ngụy Cương thấy ta cười bèn hỏi: “Ngươi không sợ bọn họ lên điện đối chấp với ngươi à?”

Ta lắc đầu.

“Chỉ sợ bọn họ không đến đâu.”

Vốn dĩ ta cũng không định bỏ qua cho đám người ấy, ta vẫn luôn tính toán thời điểm tìm bọn họ tính sổ, nào ngờ bọn họ lại dâng tới trước cửa rồi.

7.

Rất nhanh sau đó, Thôi các lão đã dẫn cả nhà đại bá hùng hổ tiến vào cung.

Dường như Thôi các lão đã nắm chắc phần thắng, thế nên ông ta còn chẳng thèm thực hiện nghi thức xã giao mà vừa gặp đã chỉ vào người ta mắng to: “Bệ hạ, thần đã tra rõ, người này hoàn toàn không phải là công chúa Ngụy Nhiễm, nàng ta chỉ là một cô gái ở nông thôn mà thôi. Hai người này chính là đại bá và đại nương của nàng ta. Họ đã khai báo tất cả lúc ở trong phủ của thần. Đã giả mạo công chúa thì tội không thể dung tha!”

Ngụy Cương chống cằm nhìn cặp vợ chồng kia.

“Điều hắn nói là thật sao? Công chúa vừa về cung này là cháu gái của các ngươi à? Nàng ta còn khi quân phạm thượng, giả mạo công chúa?”

Đại nương run rẩy, vô thức nhìn về phía ta.

Ta nhếch môi cười, âm thầm đưa tay xoẹt qua cổ.

Đại nương bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Bọn họ tham chứ không ngu.

Bọn họ đối xử với Ngụy Nhiễm như vậy, nếu thật sự để Ngụy Nhiễm đoạt lại thân phận công chúa, với tính cách có thù tất báo kia thì nhất định nàng ta sẽ băm thây bọn họ mất thôi.

Cho dù Ngụy Nhiễm từ bi không giết bọn họ thì luật pháp cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Dù sao việc ta giả mạo công chúa cũng đã liên lụy cửu tộc rồi.

Nhưng nếu ta là công chúa thật thì mọi chuyện sẽ khác, chúng ta sẽ những kẻ cùng hội cùng thuyền.

Thế là đại thúc run rẩy quỳ xuống rồi dập đầu ngay trước đông đảo đại thần.

“Xin bệ hạ thứ tội! Lúc ở trong phủ của Thôi đại nhân, thần chỉ toàn nói bậy thôi ạ! Dân đen như thần sao dám nhận công chúa làm cháu gái được chứ? Do Thôi đại nhân vừa cho tiền, vừa uy hiếp nên chúng thần mới nói dối. Người trong phủ của ông ta mới là công chúa giả!”

Đại bá còn chưa dứt lời thì Ngụy Nhiễm đã trợn to mắt, vừa thét lớn vừa chạy tới chỗ ông ta.

“Thứ dân đen này! Ngươi cầm nhiều tiền của ta như vậy mà còn muốn hại ta! Ta muốn giết ngươi, giết cả chín họ nhà ngươi!”

Đại bá và đại nương bị dọa sợ đến mức chạy quanh điện.

“Cứu mạng! Công chúa giả giết người diệt khẩu rồi!”

Khung cảnh quá mức buồn cười, không đợi Ngụy Cương lên tiếng, Thôi các lão đã nổi trận lôi đình: “Hoang đường! Còn ra thể thống gì nữa?”

Đại bá và đại nương ngã nhào tới bên chân ta, họ vừa nắm lấy quần áo của ta, vừa luôn miệng cầu cứu.

“Công chúa từ bi cứu chúng thần với, chúng thần nói ra sự thật, chắc chắn bọn họ sẽ giết người diệt khẩu!”

“Yên tâm đi, các ngươi không sợ cường quyền, dám nói sự thật thì bổn cung sẽ đòi công bằng cho các ngươi.”

Bầu không khí yên tĩnh đến dị thường.

Ngụy Cường đỡ trán bằng ngón trỏ, nghi hoặc hỏi một câu: “Vừa rồi các lão nói, giả mạo công chúa là tội gì nhỉ…”

Ngụy Nhiễm tuyệt vọng nhìn Thôi các lão với ánh mắt cầu cứu.

Thôi các lão im lặng, ông ta nghiến răng nghiến lợi lấy một tấm kim bài trong ngực ra, đám đại thần xung quanh lập tức xôn xao.

“Đây là Kim bài miễn tử do tiên đế ban cho thần. Hôm nay thần dùng kim bài này, thỉnh cầu bệ hạ cho thần thêm một cơ hội nữa, thần nhất định sẽ tìm được những bằng chứng khác để chứng minh thân phận của công chúa.”

Sắc mặt Ngụy Cương khó coi vô cùng.

Nhưng hắn vốn là vị Hoàng đế danh không chính, ngôn không thuận, sao dám làm trái lệnh của tiên đế được chứ?

Thế nên hắn chỉ có thể đồng ý…

8.

Cả nhà đại bá được ta sắp xếp ở một nhà trọ bên ngoài cung, ta phái người trông coi bọn họ, nhưng không hạn chế tự do.

Cứ dăm ba ngày là bọn họ lại âm thầm tới tìm ta đòi tiền, lần nào ta cũng cho họ một số tiền lớn.

Ngụy Cương nói: “Chỉ sợ tiền của ngươi sẽ cạn sớm thôi.”

Ta mỉm cười vuốt chiếc trâm hoa trong tay áo: “Thân phận này cũng đâu phải của thần.”

Đám quý nữ muốn nịnh bợ nên thường xuyên dâng tặng tiền bạc cho ta, vậy nên ta chẳng tiếc trích ra một khoản để đút cho nhà đại bá.

Cũng nhờ vậy mà cả triều đình đều khen ta là người nhân từ khoan hậu, ân trả nghĩa đền.

Không lâu sau, đường ca của ta chơi bạc thua sạch tiền, thế là đại nương lại nhập cung để tìm ta đòi tiền.

Ta cười cong mắt nhìn bà ta: “Bổn cung đưa nhiều bạc như vậy, đủ để các ngươi sống vô ưu vô lo cả đời, sao còn tới đây đòi thêm vậy?”

Đại nương cười mỉa: “Chẳng biết sao đường ca của con lại nghiện cờ bạc, số tiền con cho chúng ta đều bị nó đánh thua cả rồi.”

“Vậy ta đâu còn cách nào nữa, ta cũng không có tiền mà.”

Đại nương tái mặt.

Sau đó bà ta lại bắt đầu dùng chiêu cũ, lăn qua lộn lại trên đất để uy hiếp ta, nhưng bà ta không ngờ ta lại gọi người kéo bà ta xuống đánh hai mươi đại bản.

Bà ta nằm trên đất rên rỉ, còn ta thì đứng cạnh cửa cười tủm tỉm.

“Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện như vậy với bổn cung? Trận đòn này xem như là cảnh cáo, nếu còn có lần sau thì ban tội ch.ế.t đấy.”

Đại nương run rẩy nhìn ta, rốt cuộc bà ta cũng hiểu ra, ta không còn là vật trang trí mặc cho bọn họ muốn đặt đâu thì đặt như trước kia nữa, bây giờ ta chính là trưởng công chúa Thường Nghi do chính miệng bà ta chứng nhận, g.iế.t ch.ế.t cả nhà này dễ như trở bàn tay mà thôi.

Đối với bọn họ, ta và Ngụy Nhiễm giống hệt nhau.

Bà ta sẽ không bao giờ biết được, lần đầu tiên đường ca của ta tiến vào sòng bạc là do ta sai người dẫn hắn vào.

Hắn thắng liên tục mấy ngày liền thế là thành nghiện, hắn không có tiền thì ta sẽ cho, dần dà, bọn họ cho rằng dù hắn có thua bao nhiêu thì cũng sẽ có người lấp vào khoản nợ ấy.

Cho đến khi ta đột nhiên trở mặt.

Tiền mà bọn họ nợ người ta như động không đáy, có làm ba đời cũng chẳng lấp nổi.

Không lâu sau, nhóm đòi nợ của sòng bạc tìm tới cửa rồi chặt mất hai cánh tay của đường ca.

Đại bá và đại nương cùng đường nên đành đi tìm Thôi các lão nói rằng chỉ cần cho họ tiền thì họ nguyện ý đứng ra làm chứng. Thôi các lão đã bị lừa một lần nên sao mà tin được nữa? Thế là ông ta giận tím mặt, sai người trói bọn họ vào xe ngựa rồi kéo đi.

Nghe nói đại bá bị gãy chân, còn đại nương thì bị thương tim phổi.

Cả nhà bọn họ đành lánh tới một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, ăn xin để sống qua ngày, trông tình cảnh đó, e rằng chẳng qua được mùa đông năm nay.

Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy ta quá nhẫn tâm, nhưng vốn dĩ ta đâu phải là người thiện lương?

Nếu nói về chuyện máu mủ thân tình thì khi bọn họ bán ta với giá năm trăm lượng, rồi lại tìm đến chỗ Thôi các lão để bán đứng ta thêm một lần nữa, lúc ấy thì sao?

Thứ hủy hoại bọn họ chính là lòng tham của bọn họ mà thôi.

Sau này, Thôi các lão và Ngụy Nhiễm yên phận trong khoảng thời gian rất lâu.

Có thể là bọn họ đang tìm nhân chứng khác. Nhưng người dân trong thôn Hoa Lau đã bị Ngụy Cương bắt chẹt trước một bước rồi.

Hắn cho người cầm tranh vẽ ta vào thôn, rêu rao rằng ta là tội phạm bị truy nã, ai quen biết ta đều phải bị bắt đi tra hỏi.

Chờ đến khi Thôi các lão lấy một bức vẽ khác đi hỏi thăm thì chẳng ai trong thôn dám nói quen ta cả.

Thấy Thôi các lão làm mất Kim bài miễn tử, lại còn khiến đông đảo triều thần thất vọng, tâm tình của Nguỵ Cương tốt vô cùng.

Hắn nói hắn muốn đi vi hành, ngoài dự đoán là, hắn còn muốn đưa ta đi cùng.

9.

Dường như Ngụy Cương rất quen thuộc với Kinh thành, hắn vòng qua những nơi phồn hoa sầm uất rồi tới nơi tụ tập của đám lưu dân.

“Ta không phải là đứa con được coi trọng nhất trong nhà, năm mười tám tuổi, ta đi khắp trời Nam đất Bắc, chứng kiến nhân dân lầm than. Tiên đế ngu ngốc vô đạo, đám gian thần như Thôi các lão thì lộng quyền, bọn họ cắt xén tiền bạc dùng để cứu trợ thiên tai, lại còn cấu kết với đám phú thương gây ra mấy chuyện xấu xa.”

“Thế nên khi đó ta đã nghĩ, nếu ta có thể chấp chưởng thiên hạ này, ta nhất định sẽ không để chuyện cũ xảy ra thêm lần nữa. Nhưng chung quy thì bọn họ không để ta được như ý nguyện.”

Đám lưu dân đang ngủ co ro ở mấy ngóc ngách, trong đó có một đứa bé tầm bốn, năm tuổi mặc quần áo rách rưới, gầy trơ cả xương.

Ngụy Cương không ngại bẩn mà ngồi xuống xoa đầu thằng bé, sau đó hắn bẻ một miếng bánh đào vừa mua cho thằng bé ấy.

Thấy ta trưng ra vẻ mặt nghi ngờ, Ngụy Cương hỏi: “Trước kia ngươi sống khổ cực thật đấy à?”

Ta gật đầu.

“Thật. Cứ đến vụ Xuân Thu là phải đóng thuế lương thực, nhưng nếu gặp phải nạn châu chấu, sâu bệnh, bão tuyết hay lũ bất ngờ thì chẳng thu hoạch được hoa màu. Dẫu vậy, thuế triều đình đâu có ít, khi ấy chúng thần chỉ có thể vét sạch của cải để bù vào. Chuyện ăn cây cỏ hay côn trùng là chuyện xảy ra như cơm bữa.”

Ngụy Cương thở dài: “Thế cho nên vừa rồi ta chỉ cho đứa bé kia một miếng bánh đào, vì nếu ta cho tiền thì nó sẽ bị mọi người lừa lấy mất, khi ấy lại công toi. Điều ta muốn làm là chỉnh đốn triều chính, giải quyến toàn bộ gốc rễ của những chuyện này.”

Ta từng cho rằng Ngụy Cương còn trẻ tuổi nên sẽ không hiểu được nỗi khốn khó của dân chúng.

Nào ngờ, hắn lại nhìn thấu cả thảy.

Dẫu sao ngoài cung cũng là nơi bất ổn, chúng ta đi một vòng rồi chuẩn bị trở về, ai ngờ lại gặp biến cố.

Chẳng biết thích khách từ đâu xông ra, nhào thẳng về phía Ngụy Cương.

Bọn hộ vệ liều chết phản kháng nhưng chỉ đủ che chắn cho ta và Ngụy Cương cỡi ngựa chạy đi.

Ta định chạy quanh thành một vòng, sau đó vào cung bằng cửa cung bên kia thì sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt của Ngụy Cương càng lúc càng kém. Cuối cùng, hắn chẳng bắt được dây cương nữa mà ngã thẳng xuống đất.

“Bệ hạ!”

Ta sợ hết hồn, vội vàng kéo Ngụy Cương vào trong rừng rậm.

Ngụy Cương bị trúng tên, tình hình vô cùng khẩn cấp, cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, chắc là bọn thích khách đuổi theo đang lùng soát kiếm người.

Ta vỗ mạnh vào ngựa để nó chạy đi, hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, sau đó ta đỡ Ngụy Cương nấp sau cây, xử lý đơn giản vết thương cho hắn.

Ngụy Cương mơ màng tỉnh dậy, hắn nhìn ta hồi lâu rồi lên tiếng: “Sao ngươi không đi?”

“Thần đi, mặc kệ sống chết của ngài hay sao?”

Ngụy Cương mỉm cười: “Ta biết ngươi không thích ở trong cung cho nên mới tiêu hết tiền bạc, chắc hẳn ngươi không định ở đó lâu dài. Bây giờ ta bị thương, ngươi có thể cao chạy xa bay cơ mà.”

Ta chau mày nhìn hắn, vừa đắp đống thảo dược vừa tìm được lên vết thương vừa trầm giọng trả lời: “Bởi vì dân chúng cần ngài.”

Hôm nay cải triều hoán đại, Ngụy Cương là một Hoàng đế tốt, hắn có thể giúp dân chúng có được tương lai tươi sáng, ta không thể để niềm hy vọng ấy bị chôn vùi trong tay mình được.

Ta sợ hắn mất nhiệt nên ôm hắn suốt cả đem đài, cuối cùng sang ngày hôm sau thì tâm phúc của hắn cũng tới.

Nghe nói Ngụy Nhiễm đã lấy cớ bình định để vây quanh hoàng thành, cốt là để tạo phản.

Ngụy Cương điều binh đánh trả cả đêm, vốn dĩ hắn là người “tay cầm binh quyền lên làm Hoàng đế”, thế nên đối phó với đám các lão hay mấy văn thần kia dễ như trở bàn tay.

Nào ngờ Thôi các lão vẫn vùng vẫy giãy chết, lúc Ngụy Cương công vào thành, ông ta đã nhanh chân chạy lên tường thành rồi công bố trước bàn dân thiên hạ rằng Ngụy Cương là nghịch tặc, mưu quyền soán vị, lại còn đánh tráo huyết mạch duy nhất của tiên hoàng.

Ngụy Cương ngồi trên lưng ngựa nhìn lão ta.

Thôi các lão vung tay, tóc tai rối bời: “Ta có nhân chứng quan trọng nhất! Hắn đã đến Kinh Thành rồi, nếu Ngụy Cương không chột dạ thì ngày mai có dám đối chất với ta ngay trước mắt dân chúng, ở ngay trên tường thành này không?”

Nếu Ngụy Cương không đồng ý thì hắn sẽ bị gánh lấy tội danh loạn thần tặc tử, khi đó chắc hẳn các thân vương sẽ hợp lại tấn công hắn.

Ngụy Cương hơi chau mày, sau đó hắn hừ lạnh: “Vậy thì cứ làm như ông muốn đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.