Công chúa thân mật khoác tay mẹ ta giữa chợ, tuyên bố mình là con gái của bà, nhờ vậy mà nàng ta thoát khỏi cảnh bị đuổi giết.
Nhưng cha mẹ ta lại chết yểu vì chuyện đó.
Vợ chồng đại bá nhận cả trăm lượng bạc từ công chúa, ép ta giả mạo thành nàng ta để đánh lạc hướng đám thích khách. Hai người họ còn nói: “Một nha đầu quê mùa như ngươi, có thể chết thay cho công chúa chính là phúc phần của ngươi đó.”
Nhưng bọn họ không ngờ, ta không chỉ không chết mà còn được người ta rước về cung thật linh đình.
Sau này công chúa tố cáo ta giả mạo nàng ta, ta vuốt ve trâm hoa trong tay, nhìn xuống nàng ta từ trên cao: “Nha đầu quê mùa ở đâu đến, dám giả mạo bổn cung ư?”
1.
Ngụy Nhiễm trốn tránh trong thôn đến ngày thứ ba thì đại bá giết con gà duy nhất trong nhà, nấu cháo rồi bắt ta mang đến cho nàng ta.
Ta như chết lặng quỳ gối trước xác của cha mẹ.
Đại bá sốt ruột đẩy ta: “Tai ngươi điếc rồi à? Người bên trong là công chúa đấy! Chỉ cần lấy lòng quý nhân thì chúng ta chẳng cần lo cho nửa đời sau nữa.”
Ta chẳng biết công chúa hay quý nhân là gì.
Ta chỉ biết ba ngày trước, cha mẹ ta đang bán ăn thì bắt gặp Ngụy Nhiễm đang trốn chạy khắp ngõ chợ. Để trốn tránh thích khách, nàng ta vội khoác lấy tay mẹ ta rồi thân mật gọi bà là mẹ.
Cha mẹ ta chẳng hiểu gì cả, chẳng qua trông thấy Ngụy Nhiễm cũng xấp xỉ tuổi ta nên cứ ngỡ rằng nàng ta bị đám lưu manh quấy phá, thế là bọn họ che giấu cho nàng ta, còn vỗ về bảo nàng ta đừng sợ.
Nào ngờ lúc bọn họ đang trên đường về nhà thì bị đám thích khách phát hiện. Ngụy Nhiễm nói với cha mẹ ta rằng đám người đó chỉ là bọn du côn bình thường, cha mẹ ta đành tiến lên nói rõ phải trái, thế là bị một kiếm vào cổ họng.
Mà Ngụy Nhiễm cũng nhân lúc ấy lẻn vào thôn Hoa Lau.
Một đại thúc ở gần nhà ta – người chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối – đã đưa th.i th.ể cha mẹ ta về. Ta chợt nhớ đến đêm hôm trước, khi ấy mẹ vẫn còn vuốt tóc ta và nói: “A Cảnh nhà ta lớn thật rồi, chẳng mấy chốc là thành đại cô nương xinh đẹp nhỉ. Đợi mai mẹ bán xong thì mua trâm hoa cho con nhé.”
Cha ta đứng bên cạnh bật cười: “A Cảnh nhà ta đeo cái gì cũng đẹp.”
Trước khi ra khỏi nhà, bọn họ vẫn còn vui vẻ đến thế, nhưng sao bây giờ lại… chẳng nhúc nhích nữa?
Một chiếc trâm hoa hơi ló ra nơi góc ngực của mẹ ta, rốt cuộc ta cũng không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Suốt ba ngày ta trông coi thi thể của cha mẹ, Ngụy Nhiễm chẳng thèm đến nhìn hai người họ lấy một lần.
Nàng ta tuyên bố mình là công chúa của Đại Chu, từ nhỏ đã yếu ớt nên được nuôi trong chùa, hôm nay Tân Đế lên ngôi, muốn đưa nàng hồi cung, nào ngờ gặp phải thích khách, thế là nàng ta lạc mất hộ vệ.
Nàng ta chiếm phòng của cha mẹ ta, còn hất hàm phân phó: “Chỉ cần các ngươi bảo vệ bổn công chúa thì sau này ta sẽ ban thưởng cho các ngươi thật hậu hĩnh.”
Ta thật sự không hiểu, cha mẹ ta chết vì bảo vệ nàng ta, vậy mà bọn họ chẳng xứng để nàng ta đến nhìn lấy một lần hay sao?
Dưới sự thúc giục của đại bá, ta bưng bát cháo gà vào phòng.
Ngụy Nhiễm tựa vào ghế, nàng ta liếc nhìn bát cháo gà với vẻ mặt ghét bỏ.
“Sao con gà này gầy như vậy hả?”
Ta bình thản nhìn chằm chằm vào bát cháo: “Cha mẹ ta nuôi con gà này được ba tháng rồi, sáng nào họ cũng đến vườn rau bắt côn trùng cho nó ăn. Cha mẹ ta nói, chờ nó lớn, biết đẻ trứng thì sẽ nấu canh trứng cho ta…”
Ngụy Nhiễm lập tức tát vào mặt ta, nàng ta giận dữ mắng mỏ: “Đừng nhắc đến mấy thứ đó trước mặt bổn công chúa, chẳng liên quan gì đến ta cả!”
Mặt ta vừa nóng vừa rát, nhưng dường như ta chẳng thể cảm nhận được gì cả, ta chỉ thẫn thờ ngước lên nhìn người kia: “Cha mẹ ta chết vì ngươi đấy…”
Ngụy Nhiễm sửng sốt, nàng ta cau mày tỏ vẻ khó hiểu, một lát sau mới vỡ lẽ như nhớ ra cái gì đó.
Nàng ta ung dung sửa sang lại quần áo rồi nhếch môi cười: “Đúng là nhờ có bọn họ thì bổn công chúa mới trốn được. Nhưng bọn họ chết cũng đâu có thua thiệt gì, bổn công chúa đã gọi bọn họ là cha mẹ vài lần cơ đấy, đám dân đen như họ há có thể gánh nổi ư?”
Nàng ta tiếp tục chỉnh lại búi tóc với vẻ mặt thản nhiên: “Dù không có thích khách, bọn họ cũng sẽ bị ban chết mà thôi.”
Ta ngẩng phắt lên, con ngươi run rẩy không thôi.
Cô gái trước mặt xinh đẹp là thế, nhưng trong mắt ta, vẻ mặt của nàng ta còn khó ưa hơn cả mấy yêu nữ phản diện trong những câu chuyện mà mẹ kể cho ta nghe, gương mặt này chỉ khiến người ta muốn nhào tới cắt nát mà thôi.
Ta đau đớn run rẩy siết chặt con dao giấu trong ống tay áo.
Lúc này trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, giết chết nàng ta…
Nhưng đúng lúc này đại nương lại cuống quýt xông tới, bà ta căng thẳng đến mức ôm chầm lấy chân công chúa.
“Công chúa điện hạ, không xong rồi! Vừa rồi thần thấy có mấy nam tử mặc y phục đen đang lục soát từng nhà đấy ạ!”
2.
Ngụy Nhiễm đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi trong thoáng chốc.
Đợi đến khi ổn định lại trạng thái, nàng ta vội hỏi: “Nhà các ngươi có nơi nào ẩn nấp được không? Người trong cung sắp đến đón ta rồi!”
Đại nương tức giận trả lời: “Điện hạ cũng thấy rồi mà. Nhà chúng thần nghèo lắm, trừ hai gian phòng thì chỉ có chuồng gà ngoài kia là trốn được thôi.”
Ngụy Nhiễm kiêu ngạo thành thói, làm sao chịu ở chuồng gà được chứ.
Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng ồn ào, bầu không khí cũng dần căng thẳng hơn.
Đột nhiên đại bá bước vào: “Thần có cách này. Chúng ta tìm một cô gái có ngoại hình giống với công chúa, cải trang rồi đánh lạc hướng đám thích khách. Nhân lúc ấy, Điện hạ hãy chạy đi.”
“Cách hay!” Ngụy Nhiễm vui mừng, “Mau tìm thế thân giúp ta. Chuyện này mà thành thì bổn công chúa sẽ ban thưởng trăm lượng cho ngươi!”
Nghe phần thưởng hấp dẫn đến thế, đại bá trợn to mắt lên.
Ông ta vội tóm lấy ta, “Không phải có sẵn một đứa ở đây rồi sao? Vẻ ngoài của A Cảnh nhà ta không khác công chúa lắm, gương mặt cũng đẹp nữa. Trong đêm tối, nhìn thế nào cũng thấy giống công chúa đến mấy phần.”
Ngụy Nhiễm quan sát ta thật kỹ rồi gật đầu ra chiều hài lòng lắm.
“Được.”
Bọn họ thương lượng mà chẳng đoái hoài gì đến ta.
Ta lạnh lùng rút tay về rồi phủi tay như thể vừa chạm phải vật gì vô cùng bẩn thỉu.
Ngụy Nhiễm lập tức thay đổi vẻ mặt.
Đại nương vội vàng kéo ta sang một bên, vừa chỉa vào người ta vừa mắng: “Ngươi làm gì vậy? Hôm nay ngươi đi thì tốt, mà không đi cũng phải đi! Một đứa nhà quê như ngươi, được chết thay cho công chúa là phúc phần của ngươi đó!”
Đại nương nói tiếp: “Dù sao cha mẹ ngươi đã chết hết rồi, nhà họ Trần chúng ta vất vả bao nhiêu lâu nay, nếu có trăm lượng bạc kia thì cũng đủ cho chúng ta sống sung sướng cả đời. Huống hồ, chưa chắc ngươi sẽ chết mà…”
Ta nhìn đăm đăm vào bọn họ, cố khắc ghi gương mặt của từng người ở đây.
Bà ta nói đúng.
Dù sao cha mẹ ta cũng đã chết rồi, đại bá và đại nương hà khắc tham lợi, bình thường rất hay ức hiếp nhà ta.
Hay là mọi người chết cùng nhau nhỉ? Kéo theo một cô công chúa chết cùng cũng đâu thua thiệt gì cho lắm?
Ta vờ như động lòng, lau đi dòng lệ nơi khóe mắt rồi xoay lại nói với Ngụy Nhiễm: “Được, ta đánh lạc hướng thích khách cho Điện hạ, nhưng Điện hạ có thể đồng ý với ta một chuyện hay không?”
Ngụy Nhiễm hào phóng phất tay: “Cứ nói đi.”
“Đại bá, đại nương và đường ca là những người thân duy nhất của ta trên cõi đời này, hy vọng công chúa đối xử thật tốt với bọn họ.”
Đại bá, đại nương ngây cả người.
Có lẽ bọn họ không ngờ ta lại nói ra những lời này khi đang bị đẩy vào chỗ ch.ế.t.
Bọn họ đâu có biết, ta nói như vậy là vì sợ bọn họ không ch.ế.t được.
Ta đã quyết định sau khi ra khỏi nhà, ta sẽ không đi đâu cả. Ta sẽ đến tìm bọn thích khách, sau đó nói cho bọn chúng biết tung tích của Ngụy Nhiễm, đồng thời ám chỉ chuyện nhà đại bá biết rất nhiều nội tình, chắc chắn không thể bỏ qua được.
Nếu đám thích khách thành công thì mọi chuyện đều vui vẻ.
Nhưng nếu hộ vệ của công chúa tới kịp, nàng ta tìm được đường sống thì sẽ biết chuyện ta đã phản bội. Không tìm được ta, nàng ta sẽ tính sổ với đám người thân duy nhất của ta.
Về phần ta, ta chẳng thiết đến chuyện sống chết nữa rồi.
3.
Sau khi đổi quần áo với Ngụy Nhiễm, ta lại nói có lẽ đám người kia sẽ không tin ta là công chúa thật nên phải có thứ gì đó để chứng minh, thế là Ngụy Nhiễm đưa mảnh ngọc bội mà nàng ta tiện tay mang theo cho ta.
Ta lấy ngọc bội xong thì chạy thẳng đến chỗ đang náo loạn, đây chính là bằng chứng cho thấy công chúa thật đang ở trong nhà ta.
Chết đi, chết hết đi.
Quả nhiên còn chưa chạy được bao xa thì ta đã thấy đám người áo đen đang lục soát từng nhà để tìm người.
Ta nắm chặt ngọc bội, quay lại nhìn về hướng đặt thi thể của cha mẹ ta lần cuối rồi nhấc chân đi về phía đám người kia.
“Ai?”
Ta tiến tới, nam tử dẫn đầu giơ đao đầy cảnh giác.
Ta thẫn thờ giơ ngọc bội lên cao, nhìn người nọ và nói: “Ta biết người các ngươi đang tìm…”
Ta còn chưa dứt lời thì nam tử áo đen chợt trừng to mắt.
Ngay sau đó, đám người trước mặt ta đồng loạt quỳ xuống.
“Tham kiến công chúa! Thuộc hạ phụng theo khẩu dụ của Bệ hạ, tới đây đón công chúa hồi cung.”
Ta sững sờ đứng như trời trồng.
Người đàn ông gọi người dắt xe ngựa tới rồi nói: “Bệ hạ rất lo lắng cho an nguy của công chúa, thỉnh công chúa lên xe, sớm hồi cung ạ.”
Ta cứ đi trong vô thức, nhưng rồi trước mắt thoáng hiện lên hình ảnh th.i th.ể của cha mẹ ta, cả câu nói ‘bọn họ đáng chết’ của Ngụy Nhiễm, những điều này khiến bước chân ta trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Với tính cách độc ác của Ngụy Nhiễm, nếu nàng ta trở lại hoàng cung thì sẽ ra lệnh diệt khẩu những ai đã trông thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta.
Ta không sợ chết, nhưng ta không chấp nhận kẻ ngang ngược ngông nghênh như nàng ta có thể sống bình yên trên cõi đời này được.
Kẻ nợ máu khắp người như nàng ta… sao có thể sống tốt được chứ…
Chi bằng hãy nhìn thử xem, Ngụy Nhiễm, hãy nhìn xem ta có thể cướp đi mọi thứ của ngươi hay không?
Suốt cả quãng đường hồi cung, ta dựa vào tài ăn nói của mình để tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh. Nghe nói Ngụy Nhiễm bị đưa đến chùa Phổ Đức khi mới ba tuổi, từ nhỏ đến lớn chẳng gặp mặt người ngoài, cho nên chẳng mấy người biết dáng vẻ của nàng ta.
Sau khi Tiên đế băng hà, đám phi tần phải ch.tuẫn táng theo, Thái hậu thì xuất gia, chỉ sợ chẳng còn ai trong cung biết nàng ta.
Ta hơi yên lòng.
Ban đêm xe ngựa vào cung, Tân hoàng Ngụy Cương lập tức triệu kiến ta.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, dung mạo tuấn lãng, khí thế uy nghiêm khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.
“Muội muội, đi đường vất cả như thế, có bị thương không?”
Ta cúi đầu, cẩn thận trả lời: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần không sao ạ.”
Sau đó là một khoảng im lặng khá lâu.
Lòng ta như trống đánh, ngay lúc ta cứ ngỡ mình đã bại lộ, sắp bị lôi ra đánh ch.ế.t thì Ngụy Cương đột ngột lên tiếng.
“Ta và muội muội có vào lời muốn nói với nhau, các ngươi lui xuống đi.”
Thái giám, cung nữ hầu hạ trong điện cùng hộ vệ đứng bên ngoài đồng loạt rời đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ giây tiếp theo, một thanh trường kiếm chĩa thẳng vào cổ ta.
Ngụy Cương bình thản nhìn ta chằm chằm: “Quả là thế đạo thay đổi, ngay cả công chúa mà cũng dám giả mạo.”
Ta lập tức quỳ xuống.
“Thần là ai không quan trọng, bệ hạ nói thần là ai thì thần chính là người đó, quan trọng là… thần sẽ nghe lời người.”
Trong thời gian ngắn ta đã hỏi thăm được không ít chuyện của Ngụy Nhiễm, còn có lý do vì sao Tân hoàng lại gấp gáp đưa công chúa hồi cung đến thế.
Nghe người trong cung kể, con gái của Tiên hoàng cứ chết non mãi, huyết mạch duy nhất còn sống là Ngụy Nhiễm đang được nuôi ở chùa Phổ Đức.
Vị Tân hoàng này chỉ là huyết mạch bên nhánh phụ, tay nắm trọng quyền, tự đăng cơ làm đế, nhưng thật ra danh không chính, ngôn cũng chẳng thuận.
Cho nên hắn mới muốn đưa Ngụy Nhiễm về cung, còn muốn khắp thiên hạ biết Ngụy Nhiễm rất được ưu ái, cốt là để chặn miệng mấy cựu thần tiền triều và nhận tiếng thơm cho mình.
Nhưng sao công chúa thật có thể cam tâm được chứ? Nếu nàng ta có dã tâm lôi kéo triều thần thì sớm muộn gì cũng là một mầm mống tai họa.
Còn chẳng bằng công chúa giả là ta đây.
Một kẻ chẳng có nơi nương tựa như ta chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Thấy Ngụy Cương không lên tiếng, ta run rẩy nói tiếp: “Bằng không bệ hạ cứ dùng thử một thời gian, nếu không hài lòng thì cứ gi.ế.t thần.”
Ta bỗng nghe tiếng cười khẽ, thanh kiếm trước mặt bị người nọ thu về.
Ngụy Cương đứng trên cao nhìn xuống ta, trong mắt ánh lên vẻ thích thú: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ.”
Nghĩa là tạm thời sẽ không giết ta.
Ta quỳ xuống: “Tạ ơn bệ hạ.”
“Ngươi phải gọi là hoàng huynh.”
Ta hơi khựng lại, sau đó cúi đầu thật sâu: “Tạ ơn hoàng huynh.”
4.
Trước năm mười tám tuổi, ta còn chưa đi lên trấn được mấy lượt, thế nên ta không biết mấy quy củ trong cung là gì.
Ngụy Cương công bố với bên ngoài rằng ta bị bệnh, kỳ thật là để ta ở trong cung học lễ nghi, dáng dấp cũng như mọi thứ mà một nàng công chúa nên có.
Ta học ngày học đêm, chỉ sợ gây ra bất kỳ một lỗi nhỏ nào.
Chờ đến ngày ta có thể ra ngoài, đúng lúc Ngụy Cương vừa bãi triều, hắn đi ngang qua Ngự hoa viên thì nhìn thấy ta, sau khi quan sát ta một phen, hắn hồ hởi nói: “Các lão thần nghe nói muội đã hồi cung nên ngày nào cũng nhốn nháo đòi gặp muội, nếu hôm nay muội khỏi bệnh rồi thì đến gặp bọn họ một lần đi.”
Tim ta hẫng một nhịp, quả nhiên ngày này rồi cũng sẽ đến mà.
Ta đi theo cung nhân tới phòng nghị sự, có bốn, năm vị triều thần đang đứng bên trong. Vừa thấy ta, bọn họ lập tức kích động đến mức nước mắt giàn giụa.
“Rốt cuộc lão thần cũng gặp được điện hạ rồi!”
Ta dựa vào màu quan bào của người nọ để đưa ra kết luận, e rằng đây chính là người đứng đầu triều thần của tiền triều, Thôi các lão.
“Thôi đại nhân nói quá rồi.”
Ta vội vàng đỡ bọn họ dậy.
Một đám người ríu rít kể rất nhiều chuyện lý thú trước khi công chúa ba tuổi.
Ta vờ như cảm động đến rơi lệ, kì thật là đang buồn cười muốn chết.
Nàng công chúa nhỏ trong sáng thông minh, đáng yêu lương thiện trong lời họ nói chẳng giống người con gái ác độc mà ta đã gặp kia.
Trước khi tàn cuộc, Thôi các lão dè dặt quan sát hai bên rồi thầm thì với ta: “Công chúa, trong lòng thần, người mới là dòng chính của Hoàng thất, là người duy nhất xứng đáng ngồi lên ngôi Hoàng đế. Nếu người có suy nghĩ đó, chỉ cần người ra lệnh một tiếng thì tất cả lão thần sẽ liều ch.ế.t lót đường cho Điện hạ.”
Ta ngẩng phắt lên nhìn ôn ấy, sợ hãi đáp: “Đại nhân, sao ngài có thể nói như vậy được chứ? Bệ hạ anh minh, trị quốc an dân là thế cơ mà. Ta sống trong chùa từ bé, chẳng biết chút gì về quốc sự. Hôm nay được yên ổn thế này là ta đã mãn nguyện lắm rồi, chỉ chờ…”
Ta dừng lại một chút, xấu hổ cúi đầu: “Hoàng huynh tìm một nhà chồng tốt cho ta rồi gả ta đi, như vậy là đủ rồi.”
Thôi các lão còn muốn nói gì đó nhưng ta vội che kín hai tai, lắc đầu nguây nguẩy: “A, tai ta đau qua, ta không nghe thấy gì hết, chẳng nghe được nữa…”
Người nọ thấy ta không ôm chí lớn nên chỉ biết lắc đầu phất tay áo rời đi với vẻ mặt thất vọng.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Bóng người bên ngoài cửa sổ cũng đã rời đi rồi.
Ngụy Cương gọi ta đến Ngự thư phòng, ta khai báo chuyện vừa rồi chẳng sót một chữ nào.
Hắn đã cho người nghe lén, dù ta không nói rõ thì hắn cũng sẽ biết thôi.
Cuộc gặp gỡ vừa rồi chính là cuộc khảo nghiệm mà hắn dành cho ta.
Nhìn tình hình hiện tại, xem ra ta đã vượt qua rồi. Bởi vì Ngụy Cương đã ra thánh chỉ ngay trước mặt ta, phong ta làm Trưởng công chúa Thường Nghi.
Trước khi thực hiện nghi thức sắc phong cốt để chiêu cáo với thiên hạ, Ngụy Cương ra lệnh cho Khâm Thiên Giám* chọn một ngày thật tốt để ta đi tế tổ.
* Khâm thiên giám là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Ta mặc lễ phục hoa lệ ngồi trên xe, bộ y phục này đỏ đến chói mắt, lại còn lấp lánh ánh vàng, kim châu chạm vào nhau vang lên từng tiếng vang dội.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, tiếp nhận hàng vạn ánh mắt của dân chúng.
Bọn họ đồng loạt hô to “Công chúa vạn tuế”, rồi đột nhiên trong đám đông náo loạn ấy, một tiếng thét chói tai đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Ta ghé mắt nhìn thử thì trông thấy một cô gái đầu tóc bù xù, quần áo như ăn mày đang điên cuồng xông về phía này.
“Giả! Nàng ta là giả! Ta mới là công chúa thật!”
Con ngươi của ta khẽ co lại, là Ngụy Nhiễm!
Sau khi bị thị vệ đè xuống đất, nàng ta càng vùng vẫy mạnh hơn, lại còn luôn miệng tuyên bố mình mới là công chúa thật.
Đáng tiếc dân chúng đều cười trộm, chẳng có ai tin lời nàng ta nói cả.
Ta vô cùng thỏa mãn khi trông thấy dáng vẻ chật vật của nàng ta. Ta vừa cười vừa vuốt ve chiếc trâm hoa mà cha mẹ đã để lại, nhìn xuống nàng ta từ trên cao: “Nha đầu quê mùa này ở đâu ra, dám giả mạo bổn cung ư?”