“Đích xác là sơ hở rất lớn.”
Ánh mặt trời ôn hòa rơi xuống song cửa sổ. Tĩnh Vương khép lại sổ sách nói: “Những năm này bận bịu củng cố binh lực, ngược lại không rảnh chú ý bên Lệ quận rồi, trường hợp nuốt riêng tiền thuế diễn ra ngày càng nghiêmtrọng.”
Quân Nhàn một bên cười tủm tỉm nói: “Quận chủ Lệ quận lá gan đủ lớn!”
Mẫn Tâm nói: “Nếu phụ thân đã sớm biết, vì sao không cách chức giáng tội?”
“Năm ngoái đã phái người điều tra, nhưng không tra được chứng cứ. Vốn địnhđợi đầu xuân năm tới phái tâm phúc đắc lực xuôi Nam tới Lệ quận điềutra, hiện tại ta không nhàn rỗi.”
“Vì sao?”
Quân Nhàn gõchiết phiến, khoan thai nói với Quân Mẫn Tâm: “Ca ca tới tìm ta chính là vì chuyện này. Hôm nay nhận được mật thư của trinh thám nói Hoàng đế cử người tới thị sát.”
“Thị sát?!” Quân Mẫn Tâm đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Tĩnh Vương nhẹ nhàng gật đầu, mày đẹp khẽ nhíu: “Hai năm qua quân đội sẵnsàng ra trận sao có thể lừa gạt được tai mắt nằm vùng của Hoàng đế ởTĩnh quốc? Chỉ sợ Khương Hoàng đã nghe nói phong phanh, trước phái người đến thăm dò thực hư, nếu là thật nhất định sẽ hạ lệnh, không kiêng nểtước bỏ chư hầu, không chút nương tay! Nếu tin tức đáng tin, hẳn là CừuTướng quân Cừu Sơ Chiếu và Khương Hoàng tử cùng đến. Về phần KhươngHoàng đến tột cùng là phái vị hoàng tử nào đến, thì ta không biếttrước.”
Đường ray vận mệnh vẫn chưa lệch khỏi quỹ đạo quá xa, nên tới sẽ tới.
Vừa dứt lời, liền nghe âm thanh lạnh nhạt quả quyết của Quân Mẫn Tâm truyền tới: “Là Cửu Hoàng tử Lạc Trường An.”
Bắt gặp Tĩnh Vương và Quân Nhàn không tiếng động nghi vấn, Quân Mẫn Tâm rũmắt che giấu kinh hoảng và luống cuống bên trong, âm thanh hết sức bìnhthản: “Cừu Tướng quân và Cửu Hoàng tử có giao hảo tốt.”
TĩnhVương xuề xòa gật đầu: “Mọi chuyện xảy ra trong tháng này có chút lộnxộn, tóm lại không thể để cho Hoàng đế bắt được nhược điểm của chúng ta. Mẫn Nhi, con sửa lại sổ sách thu chi, tất cả những khoản chi cho binhbộ và tế tự đều giảm một nửa, binh lính Vương thành và binh lực cấm quân cũng cần che giấu một nửa, để tiểu thúc con xử lý. Chuyện này cơ mật,cần phải làm cẩn thận.”
“Nữ nhi hiểu.”
Ba người đang trao đổi làm thế nào để đánh lừa Khương quốc, lại thấy máitóc xoăn màu đen ở cửa, thiếu niên có đôi mắt màu xanh mặc võ bào đitới, thấy ba người đang thương nghị quốc sự, bước chân ngừng lại mộtchút, xoay người kiêng dè tránh đi.
Quân Nhàn vội kêu hắn dừng lại: “Tiểu đồ nhi, thao luyện kết thúc rồi?”
Thiếu niên hỗn huyết dáng người thon dài ôm quyền hành lễ, cung kính nói: “Đã điều quân trở về, giáo trường thu binh vào giờ ngọ.”
Quân Nhànhíp mắt phượng, khuôn mặt hàm chứa ý cười càng thêm sinh động mê người.Hắn phất tay với Trần Tịch nói: “Thời gian đã muộn, con dẫn cháu gái nhỏ đi phòng ăn dùng cơm đi, ta còn có chuyện quan trọng cần thương lượngvới Vương Gia, chờ thức ăn được thì mang một phần tới phòng khách.”
Tĩnh Vương bổ sung một câu: “Võ công tất nhiên quan trọng, nhưng văn học không thể bỏ quên, nhớ giờ mùi tới đây luyện văn.”
Trần Tịch ‘vâng’ một tiếng, đưa Quân Mẫn Tâm lui ra.
Hai hậu bối vừa đi, Quân Nhàn liền phe phẩy chiết phiến không chút để ýnói: “Đại sự làm giả sổ sách này sao lại giao cho cháu gái nhỏ làm,không có vấn đề gì sao? Dù sao cũng là đứa nhỏ.”
Tĩnh Vương lắc đầu một cái, sợi tóc không buộc nhẹ nhàng quét qua đầu vai,cười khổ nói: “Mặc dù tính tình Mẫn Nhi có chút mềm yếu, nhưng lòng dạkhá sâu, không thể xem nhẹ được!”
Một tay Quân Nhàn cầm chiếtphiến, hắn híp mắt tựa như hồ ly, tựa tiếu phi tiếu: “Dạ dạ dạ, cả nhàhuynh đều là nhân vật lợi hại! Mới vừa rồi tẩu tử còn nhìn miệng chúngta chòng chọc cho tới trưa kìa, ánh mắt kia. Chà chà! Giống như nhìnthấy hồ ly tinh quyến rũ trượng phu nha!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tĩnh Vương ngẩn ra, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Nàng ấy là người… Nàng ấy là người…” Than khổ một tiếng, cũng không có đoạn sau.
Phòng bếp Quân phủ không lớn, đơn sơ sạch sẽ, hỗn tạp mà không hỗn loạn, trên vách tường treo một hàng thịt muối hun khói. Trần Tịch nhanh chóng đốtcủi, lấy gạo bỏ vào nồi, bắt đầu nấu cơm.
Quân Mẫm Tâm đứng cạnh cửa gỗ cũ kỹ, hết sức kinh ngạc luống cuống nhìn tấtcả trước mắt: “Tại sao huynh lại tự mình nấu cơm, đầu bếp trong phủđâu?”
Trần Tịch cười cười: “Lưu ma ma nhiễm phong hàn, thân thểkhông thuận tiện, mấy ngày trước đây xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi, nhấtthời trong phủ không có người nấu cơm, cũng may ta có thể ứng phó ítnhiều.” Dứt lời, hắn dùng ống trúc thổi lửa trong lò bếp, khói xanh baylên từ phía sau, củi được đốt lên. Mùi khói hun người, hắn vội vàngngẩng đầu lên:
“Mẫn Nhi, muội đứng xa một chút kẻo bị sặc.”
Bên trong khói xanh lượn lờ, thiếu niên xoa mồ hôi rịn ra trên trán, khôngbiết từ chỗ nào lấy ra một bao giấy dầu mở ra, bên trong là một con gàquay vàng ruộm béo mập, có lẽ thuận tiện mua ở trên phố khi trở về.
Trần Tịch vừa vội làm, vừa nói: “Đúng rồi, mười ba ảnh vệ sư phụ chọn có làm tròn bổn phận?”
“Đi theo như hình với bóng, một lòng trung thành, rất là hài lòng.”
Trần Tịch nở nụ cười vui vẻ, con dao làm bếp sáng loáng trên tay hắn kéothành một đường xinh đẹp, bắt đầu chặt gà quay thành từng miếng.
Quân Mẫn Tâm ngơ ngác nhìn thiếu niên võ bào màu trắng bận rộn vung dao ởtrong bếp, còn nàng sống trong nhung lụa nên chẳng giúp được việc gì. Có lẽ là khói xông vào mắt, một khắc kia, trong lòng Quân Mẫn Tâm chua xót đến nỗi suýt rơi lệ.
Trần Tịch chặt gà quay vàng giòn thành từng miếng đều đặn xếp thành hai đĩa to, xối lên nước sốt dầu vừng, đặt lênmột chút rau thơm xanh tươi. Thấy Quân Mẫn Tâm im lặng đứng ngoài cửakhông nói, hắn nhẹ nhàng tìm đề tài nói:
“Hôm qua sư phụ nói muốn đưa ta vào cung làm thị vệ trưởng, ta đồng ý rồi.”
Thị vệ trưởng chẳng qua chỉ là người dẫn đầu mấy chục tiểu thống lĩnh, tiểu quan to như hạt vừng, lại phải dãi nắng dầm mưa bôn ba không nghỉ,không lúc nào có thể thư giãn. Trong cung chuyện lớn bằng cái hạt vừngcũng chất vấn đến đầu, thật sự là một chức vị phí sức mà không được cámơn. Quân Mẫn Tâm không khỏi có chút lo lắng: “Vậy sao? Việc này quá mệtmỏi, nhân tài không được trọng dụng rồi.”
Trần Tịch nhanh chóngđặt màn thầu trên cơm chín, nghe được lời này thì hết sức kinh ngạc,xoay đầu lại nói: “Sao có thể? Có thể ở trong cung bảo vệ Công chúa vàVương Gia, ta cầu cũng không được, sao có thể ngại mệt mỏi?”d`i☼ễٿn[đà♪n♣l+ê❂q✫ u-ý☮đô✣n
Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, buồn bã nói: “A Tịch nên mặc bạch y ngân giáp, giữ ấn soái hổ phù, nắm trong tay trăm vạn binh lính, nếu không cũng là mườivạn thủ lĩnh cấm quân, bảo vệ Vương cung một mảnh an bình mà không phảilà một người như vậy.”
Nghe vậy, đôi tai Trần Tịch hơi ửng đỏ,lại không nhịn được bật cười nói: “Thống lĩnh cấm quân nếu không phảitâm phúc thân tín thì không thể đảm nhiệm, nếu không chẳng may cấm quânphản bội, Vương đô sẽ lâm nguy! Sao Công chúa có thể tin tưởng Trần Tịch như vậy?”
Tâm, chưa bao giờ đau xót như vậy. Quân Mẫn Tâm muốnnói cho hắn biết: A Tịch, kiếp trước huynh đã dùng sinh mạng mình chứngminh tất cả, cho nên đời này ta sẽ tin tưởng huynh vô điều kiện, bồithường huynh…
Nhưng những lời này vĩnh viễn không thể nào nói ra, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
……….
Đêm đó, Quân Mẫn Tâm mơ thấy ác mộng, nàng mơ thấy màn âm mưu bức vua thoái vị của kiếp trước, mẫu thân cầm chủy thủ thê lương gào thét: “Ta cũngkhông muốn vậy! Là Quân gia các ngươi bức ta!”
Sau đó một kiếmbay tới, xuyên qua lồng ngực bà. Dung nhan tuyệt sắc trong phút chốcđiêu linh, Vương Phi mở to đôi mắt đen nhánh như màn đêm, nước mắt vàmáu rơi đầy đất…
Trong mộng, quá khứ bị nàng cố ý quên lãng dần dần trở nên rõ ràng như có thể chạm tay vào được.di♧ễٿnٿđà♪n❉lê●q☽uý✯đô☂n
Nửa đêm tỉnh giấc, mở mắt đến khi trời sáng.
Hôm sau Quân Mẫn Tâm đi tẩm điện Vương Phi.
Tẩm điện lớn như vậy nhưng xung quanh không một bóng người, hoa lệ yêntĩnh, lạnh lẽo thấm vào người. Quân Mẫn Tâm vẫy lui hai thị nữ Kim Lan,Mộc Cẩn, một mình vào đại điện. Bỗng nhiên trong điện có một người đira, một nam nhân râu ria mặc áo giáp.
Quân Mẫn Tâm nhìn thoángqua nam nhân hơn ba mươi tuổi này lập tức nhận ra hắn chính là Phó thống lĩnh cấm quân Vương Thủ Đức, cũng coi như là bà con xa của Vương Phi.Quân Mẫn Tâm cả kinh, thầm nghĩ: Người này cũng thật to gan! Tẩm cungVương Phi mà cũng không kiêng dè, cứ thế ra vào tự do, truyền ra ngoàithì còn gì nữa!
Nhìn thấy Quân Mẫn Tâm, nam nhân này cũng khôngquỳ lạy hành lễ, chỉ qua loa khom lưng ôm quyền sau đó nhanh chóng rờiđi, vẻ mặt hết sức kiêu căng. Trong lòng Quân Mẫn Tâm trầm xuống, mơ hồđã hiểu ra cái gì, nhưng cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Đang suy tư, âm thanh Vương Phi xuyên qua màn che dày đặc truyền đến, hờhững không chút phập phồng: “Nữ nhi thật chịu khó, quốc sự bận rộn vẫnkhông quên mỗi ngày tới thỉnh an, không giống Vương Gia, đã gần nửa nămkhông bước vào nơi này.”
Xuyên qua lớp lụa mỏng trùng điệp, chỉthấy Liễu Vương Phi một thân cung trang màu tím ngồi trên đệm êm tơ vàng sợi bạc, không dùng son phấn trang sức nhưng môi lại đỏ như máu, mặttrắng như giấy, làm nổi lên tia sáng cực kỳ lạnh lẽo thê lương.
Quân Mẫn Tâm đi tới quỳ trước giường mẫu thân, kéo đầu ngón tay lạnh lẽo của bà, nâng lên nụ cười hoàn mỹ trước sau như một: “Nữ nhi vội tới thỉnhan mẫu thân, mẫu thân khỏe chứ?”
“Tốt, khỏe!” Vương Phi ‘ha ha’ cười nhẹ hai tiếng, mỉa mai nói: “Nhờ phúc người kia, còn chưa chết.”
Tính tình Vương Phi đại biến khiến trái tim Quân Mẫn Tâm hết sức lạnh lẽo,nàng dần dần thu lại nụ cười, cân nhắc hỏi: “Mẫu thân chán ghét phụthân, chán ghét con rồi?”
Vẻ mặt Vương Phi dãn ra, con ngươi lạnh lùng trong nháy mắt hiện ra một tia khổ sở và hoang mang, thật lâu không nói gì.
Quân Mẫn Tâm cầm tay áo Vương Phi, nghiêm túc nói: “Mặc kệ đã làm sai chuyện gì, tha thứ phụ thân có được hay không? Vô luận tương lai như thế nào,con vĩnh viễn là nữ nhi của người, sẽ trước sau như một yêu người, bảovệ người. Cho nên…”
“… Không cần trả thù.” Một lúc sau, QuânMẫn Tâm lấy thanh chủy thủ giấu trong tay áo Vương Phi ra, nàng lẳnglặng ngưng mắt nhìn cây chủy thủ: Chuôi ngà voi khảm lam bảo thạch, baokiếm khắc hoa nhỏ tơ vàng, thanh chủy thủ hoa lệ mà sắc bén chiếu ra hàn quang lạnh lẽo.
Thấy vậy, sắc mặt Vương Phi đại biến!
Chính là bắt đầu từ món đồ vật nhỏ xinh đẹp này, mẫu thân từng bước đi vàovực sâu cừu hận, mái nhà ấm áp này trở nên nguội lạnh và bi thương.
Hồi lâu, nàng cười cười với Vương Phi: “Cây chủy thủ này rất đẹp, nữ nhi nhận.”
Một khắc này, ôn hòa và dao động trong mắt Vương Phi vất vả tích góp đượctừng chút một sụp đổ trong nháy mắt, tan thành mây khói, gương mặt xinhđẹp có chút vặn vẹo. Đôi môi đỏ mọng run rẩy, bà đẩy toàn bộ những thứchạm được xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn tuyệt vọng, bà khàn giọngthét chói tai:
“Cút! Cút ra ngoài! Cũng tới giành với ta! Quân gia không có cái gì tốt!”
Quân Mẫn Tâm cả kinh, trong mắt mẫu thân là căm hận và lạnh lùng như mộtthanh đao bén nhọn! Nàng không hề nghĩ tới, thanh chủy thủ kia là dấuhiệu của Liễu tộc, là đồ cưới trân quý nhất của mẫu thân.
Nhưng, Quân Mẫn Tâm lại cướp nó đi….