Tư Duệ ngước lên thì thấy một con nhỏ tóc vàng hoe bên cạnh còn có 2 nữ sinh mặt mày dữ tợn đang tiến lại , đám này mặc đồng phục của trường cô chắc là đàn chị năm cuối, thấy Tư Duệ không có phản ứng cô ta liền hất đổ hết thức ăn của cô, nghiến răng giơ tay lên định cho Tư Duệ một bạt tai thì cô đã nhanh chóng bắt được cái tay đó của ả, thuận tiện ném luôn ly nước vào mặt. Tóc vàng hoe tức điên người hét lên đầy giận giữ ra lệnh cho hai đàn em cùng xông lên đánh Tư Duệ. Nhưng cô nàng nào có sợ vẻ mặt còn hớn hở xoa xoa nắm đấm :“Đang buồn chán thì các người tự tìm tới. Nguyên tắc đầu tiên của Lâm Tư Duệ cướp đồ của tao chính là tìm chết “
Dứt lời cô nàng liền lao tới túm lấy tóc của kẻ cầm đầu kéo mạnh một cái rồi dùng đầu húc vào khuôn mặt đáng ghét ấy làm cho máu mũi của ả không ngừng tuôn ra. Lại vặn cái tay đáng chết lúc nãy dám hất đổ thức ăn của cô khiến nó kêu răng rắc một cái . Ả ta hét lên đau đớn. Đồng bọn thấy thế vội vã lao tới nhưng nào biết Tư Duệ tuy nhỏ nhưng sức khỏe lại chẳng khác nào một đại nam nhân. Đánh cho những kẻ kia mặt mũi bầm dập rồi thoải mái đứng ở bên cạnh thoải mái phủi bụi.
“Mau trả tiền thức ăn đây, nếu không đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây “
Tóc vàng hoe run run bò dậy móc trong ví còn 200.000 liền nộp hết cho Tư Duệ rồi cùng đồng bọn nhanh chóng chạy mất . Tư Duệ cũng lười so đo, mắt thấy sắp hết tiết sử lại nhanh chóng trèo tường vào. Thầy giáo vừa dạy hết tiết đi ra thấy Tư Duệ vẫn đang “thành thành thật thật” đứng chịu phạt , tức giận trong người cũng nhanh chóng biến mất :”Đến giờ nghỉ trưa rồi, em đi đi , lần sau nhớ chú ý!”
Tư Duệ cười nịnh nọt :”Em biết thầy tốt nhất mà !”
Thầy giáo hừ mũi rồi rời đi, Bội San cũng nhanh chóng dán tới truy hỏi, Tư Duệ chớp chớp mắt tinh nghịch khiến Bội San càng thêm nghi ngờ. Cô thừa biết tính của Tư Duệ có đời nào mà ngoan ngoãn chịu phạt chứ chắc chắn là đã đi gây chuyện ở đâu rồi. Thế nhưng Tư Duệ vẫn một mực khai rằng bản thân đã đứng chịu phạt Bội San đành phải dùng tuyệt chiêu ép khẩu cung, vừa hỏi vừa thọc lét khiến Tư Duệ vặn qua vặn lại né tránh cuối cùng đành phải buông cờ trắng đầu hàng. Cô kể lại chuyện lúc sáng cho Bội San nghe.
Đang đến khúc cao trào thì loa trường lại đột nhiên thông báo : [Mời em Lâm Tư Duệ lớp 11C lên phòng giáo viên có việc]
Tư Duệ và Bội San bốn mắt nhìn nhau rồi đi nhanh đến phòng giáo viên. Cô vừa bước vào phòng thầy chủ nhiệm đã hét ầm lên, mà bên cạnh thầy là con nhỏ tóc vàng với cánh tay băng bó và một người phụ nữ trung niên :”Lâm Tư Duệ ! Là học sinh không lo học mà lại ra ngoài đánh nhau hả?! Không học hành được tử tế thì cũng phải biết điều ngoan ngoãn một chút chứ ?! Em muốn bị thôi học phải không?!”
Lâm Tư Duệ tức giận đến đau gan, con nhỏ thối này gây sự trước còn dám mách lẻo. Thấy Tư Duệ trừng mắt nhìn tóc vàng hoe cũng giật nảy mình theo quán tính lùi ra núp sau lưng người phụ nữ trung niên. Tư Duệ nhếch môi nhưng chưa kịp đắc ý thì đã bị một quyển sách giáng cho ngay đầu. Thầy chủ nhiệm giận giữ hét lên :”Trò trừng mắt với ai thế hả ? TRÒ BỊ ĐÌNH CHỈ HỌC…!”
Sau khi nhận hình phạt Tư Duệ làu bàu bước ra , Bội San đã đứng đợi sẵn bên ngoài. Tư Duệ cười xòa :”Thế này có xi nhê gì chứ hahaha nhưng mà sao nó biết tên tớ được nhỉ ?! ”.
Bội San lắc đầu nhắc lại “Cậu quên rồi sao ? Nguyên tắc đầu tiên của Lâm Tư Duệ cướp đồ của tao là tìm chết .” Lâm Tư Duệ à một tiếng sau đó kêu Bội San cùng đi phục thù. Cô nàng đang nghĩ cách phải làm sao để hạ đo ván con nhỏ láo toét ấy thì Bội San đã lên tiếng:”Tớ nghĩ cậu vẫn còn vấn đề đáng lo hơn là kế hoạch phục thù đấy. Có lẽ nhà trường đã thông báo về nhà cậu rồi… ” Nụ cười trên khuôn mặt Tư Duệ tắt dúm, sao đến bây giờ cô mới nhận ra chứ?! KHÔNG…. XONG…RỒI……!!!
Bội San tiễn Tư Duệ về , vừa đi vừa nhẹ giọng “an ủi” :”Tớ nghĩ là cậu sẽ không sao đâu. Bị giết vì bị đình chỉ học cũng thật là……”
“Này! Cậu có phải bạn của tớ không vậy ?! Người ta đang lo lắng muốn chết đã không giúp thì thôi còn đổ thêm dầu vào lửa”. Tư Duệ phẫn nộ nói nhưng trong lòng lại không khỏi một trận rét run. Không lẽ mẹ định giết mình vì bị đình chỉ học thật sao? Chắc là không đâu…
Nghĩ mãi thì cũng đã về tới nhà rồi. Tư Duệ hít sâu một hơi mở cửa bước vào. Thế nhưng PHẬP một cái, một con dao gọt hoa quả bay ngang qua mặt Lâm Tư Duệ cắm chặt vào cánh cửa. Cô sợ đến dựng cả tóc gáy, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt. Chỉ thấy ma ma đại nhân khuôn mặt u ám đang từ từ bước ra, tay kia vừa phóng dao, tay còn lại cầm chiếc chảo đang hướng cô đi tới “Lâm Tư Duệ, tôi đã bao giờ yêu cầu chị phải học thật giỏi hay bắt chị làm việc nhà chưa? Vậy mà sao chưa có sự đồng ý của tôi chị đã dám đem cái giấy đình chỉ học về thế hả?”
Dứt lời mẹ cô toan cầm chảo gõ lên đầu cô thì ba cô đã nhanh chóng lao đến ôm chặt lấy mẹ Lâm :”Em yêu, em không nấu ăn cầm dao với chảo để làm gì chứ ?” Nói rồi ông quay sang nháy mắt với Tư Duệ bảo cô mau chạy đi đến tối rồi về .Tư Duệ chỉ kịp hét lên một tiếng “Con xin lỗi” rồi ba chân bốn cẳng chạy biến.