Không khí buổi sáng mùa thu thật dễ chịu với những tia nắng nhẹ nhàng và làn gió mơn man, se lạnh. Trên chiếc giường ấm áp đó tiếng chuông báo thức reo lên liên hồi, thế nhưng cũng chỉ có một cánh tay với ra vội tắt kịp chuông báo thức để nó không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình. Chỉ đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt đang say ngủ thì cô gái trong chăn mới khẽ động. Mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tay thì đang mò mẫm điện thoại, vừa mở mắt ra cô đã giật mình vội vàng thức dậy, còn chưa kịp ăn sáng đã lao ra khỏi cổng.
Lâm Tư Duệ, 17 tuổi, học sinh của ngôi trường nổi tiếng dành cho những kẻ lắm tiền ‘Thịnh Thế’, và bây giờ cô nàng đang phải gấp rút chạy đến trường vì bị cái nết ngủ của mình hãm hại. Vừa đi cô nàng vừa không ngừng than vãn :”Aisss, muộn mất rồi ! Lão đại bàng đầu hói ấy đã nói nếu đi trễ một lần nữa thì sẽ báo phụ huynh, lần này mình chết chắc rồi….huhuhu”.
…..RENG !!! Tiếng chuông trường vang lên báo hiệu rằng đã đến giờ đóng cổng. Lâm Tư Duệ vắt chân lên cổ chạy thục mạng thế nhưng vẫn không kịp. Chỉ còn một chút nữa thôi mà ….Đang buồn rầu thì từ xa xa Tư Duệ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cũng đang liều mạng chạy. Đúng là bạn thân chí cốt có khác, hôm nay Bội San cũng lại đi học trễ. Lâm Tư Duệ còn chưa kịp cảm thán xong đã bị Bội San kéo đi:”Còn đứng đấy làm gì ? Mau chạy đi kẻo lão hói phát hiện !”
Vừa dứt lời một giọng nói đầy giận dữ vang lên :”NÀY! Mấy em kia mau đứng lại ! Lại là các em nữa sao ? Bộ các em là học sinh tiểu học hay sao mà suốt ngày đi trễ vậy ?”Lâm Tư Duệ chỉ để lại một câu “Em xin lỗi” rồi cùng Bội San ba chân bốn cẳng chạy mất hút.
Thầy quản sinh đuổi theo ngay phía sau, hai cô nàng vừa chạy vừa thở hồng hộc. Tư Duệ không thể tin được vào mắt mình, tốc độ của thầy hình như ngày càng nhanh rồi nhỉ ?Chẳng lẽ do ngày nào cũng rượt theo tụi mình hay sao ?! Thấy tình hình không ổn Tư Duệ nháy mắt cho đồng đội, Bội San giơ ngón cái ra hiệu đã hiểu, sau đó cả hai không nói không rằng cứ thế rẽ ra hai hướng nhân lúc thầy đang phân vân không biết đuổi theo ai cả hai đã dùng tài trèo tường có một không hai của mình để tẩu thoát.
Tư Duệ và Bội San là đôi bạn thân đồng cam cộng khổ, có phước cùng hưởng có họa tự chịu. Nói đùa thôi, họ chơi với nhau từ nhỏ lại học chung một lớp nên tính cách có phần tương đồng, sau màn “vận động” buổi sáng khiến gà bay chó sủa ở sân trường thì cả hai cũng thành công thoát khỏi thầy quản sinh và yên vị trong lớp.
Tư Duệ vốn ham chơi không thích đi học, thường xuyên ngủ gục trong lớp, bảng thành tích thì tệ chẳng phải bàn. Nàng đã đứng thứ nhất thì không ai dám đứng thứ hai từ dưới đếm lên . Nhưng do ma ma đại nhân quá uy vũ nên cô vẫn luôn cố gắng đến trường dù cũng chẳng có mấy chữ vào đầu .
Hiện giờ cô nàng đang ngủ ngon lành trong tiết sử , trái với nhiệt huyết của người thầy cái gì mà nỏ thần, cái gì mà kiếm thần cũng đều bị cô quăng ra sau hết rồi còn đâu. Khò….Khò… tiếng ngáy cứ thế lớn dần và vang đều một cách có quy luật. Bốn mươi lăm cặp mắt đồng loạt quay đầu về nơi có âm thanh “êm dịu” ấy. Thầy giáo tức giận đến xanh mặt cầm một viên phấn lên chọi một phát . Chỉ thấy nữ sinh trên bàn khẽ nhăn mày kêu đau rồi đứng phắt dậy hét lớn “Con mẹ nó…Đứa nào ném đấy ? Muốn chết hả ?”
“Là đứa này!” Lâm Tư Duệ xoa xoa mắt nhìn, chỉ thấy lão thầy đang tức giận đến nỗi khói cũng sắp bốc lên đầu “Sao hả ? Có ngon thì đánh đi!”
“Em nào dám, em nào dám” Vừa nói cô nàng vừa nở nụ cười lấy lòng
“Chủ nhật mời phụ huynh lên gặp tôi” Thầy giáo lạnh lùng mở miệng khiến nụ cười trên mặt Tư Duệ trở nên méo xệch, vội vã xin tha . Thầy giáo hừ lạnh, ông cảm thấy đứa học sinh này chẳng giống mầm non của đất nước mà giống sâu già đục khoét mầm non thì đúng hơn. Nhưng nể tình Lâm Tư Duệ đã khẩn khoản xin ông cũng mềm lòng quyết định cho cô một cơ hội. Thầy giáo chỉ tay vào hình trong sách giáo khoa hỏi Tư Duệ đó là thứ gì khiến cô nàng bối rối.
Lâm Tư Duệ liếc ngang liếc dọc cũng chỉ có mình Bội San nhắc bài cho cô nhưng mà cô ấy lại ngồi xa quá nghe cũng chả rõ nữa. Cuối cùng chỉ có thể dựa vào sức mình, Tư Duệ nhìn vào bức ảnh hồi lâu phát hiện trên ảnh là hai khúc gỗ ghép với nhau thành hình chữ thập, bên trên còn có nhiều mũi nhọn, dưới chân có cọc đỡ thế là cô mạnh dạn đoán “Thưa thầy đây là mô hình máy bay chiến đấu”.
Cả lớp được một trận cười to thầy giáo im lặng bóp trán. Không đúng sao? Tư Duệ thầm nghĩ lại liếc thầy giáo đứng trên bục giảng, sau một hồi hít thở ông mới bình tĩnh, gằn từng chữ: “Đây là cái Nỏ… Thần.. Là Nỏ Thần đấy biết chưa?”
Tư Duệ lại kinh ngạc thốt lên “Sao có thể là nỏ được chứ? Nếu bắn vào một người không phải trên người sẽ thủng rất nhiều chỗ sao? Thật tàn ác”.
Đến lúc này thầy giáo cũng không thể nhịn được nữa hét lớn đuổi cô ra khỏi lớp, đứng chịu phạt bên ngoài nhưng cô nàng nào đó vẫn rất dung dung, vừa bước ra khỏi cửa mắt đã liếc ngang liếc dọc. Tư Duệ xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình mà buồn bực bởi lúc sáng đi vội quá vẫn chưa kịp nhét cái gì vào bụng, thời tiết hôm nay lại đẹp như thế đứng đây chịu phạt thì hơi phí.
Lâm Tư Duệ nghĩ nghĩ chân đã tự bước ra phía sau trường. Cô nàng thành thạo bám vào bờ tường, nhún nhún chân rồi dùng sức bật qua khỏi bức tường cao hơn 2 mét. Sau khi xác định không có vấn đề gì mới rảo bước trên đường lớn hướng thẳng tới công viên gần đó. Tư Duệ mua hai cái đùi gà lớn thêm một cốc nước pepsi đang há miệng ra chuẩn bị cạp lấy miếng gà thơm ngon thì một giọng nữ đanh đá cất lên :”Ê, con nhóc kia! Học sinh thì giờ này phải ngoan ngoãn ngồi trong lớp học chứ. Ở đây làm gì vậy hả? Chắc là có ít tiền phải không?”