” Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Công chúa đã trở về! Công chúa đã trở về rồi!” – Sau khi tảo triều tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy đến ngự thư phòng hướng về phía Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bẩm báo.
” Vực Nhi đã về rồi? Nàng ở đâu?” – Hoàng Thượng vội vàng hỏi.
” Nô tài mới vừa từ cung môn trở về liền nhìn thấy Công Chúa điện hạ đã trở về, hơn nữa nàng còn mang theo một cô nương, cho nên nô tài lập tức đến bẩm báo!” – Tiểu thái giám nói.
” Hừ! Rốt cuộc đã chịu quay về rồi!” – Hoàng Thượng cả giận, ” Nhanh gọi Vực Nhi đến đây cho trẫm!”
” Dạ! Nô tài tuân chỉ!” – Tiểu thái giám đáp lời liền vội vàng chạy ra ngoài.
” Hoàng Thượng! Hiện giờ Vực Nhi đã trở về, người sao lại còn sinh khí chứ?” – Hoàng Hậu khuyên nhủ.
” Trẫm đương nhiên sinh khí! Giận nàng giờ này mới chịu trở về! Còn bên cạnh những người không đứng đắn như vậy! Trẫm muốn xem thử nàng giải thích chuyện này ra sao!” – Hoàng Thượng cả giận nói.
” Ai chà! Vực Nhi từ nhỏ đến lớn đều thích phiêu bạt giang hồ, có thể tiếp cận nàng khẳng định đều là giang hồ hào hiệp thôi.” – Hoàng Hậu nói.
” Lòng người hiểm ác! Cái gọi là ” minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, ái phi!” -Hoàng Thượng nói, – ” Cho nên, nói gì đi nữa Trẫm cũng muốn nàng giải thích rõ ràng!”
Thanh Phong Cư lúc này không khí vô cùng náo nhiệt, các cung nữ gấp rút hầu hạ cho hai cô nương. Tắm rửa, thay quần áo,trang điểm, chải đầu, chỉ trong chốc lát, một công chúa, một quận chúa liền bước ra ngoài cửa phòng.
” Công Chúa điện hạ! Công Chúa điện hạ!” – Tiểu thái giám vội vàng chạy đến.
” Làm sao vậy! La thét cái gì chứ!” – Tư Vực nhìn tiểu thái giám ngăn cản mình.
” Hoàng Thượng truyền Công Chúa nhanh đến Ngự Thư Phòng!” – Tiểu thái giám đáp.
” Đúng lúc! Ta cũng đang muốn nói chuyện với phụ thân đây!”- Nói rồi, Tư Vực liền kéo Phạm Ngưng Toa đi đến Ngự Thư Phòng.
” Vực Nhi thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu!” – Tư Vực thi lễ.
” Chiếu nghĩa thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng di nương!” – Phạm Ngưng Toa cũng thi lễ.
Nhắc đến Phạm Ngưng Toa, thuở nhỏ sống ở Hoàng cung, sau cùng phụ thân đến trấn thủ biên cương, phụ đệ ở Vu Diệu Phong. Bởi Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rất thương yêu Phạm tiểu thư, đồng thời, Hoàng Thượng cùng Trấn Tây Hầu thuở nhỏ lại là bạn bè, vậy nên liền sắc phong cho Phạm tiểu thư là Chiếu Nghĩa Quận Chúa, thế nên danh hiệu so với Tư Vực không sai biệt cho lắm, bởi Tư Vực cũng có phong hàm là Chiếu Hiền Công Chúa. Bởi vậy, giờ đây Phạm Ngưng Toa cho dù nhiều năm chưa gặp Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nhưng chỉ cần nàng nói ra phong hàm là có thể biết được thân phận.
” Còn thỉnh an? Trẫm đã tức đến chết rồi đây! Còn an an cái gì nữa chứ!” – Hoang Thượng nói.
” Hoàng Thượng! Nếu ngài còn sinh khí thì trước hết đừng vội gặng hỏi!” – Hoàng Hậu nói.
” Hừ!” – Hoàng Thượng nhìn Tư Vực liếc một cái rồi liền đem ánh mắt hướng về phía Phạm Ngưng Toa, ” Ngươi là nữ nhi của tên ” Phạm hồ đồ” à? Đã lớn đến như vậy rồi sao!”
Phạm hồ đố là tên Hoàng Thượng thường gọi Trấn Tây Hầu, Trấn Tây Hầu tên là Phạm Bác Vũ, là thư đồng thuở nhỏ của Hoàng Thượng, cũng là người con duy nhất người Hữu Tướng của Tiên Đế. Hoàng Thượng lúc còn đi học, Phạm Bác Vũ làm thư đồng luôn mơ mơ hồ hồ, sách đọc không ít, nhưng chỉ có ham thích vũ đạo lộng thương, suốt ngày nghiên cứu binh pháp võ học, cho nên thường xuyên không nhớ rõ mấy thứ bài tập linh tinh, bởi vậy Hoàng Thượng gọi hắn là Phạm hồ đồ.
” Như thế nào? Ngươi làm sao mà gặp được Vực Nhi? Nghe nói là ngươi đào hôn, sao bây giờ lại chạy đến chổ ta?” – Hoàng Thượng nói.
” Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ không đuổi con về với phụ thân chứ!” – Phạm Ngưng Toa sốt ruột.
” Ai chà! Đậu Đậu mau mua đến cho ai gia nhìn thử một cái xem nào!” – Hoàng Hậu hòa ái nói.
” Chà! Vẫn xinh đẹp như trước!” Hoàng Hậu nói, ” Nhiều năm không gặp như vậy chỉ cần liếc mắt một cái cũng còn có thể nhận ra mà!”
Nói hoàn toàn chính xác, diện mạo Phạm Ngưng Toa chính là phóng đại gương mặt lúc thơ ấu mà thôi, trên cổ nàng có lung linh ngọc, là một cặp như đúc với Tư Vực, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu hỏa nhãn kim tinh một chút có thể phân rõ, hơn nữa mấy ngày trước đây Trấn Tây Hầu đã đưa đến ” Thư thông báo đào hôn cùng bức họa của nàng”, bằng chứng như sơn, bởi vậy căn bản không cần hoài nghi thân phận nàng.
Mặt khác, còn có một chứng cớ trọng đại, chính là từ khi Tư Vực đi cùng Đản Đản đã bị Hoàng Thượng cho người giám sát, thiện hạ rộng đến đâu cũng là vương thổ, từ lúc Tư Vực đem Đản Đản từ Dương tri phủ ra ngoài, tri phủ liền thu được một mật hàm cùng bức họa của Tư Vực, cho nên đem tin thông báo cho quan phủ lân cận, bởi thế việc Phạm Ngưng Toa xuất hiện Hoàng Thượng cũng đã biết.
” Trẫm hỏi ngươi! Bên cạnh ngươi có phải có một tiểu độc nhãn? Hắn là người nào?” – Hoàng Thượng gặng hỏi Tư Vực.
” Phụ Hoàng sao lại biết được?” – Tư Vực ngạc nhiên.
” Hừ! Nói ngươi kinh nghiệm giang hồ còn thiển cận ngươi lại không nhận! Thiện hạ này đâu đâu cũng đều là vương thổ nhưng lời này ngươi chưa nghe qua sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi xuất cung, trẫm sẽ khoanh tay ngồi nhìn, hành tung của ngươi trẫm đều giám sát, bằng không tại sao quan phủ không truy vấn ngươi!” – Hoàng Thượng nói.
“……………Hừ……………..Phụ Hoàng người thật giảo hoạt!” – Tư Vực quanh co.
” Ha ha! Là gừng càng già càng cay! Vực Nhi ngươi học lấy đi! Ngươi còn rất trẻ tuổi, muốn qua mặt phụ hoàng ngươi, ngươi còn kém xa lắm!” Hoàng Thượng cười nói.
” Nếu Phụ Hoàng đã nhắc tới tiểu độc nhãn, vậy thỉnh Phụ Hoàng hạ chỉ cho Trấn Tây Hầu đưa y đến đây, theo thần nhi biết y đang ở phủ Trấn Tây Hầu.”- Tư Vực nói.
” Hắn là người nào! Đáng giá để ngươi đem vào hoàng cung, mà ngươi đã tìm được Dược Vương chưa?”- Hoàng Thượng nói.
” Tên tiểu độc nhãn kia chính là đồ đệ của Dược Vương, về phần Dược Vương……..” – Tư Vực do dự.
” Dược Vương nàng giờ ra sao? Vực Nhi…….” – Hoàng Hậu nói.
” Nàng đã Tiên Du nhiều năm rồi…….” – Tư Vực nói.
” Cái gì?………Tiên………Tiên Du…..” – Hoàng Hậu nghe xong liền ngất xỉu.
…………………………………………..
” Mẫu Hậu! Mẫu Hậu! Người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!” – Tư Vực đỡ Hoàng Hậu trên giường dậy nói.
“…………….Vực Nhi……………Nàng rốt cuộc làm sao……….Con nói xem sao nàng lại đi trước ta một bước chứ!” – Hoàng Hậu nước mắt tuôn tràn.
” Mẫu Hậu, người, người hãy nén bi thương!” – Tư Vực trong lòng thương cảm, Hoàng Thượng đứng bên cạnh cũng khẽ thở dài.
” Vực Nhi! Mau nói cho Mẫu Hậu biết, nàng chết như thế nào?” – Hoàng Hậu nói.
” Dược Vương, Dược Vương nàng……Nàng là trúng ” Phi Tiên”……….” – Tư Vực nói.
“Cái gì? Nàng cũng trúng phải Phi Tiên?……Thật sự là………..Thật sự là oan nghiệt mà!” – Hòag Hậu nhắm chặt hai mắt thở dài.
” Mẫu Hậu, Dược Vương nàng để lại một cái hộp, phái đồ đệ nàng đem đến ” Cổ Vương Thiên Giả”, Vực Nhi nghĩ, có lẽ đó là phương pháp hóa giải Phi Tiên Độc, cho nên thỉnh Mẫu Hậu hạ chỉ cho Trấn Tây Hầu tức tốc đem người đến!” – Tư Vực nói.
” Cổ Vương Thiên Giả? Haha! Thật sự là đến lúc sắp chết cũng còn muốn trêu người mà!” – Hoàng Hậu cười khổ nói. ” Được rồi! Vậy truyền ý chỉ gọi hắn đem người đến, cũng tránh cho phụ hoàng ngươi nhọc nhằn.”
” Tốt! Vực Nhi đi làm ngay!” – Nói xong Tư Vực liền rời khỏi.
” Hừ chạy trốn là mau thôi, ngay cả mẹ cũng chẳng để ý!” – Hoàng Thượng nói dứt lời liền ngồi xuống nắm lấy tay Hoàng Hậu.
” Ha ha! Vực Nhi cũng là lòng như lửa đốt mà!” – Hoàng Hậu cười nói.
Đản Đản ở phủ Trấn Tây Hầu hai ngày, thấy Tây Hầu đã khôi phục liền thu xếp hành lý rời đi, bất luận Trấn Tây Hầu có khuyên bảo thế nào đi chăng nữa cũng không cản chân được y, cho nên Trấn Tây Hầu liền tiễn Đản Đản đến Đông Môn, thấy Đản Đản đi xa mới quay về phủ. Nhưng một ngày sau, Huyền Chiếu liền đến bẩm báo.
” Hầu Gia! Hầu Gia! Trong cung truyền khẩu dụ của Hoàng Hầu, bảo Hầu gia tức tốc mang Đản Đản đến Hoàng Cung!” – Huyền Chiếu nói.
” Cái gì?” – Trấn Tây Hầu cả kinh, ” Như thế nào bây giờ mới đến….Hắn đã đi một ngày rồi, đuổi cũng không kịp, bảo ta làm sao mà giao người đây! Thật là!”
” Hầu gia! Đản công tử không phải là muốn đến Kinh Thành sao? Không bằng tiểu nhân lập tức dùng bồ câu báo tin, thông báo cùng Hoàng Hậu nương nương!” Huyền Chiếu nói.
” Ai cha! Làm gì lại đơn giản như vậy! Nếu trên đường có gì sơ xuất! Tiểu tử kia lại không có võ công!” Trấn Tây Hầu nói.
” Hầu gia, ý chỉ này cũng không nói rõ, nhiều lắm thì xem như mật báo, hơn nữa công công đưa đến cũng nói, sẽ không truy cứu trách nhiệm!” – Huyền Chiếu nói.
” Lại có việc này à? Vậy ngươi mau thông báo cho Hoàng Hậu nương nương đi! Xem ra tiểu tử kia cũng không phải quan hệ quốc sự gì, chỉ là Hoàng Hậu sao lại biết hắn ở chổ ta chứ?” – Trấn Tây Hầu suy nghĩ…..
” Cái gì? Người đã rời khỏi rồi?” Tư Vực nhận được thông báo của cung nữ như sét đánh bên tai.
” Công Chúa, Trấn Tây Hầu nói người đã đi hơn một ngày rồi, hẳn là đã đến Kinh Thành, cho nên chỉ cần phái người tìm kiếm là được.” – Cung nữ nói.
” Được! Ta đi bẩm báo với phụ hoàng!” – Tư Vực nói xong liền bỏ chạy đi xin thánh chỉ.
Sau đó, Kinh Thành đâu đâu đều có bức họa của Đản Đản cùng tư liệu về y, tuần thành thủ vệ bắt đầu lục soát, phàm gặp người tương tự đều mang đến Nha Môn Kinh Thành, để Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa phân biệt. Mà lúc này đây, Diễn viên Đản Đản của chúng ta cũng sắp đến Kinh Thành, cũng đang chuẩn bị bước một bước vào lòng bàn tay của Tư Vực.
Ngay sau chuyện đêm đó, Tư Vực mỗi ngày đều đúng giờ đến đưa tin cho giang thái y, sau đó liền thần bí biến đâu mất, chỉ còn có Phạm Ngưng Toa cùng Tháp Cát Nhã luyện đàn, Đản Đản vẫn là vô công rồi nghề ngồi bên cạnh, chẳng qua là không quan tâm Tư Vực làm gì, ngược lại cả ngày ngơ ngẩn, nhìn cứ như bộ dáng người không ngủ.
” Ta nói! Đầu đất! Cho dù tiếng đàn của hai mỹ nữ bọn ta có làm cho ngươi ngủ gật, nhưng diện mạo ta và Tháp Cát Nhã không đến mức phải để ngươi ngáp lấy ngáp để vậy!”- Phạm Ngưng Toa chỉ chỉ vào mũi Đản Đản.
” Ngưng Toa! Thôi đi, Thái Y Đại Nhân nhất định là nhất định là không được nghỉ ngơi tốt !”- Tháp Cát Nhã kéo tay Phạm Ngưng Toa.
” Y làm gì mà không ngủ tốt chứ!! Y một ngày ngoài ăn chính là ngủ! Còn có thể làm gì!”- Phạm Ngưng Toa nói.
” Ngưng Toa, nếu không thì ta rất ngốc, Thái Y Đại Nhân đã không cần tối nào cũng dạy bù cho ta!” – Tháp Cát Nhã nói.
” Hừ! Tháp Cát Nhã! Ta thấy ngươi cũng đừng theo tên đầu đất này học nữa! Cái thổi lá liễu gì đó của y, mà cũng coi là nghệ thuật sao?! Hừ! Khó trách ngươi mãi không học được!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Chỉ cần có âm hưởng nhạc khúc, cũng đều xem là nghệ thuật được, chỉ khác ở hình thức biểu đạt….” – Tháp Cát Nhã đang giải thích lại bị cắt ngang.
” Được rồi! Được rồi! Ngươi cũng đừng bàn với ta, ta cũng không học qua lý luận kia! Dù sao về chuyện này y có bản lĩnh sao?” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Hừ! Nói ta không tốt! Vậy ngươi thử thổi cho ta xem!” – Đản Đản cả giận nói.
” Ai nha! Ngươi dám thô lỗ với ta! Đừng quên! Ngươi chẳng qua là thái y, ngay cả quan phẩm cũng chẳng có! Huyện quan so với ngươi còn lớn hơn! Bây giờ còn dám trước mặt bổn quận chúa la lối, phải chăng không muốn sống!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Được rồi! Ngưng Toa! Ngươi đừng chấp nhặt y, Thái Y Đại Nhân không phải có ý đó, y bản tính thành thật thiện lương, ngươi sao lại không thể bỏ qua cho y ?” – Tháp Cát Nhã.
” Ta nói Tháp Cát Nhã a! Ngươi không cần tất cả đều bênh vực tên bại hoại này!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Ngươi Ngươi!! Bình thường luôn khi dễ ta, giờ ngươi lại khi dễ Tháp Cát Nhã! Hừ! Ngươi mới là bại hoại đó!” – Đản Đản thấy Tháp Cát Nhã bị nói đến thẹn đỏ mặt nhân tiện nói.
” A! Ngươi đau lòng?! Hừ! Nói cho ngươi biết! Ngươi tốt nhất nên thành thật, nên ăn ăn uống uống, chuyện người khác ngươi không cần quản, nếu còn chọc ta, ta sẽ đem ngươi đánh đến thành gấu trúc, có sợ không?” Phạm Ngưng Toa nói.
” Hừ! Ngươi có thể khi dễ ta, nhất định không thể khi dễ nàng! Ta không sợ ngươi đâu!” – Đản Đản rít gào nói.
” Ai yo! Ngươi về điểm này còn có dũng khí muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?! Ta bây giờ đây sẽ thành toàn cho ngươi!” – Phạm Ngưng Toa nói xong liền giơ tay lên, nhạc phổ cầm trong tay hướng đầu Đản Đản ném tới.
” Ai nha!” Đản Đản bị đánh thét lớn – ” Quân tự động khẩu không động thủ!”
” Ta cũng không phải là quân tử! Ta chính là muốn đánh ngươi!” – Phạm Ngưng Toa nói xong liền muốn đánh.
Tiếp theo, Phạm Ngưng Toa đuổi theo phía sau không buông, Đản Đản ôm đầu chạy, nhưng mặc kệ là tránh thế nào ít nhiều đề bị đánh, cho nên cứ kêu y nha y nha! Tháp Cát Nhã bên cạnh quýnh quáng, giúp cũng không phải, mà cản cũng không được, vì thế cũng chỉ có thể hết lời van nài Phạm Ngưng Toa.
” Ngưng Toa! NgưngToa! Đừng đánh! Tha cho y đi!” – Tháp Cát Nhã liên tục khuyên can.
Ầm ĩ một trận, rốt cuộc được Tư Vực vừa trở về ngăn lại.
” Chuyện gì xảy ra?! Ta không ở đây một lát hai người các ngươi liền không yên tĩnh!” – Tư Vực nhiều mày bộ dáng đầy tâm sự.
” Hừ! Ngươi đi hỏi bảo bối phiền phức của ngươi đi!” – Phạm Ngưng Toa tức đến thở hồng hộc nói.
” Ngươi làm cái gì?” – Tư Vực hỏi Đản Đản.
” Ta, ta cái gì cũng không làm, chẳng qua là ngáp ngủ thôi!” – Đản Đản ủy khuất bỉu môi, một bên Phạm Ngưng Toa xoa xoa ấn ký hồng hồng sau ót Đản Đản, trầm mặc không nói gì.
” Ngủ gà ngủ gật?” – Tư Vực tựa hồ có chút không kiên nhẫn, ” Có đúng là chuyện như vậy?”
” Hừ! Y chống đối ta!” – Phạm Ngưng Toa cả giận.
“Ai chống đối ngươi ! Rõ ràng là ngươi không có gì đi kiếm chuyện!”- Đản Đản
” Ngươi còn dám nói!” – Phạm Ngưng Toa.
×! #@#%@%%. . . . . . @%@. . . . . . ×&×&
” Đủ rồi!” – Tư Vực thét một tiếng khiến cả hai ngưng lại.
” Ta mặc kệ các ngươi làm sao lại thế này, tóm lại, về sau còn vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đuổi đánh nhau ta đều liền đuổi ra ngoài!”- Tư Vực cả giận nói liền khua tay áo rời đi.
” Nàng đây là làm sao vậy? Uống nhầm dược !” Phạm Ngưng Toa nói xong cũng đi.
” Tư Vực…..” – Đản Đản nhìn thấy bóng Tư Vực rời đi nhỏ giọng gọi thầm.
” Thái Y Đại Nhân! Còn đau không?”- Tháp Cát Nhã ân cần thăm hỏi đem Đản Đản đang suy nghĩ hỗn đoạn trở về thực tại, lúc này y mới y thức từ lúc Tư Vực xuất hiện Tháp Cát Nhã liền một mực đặt tay sau đầu mình.
” Ách….Không, không đau ! Không đau! ” – Đản Đản đỏ mặt thoát khỏi tay Tháp Cát Nhã, lui về sau mấy bước ngây ngốc cười.
“Thái Y Đại Nhân chán ghét ta sao?” – Tháp Cát Nhã chậm rãi thu hồi tay mình.
“Không chán ghét! Không chán ghét!” – Đản Đản vội nói.
“Nếu không chán ghét, vậy Thái Y Đại Nhân vì gì luôn đối với Tháp Cát Nhã lúc nóng lúc lạnh né tránh?” – Tháp Cát Nhã có chút ủy khuất nói.
” Nào có a! Ta nào có trốn tránh ngươi! Ngươi xinh đẹp như vậy…..” – Đản Đản nói xong liền gảy gảy đầu.
“Ngài thích ta sao?” Tháp Cát Nhã đột nhiên hỏi.
“A? !” Đản Đản hoảng sợ nói, “Ta, ta. . . . . .”
“Thái Y Đại Nhân do dự như vậy , xem ra là thật ra không thích Tháp Cát Nhã, chính là, chính là ta thích ngươi, thiệt tình thích ngươi!” Tháp Cát Nhã mắt ướt lệ hướng Đản Đản tiến vài bước.
“A? ! Ta. . . . . . Ngươi, ngươi đừng khóc a! Ta, ta chưa nói không thích a!” Đản Đản không biết nên nói như thế nào cho phải .
“Chính là chưa nói không thích cũng không có thể nói là thích a!” Tháp cát nhã bổ nhào vào lòng ngực Đản Đản khóc càng lợi hại.
“Ta, ta thích a! Ngươi vừa xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, ai lại không thích a! Ngươi đừng khóc , ta thích ngươi là được!” Đản Đản nói.
“Thật vậy chăng?” Tháp Cát Nhã ngẩng đầu nhìn Đản Đản nói.
“Thật sự! Thật sự!” Đản Đản nhìn thấy người dang khóc trong lòng mình như trở nên thập phần thẹn thùng đáng yêu, không biết như thế nào đột nhiên có cảm giác miệng khô lưỡi khô , cảm xúc mênh mông.
“Thật sự là tốt rồi!” Tháp Cát Nhã trên mặt có mỉm cười, nụ cười thực mê người, lúc sau, nàng liền nhẹ nhàng mà hôn lên môi Đản Đản.
Mới đầu, bất thình bị hôn khiến Đản Đản ngây người, chính là cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng ngực , còn có đôi môi mượt mà, thỉnh thoảng còn kèm theo thanh lương khiêu khích từ đầu lưỡi, bao nhiêu kinh hãi không còn sót lại chút gì . Đản đản vẫn là lần đầu tiên cùng nữ hài tử như vậy thời gian dài, tuần tự mà hôn môi, chỉ cảm thấy từng trận khô nóng theo lòng bàn chân hướng đến đỉnh đầu, lúc sau, từ bị động Đản Đản ngược lại chủ động , y hôn thật sâu người trong lòng ngực, thưởng thức đầu lưỡi mềm mại cùng hương vị ngọt ngào của nàng……
Thanh thiên bạch nhật, Đản Đản cùng Tháp Cát Nhã ngay tại trong viện hôn môi khí thế ngất trời , ở nhà giữa có một người ngồi ở cửa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như núi lửa sắp tuôn trào thiêu đốt , nửa ngày mới nghẹn ra một câu”Tức chết ta ! Có cần phải diễn đến như vậy hay không! ! !” ….Trong sương phòng cũng có kẻ bên trong nhìn lén, chẳng qua nàng nhìn thấy như vậy bình tĩnh nói thầm : “Muốn chết! ! !”. . . .
**Thật là khó hiểu mà >.<~~**