Nói đến việc Đản Đản bị nhóm người kia đem đến Thành Bắc – Phủ đệ Trấn Tây Hầu, Phủ đệ của ngài không rộng lắm, ngoài cửa lớn ngay cả bảng hiệu cũng không không có, rõ ràng chỉ là chổ ở lâm thời, nhưng đối với một đại nhân vật như Trấn Tây Hầu như vậy quả là quá keo kiệt rồi, bị túm đến nơi này khiến Đản Đản thật sự cảm thấy không một khả năng nào là Trấn Tây Hầu mời y đến, hơn nữa, đường đường là Trấn Tây Hầu là huynh đệ khác họ với đương kim hoàng thượng, bên người chắc chắn sẽ có cung đình nhất đại danh y, hà cớ gì lại có cơ hội đến lượt y chứ?
Lòng tràn đầy hồ nghi Đản Đản tiến vào cửa liền bị kéo thẳng đến thư phòng Trấn Tây Hầu.
” Hầu gia! Thuộc hạ đã mời Đản công tử đến!” – Huyền Chiếu nói.
Đản Đản trừng to mắt, ngoắc ngoắc nhìn vào một trung niên nam tử ngồi nghiêm chỉnh bên trong thư phòng. Nhắc tới nam tử này, dáng người khôi ngô, làn da cũng khá trắng, hơn nữa rất mịn, đôi mắt vừa sáng ngời lại đầy thần bí thâm thúy, trên mặt có một chòm râu thưa, càng thể hiện vẻ nghiêm túc, tóm lại là “không giận tự uy” [nhìn nghiêm nghị như người đang phẫn nộ]
” Nhìn thấy Hầu gia, còn không mau quỳ xuống?”- Huyền Chiếu nhìn Đản Đản nói.
” Thảo, thảo dân bái kiến Hầu gia!”- Đản Đản lập tức quỳ gập xuống.
” Ngươi chính là cái tên thần y gì gì đó?” – Trấn Tây Hầu hòa ái nói, ” Đứng lên đi, thuộc hạ của ta đều là kẻ thô lỗ, nhìn nhà ngươi yếu ớt như vậy, không bị bọn họ dọa chết đấy chứ?”
” Tạ ơn Hầu gia!”- Đản Đản đứng lên. “Tiểu nhân cũng không bị dọa đến chết. Bất quá, tiểu nhân cũng không biết Hầu gia làm sao lại cho rằng tiểu nhân là thần y vậy! Tiểu nhân chỉ là một giang hồ du y mà thôi, vì bữa cơn manh áo nên mới bày sạp, có lẽ đã xúc phạm quy tắc, mong Hầu gia tha thứ tội.”
” Ngươi không phải là thần y mà bọn họ nói hay sao?” – Trấn Tây Hầu hỏi.
” Hầu gia, hắn chính là người lão thần nói. Cái gọi là chân nhân bất lộ tướng, tiểu ao nhi này có thể cũng không biết y thuật của y thật sự cao minh.” – Một lão giả đứng bên Trấn Tây Hầu nói.
Nhắc đến lão giả, đúng là một trong những người đã đến xem bệnh chổ Đản Đản, hơn nữa lúc ấy lão cũng không phải là xem bệnh cho bản thân mà là thuật lại bệnh tình cho Đản Đản kê đơn thuốc thôi. Khí đó, Đản Đản đã cảm thấy kì lạ, bởi vì lão giả tự thuật kiểu như rất nhiều thầy thuốc thuật lại bệnh tình của bệnh nhân vậy, mà cái người kia chính là bệnh lạc huyết [ khạc ra máu], đây là bệnh bất trị, nếu không phải nhìn hắn đáng thương, Đản Đản sẽ không nói cho hắn trị như thế nào đâu! Bởi vì trên đời này chỉ có Cổ Vương, Dược Vương cùng người của Cổ Độc Môn là có thể trị, nếu như bị người khác nghi ngờ quả là bất lợi.
” Ồ, tiểu oa nhi, sư phụ ngươi xuất thân nơi nào?” – Trấn Tây Hầu hòa ái nói.
” Ta? Ta, ta là theo học với Sư Huynh!”- Đản Đản nói xong trong lòng thấy không vừa ý lời của Trấn Tây Hầu đối với y —-Cái gì mà tiểu oa nhi chứ, ta còn nhỏ như thế sao? [tiểu oa nhi = em bé, cậu bé:))]
” Sư Huynh ngươi? Vậy Sư Phụ ngươi đâu sao không chỉ dạy?”- Trấn Tây Hầu hỏi.
” Ta vốn bái Sư Huynh ta làm Sư Phụ, chính là y nói bản thân cùng với Đản Đản cùng trang lứa, hơn nữa học nghệ chưa tinh thông sợ truyền sai cho đệ tử, nên cũng cho ta gọi là Sư Huynh. ” – Đản Đản bắt đầu nói lung tung.
” Vậy Sư Huynh của ngươi học y thuật từ ai?” – Trấn Tây Hầu lại hỏi.
” Đương nhiên là Sự Phụ của y, chính là tiểu nhân chưa từng gặp qua, Sư Huynh cũng chưa từng nói đến, tiểu nhân lại càng không hỏi đến.” – lời nói Đản Đản hoàn toàn đoạn tuyệt đến việc nhắc đến Sư Phụ.
” Tiểu oa nhi, ta lại hỏi ngươi, ngươi chắc cũng phải biết Sư Huynh ngươi hiện giờ ở đâu đúng không?” – Lão giả nói.
” Y đã qua đời rồi!” – Đản Đản nói như đinh đóng cột.
” Xem ra thật đúng là……” – Lão giả thầm cảm thấy Đản Đản thà chết không nói thật.
” Vậy ngươi có biết ngươi như vậy chính là lang băm, cả gan chữa bệnh cho người khác chính là phạm pháp hay không?
” Tiểu nhân biết sai rồi! Cũng không dám….nữa! Chính là Sư huynh khi còn sống vốc hết y thuật một đời truyền dạy lại cho ta, Sư Huynh còn nói tiểu nhân nhất định phải làm một đại phu tốt, tuyệt đối không được hại người!” – Đản Đản giả vờ sợ hại vội quỳ xuống, trong lòng lại nghĩ” ” Muốn ta đi vào khuôn phép sao, không có cửa đâu!!
” Hầu gia, không việc gì thôi cứ để cho hắn xem bệnh trước đã!” -Lão giả nhỏ giọng nói với Trấn Tây Hầu.
Nghe thế, Trấn Tây Hầu không nói gì, lão giả liền đe dọa: ” Hầu gia mấy ngày gần đây thân thể không khỏe, ngươi trước xem qua cho Người, nếu xem sai bệnh, tội càng thêm tội. Bất quá nếu ngươi tìm ra được trọng bệnh cùa Hầu gia, vậy thì miễn tội cho ngươi!”
” Vậy! Vậy! Tiểu nhân nhất định dốc hết khả năng!” – Đản Đản nói.
Kết quả là, Đản Đản liền bắt mạch cho Trấn Tây Hầu, trên mặt có chút đăm chiêu. Kỳ thật là! Đản Đản đã sớm nhìn ra Trấn Tây Hầu là bị Cổ Độc Môn hãm hại, Hầu gia trúng độc gọi là “Hạo Nguyệt”. Loại này người trúng tứ chi vô lực, lợi hại hơn nữa chính là cao thủ mà trúng phải tựa như bị nhuyễn cốt [ thoái hóa xương] ngay cả đi vài bước đã mệt đến thở hồng hộc, nhưng loại độc này không khiến người trúng bị tử vong, cho nên, hiếm người nào cho rằng chính mình bị trúng độc.
” Thế nào?” – Lão giả thấy Đản Đản thu tay lại liền hỏi.
” Hầu gia có phải cảm thấy gần đây tứ chi vô lực, ngay cả đi đường cũng thở hồng hộc, nhưng là muốn ăn rất nhiều đúng không?” Đản Đản hỏi.
” Đúng rồi!” – Trấn Tây Hầu nói.
” Không sao! Không sao! Hầu gia chỉ là ngồi thời gian quá lâu, nằm thời gian quá dài, đứng cũng đứng quá lâu, ngay cả đi, cả chạy cũng rất rất lâu, ăn thì quá tốt! Hầu gia chỉ cần không ngồi, không nằm, không đi, không chạy, uống hết toa thuốc này, không qua ba ngày sẽ tốt thôi!” – Đản Đản nói.
” Không ngồi, không nằm, không đi, không chạy? Vậy phải như thế nào?” – Huyền Chiếu nói.
” Tiểu oa nhi có việc gì cứ nói thẳng, bổn vương miễn tội cho ngươi là được!” – Trấn Tây Hầu tuy rằng đang nghĩ phải làm như thế nào, nhưng vẫn buộc miệng nói ra.
” Ha ha! Hầu gia đây là trúng ” Hạo Nguyệt”. cho nên tựa như bị huyễn cốt, lạoi độc này vẫn còn nằm trong thân thể, chỉ cần tống nó ra ngoài là được. Bởi vậy, Hầu gia chỉ cần chổng ngược người lên, uống chút hỗn hợp gồm độc rắn, giấm trắng và nước tiểu con lừa, đợi cho Hầu gia nôn ra tất cả nước độc là ổn.”- Đản Đản nói.
Nói bậy! Ngươi là tên lang băm! Lúc này còn dám hồ ngôn loạn ngữ!” – Huyền Chiếu nói.
” Nghịch bài pháp!” – Lão giả linh quang chợt lóe, ” Hầu gia! Nếu Hầu gia thật sự là trúng độc, phương pháp loại này quả thật khả thi!”
“………..Thật sao?” – Trấn Tây Hầu nói.
” Ôi! Lão thần bất tài! Lúc này chỉ đành thử xem! Hầu gia một ngày còn không khỏe, quốc gia một ngày sẽ không yên! ” – Lão giả thi lễ, ” Nếu tiểu oa nhi này nếu như ý muốn làm hại Hầu gia, chúng ta nhất định đưa hắn nghiêm hình tra khảo!”
” Cũng được!” – Trấn Tây Hầu nói.
Lúc này, Trấn Tây Hầu liền chiếu theo phương pháp của Đản Đản mà làm theo, không đầy ba ngày quả nhiên khỏi hẳn, Trấn Tây Hầu cảm kích Đản Đản, cũng bội phục y thuật của Đản Đản, vì thế quyết định phải lưu y lại trong Quân Y. Nhưng Đản Đản nhất định không chịu, nói là Sư Huynh có tâm nguyện còn chưa hoàn thành, cho nên chỉ đồng ý lưu lại trong quý phủ thêm mấy ngày.
Lại nói về hai người Tư Vực ở khách điếm lo lo lắng lắng, nghĩ tới nghĩ lui, các nàng quyết định trước tiên là đi lên đường hỏi thăm một chút, khi biết rõ nguyên nhân thì sẽ tính toán sau, thế nên, cả hai người bằng mọi cách hỏi thăm biết được: Trấn Tây Hầu quả thật đã đến Đại Danh Thành, tên tiểu độc nhãn bị túm đi chín phần mười chính là Đản Đản, vậy là, Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đến khác điếm xác minh một chút, tuy rằng không có hành lý cùng Tiểu Khôi làm căn cứ, nhưng chưởng quầy đã kể lại nhiều thứ đủ chứng minh là y, hơn nữa, điều cần phải nghĩ đến chính là làm sao có thể mang người tử Phủ Trấn Tây Hầu đi.
” Tên ngốc Đản Đản kia khẳng định đang ở chổ cha ngươi!” – Tư Vực nói.
” Ngươi làm sao có thể đưa hắn đi được?”- Phạm Ngưng Toa nói, ” Cha ta đã nhiều năm không gặp ngươi! Ngươi như vậy mà đến, ai nhận ra ngươi là công chúa chứ? Nếu không phải ngươi đem chuyện trước đây nói ra, ta cũng không nhận ra ngươi nữa là.”
” Vậy ngươi chứng minh thân phận cho ta là được!” – Tư Vực nói.
” Ta có thể chứng minh thân phận cho ngươi, chỉ có điều là ngươi hẳn biết là ta đang đào hôn mà! Làm sao lại tự mình trở về tìm cái chết chứ!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Sao cũng không được! Ngươi nói xem nên như thế nào?” – Tư Vực nói.
” Dễ lắm! Ta với ngươi cùng trở về hoàng cung, trước nhất cha ta biết ta ở hoàng cung chắc chắn sẽ không dám làm càng, dù sao hôn sự này cũng không phải do Hoàng Thượng ban cho; thứ hai ngươi cũng có thể quang minh chính đại đòi người từ phía cha ta, hơn nữa cha ta còn có thể trả lại ngươi một tiểu độc nhãn hoàn hoàn hảo hảo không một chút hao tổn.” – Phạm Ngưng Toa nói.
“…………..Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy………” – Tư Vực thở dài, ” Chuẩn bị, chuẩn bị nào, ngày mai sẽ hồi cung!”
” Tốt lắm!” – Phạm Ngưng Toa hoan hô rồi nhanh chóng thu dọn hành lý đợi ngày mai xuất phát.
Nói đến Đản Đản đi tới Thái Y Viện, Thái Y Viện thật đúng là khí thế, vừa vào cửa liền nhìn thấy rất nhiều Thái Y lớn tuổi đang loay hoay nghiên cứu dược liệu, một chút cũng không nhận thấy là y đang tiến vào. Qua khỏi hành lang phòng lớn, đi đến dược phòng, nơi này tựa như một đại thư viện, dược liệu sắp xếp cao lên đến phải dùng thang mới lấy được. Đản Đản ở Thái Y Viện đi dạo cả buổi, cũng đoán được sự đồ sộ của dược phòng Hoàng Cung, đang lúc y suy tư xuất thần thì bất ngờ va phải một người, người kia thân mình mềm mại, hương thơm thoang thoảng, ngẩng đầu vừa nhìn – Ai nha! Đây không phải là Tư Vực sao!!
” Ngươi làm sao lại ở đây?” – Tư Vực kéo kéo Đản Đản lại nhíu mày hỏi.
” Ta, ta…..” – Đản Đản vừa định nói thì bên cạnh xuất hiện một lão nhân gia, vì thế lập tức thi lễ nói, ” Tiểu thần, tiểu thần tham kiến tham kiến Công Chúa điện hạ!”
“Được rồi! Được rồi! Nơi này không có người lạ, cũng đừng quỳ xuống !” Tư Vực nói, – “Vị này chính là Tổng Quản Thái Y: Giang Xuyên – Giang Thái Y, hắn chính là lão tiền bối , chuyên môn phụ trách chẩn bệnh cho hoàng thất.”
Ngụ ý chính là Tư Vực đang tìm vị lão tiên sinh này xem bệnh cho.
” Vãn bối Đản Đản ra mắt Giang Thái Y!”- Đản Đản hành lễ
” Ha hả! Thật là anh hùng xuất thiếu niên, Thái Y Đại Nhân tuổi tác như vậy đã là truyền nhân của Dược Vương quả là thật không đơn giản! “- Giang Thái Y nói.
” Đản Đản thuở nhỏ theo Sư Phụ học y, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa bắt kịp một nữa của Sư Phụ, Giang Thái Y quá khen! Vãn bối cảm thấy thực sợ hãi!” – Đản Đản nói.
” Ha ha! Thái Y Đại Nhân quá khiêm nhượng rồi, lão nhân từng có duyên gặp mặt Dược Vương một lần, khi ấy người tuổi trẻ mỹ mạo, bất quá chỉ hai mươi mà đã một thân bản lĩnh, đồ đệ mà người chọn khẳng định là bất phàm a!” – Giang Thái Y nói.
” Được rồi! Giang Thái Y cũng đừng khen y nữa!” – Tư Vực vừa nói vừa quay sang phía Đản Đản – ” Ngươi sao lại ở chỗ này?”
” Ta……. Thần nghe nói người tới nơi này xem bệnh, cho nên……” – Đản Đản ấp úng, chả nhẽ lại nói bản thân đến đây là chất vấn Công Chúa vì sao lại không tìm mình xem bệnh, nên đến xem có thật là do y thuật của mình không cao?
” Ta chỉ đến đây gặp Giang Thái Y, cũng không phải là đến xem bệnh! Ngươi lo lắng cái gì?” – Tư Vực giải thích.
” Há” – Đản Đản nói (bán tín bán nghi).
” Ha ha! Thì ra thái y là tới đây hỏi nguyên nhân à!” – Giang Thái Y cười nói – “Thái y yên tâm Công Chúa không có việc gì, chỉ là lão nhân thân thể có chút bệnh nhẹ, mong muốn xin Thánh Thượng cho cáo lão hồi hương lại sợ người không bằng lòng, thế nên đành nhờ Công Chúa đề xuất cho Thái Y Đại Nhân nhậm chức của lão nhân”
“Hả? Vãn, vãn bối bất tài, không thể đảm đương trọng trách này đâu!” – Đản Đản vội vã thoái thoát.
“Ha ha! Thái Y Đại Nhân chớ vội từ ,Công Chúa Điện Hạđã cự tuyệt lão nhân rồi, xem ra lão phu lại phải tuyển người khác nữa rồi!” – Giang Thái Y nói.
“Giang Thái Y, người nghỉ ngơi đi, bản cung trở về trước.” – Tư Vực nói xong nhìn sang Đản Đản nói – ” Theo ta trở về!”
” Ờm” – Đản Đản đáp lời liền lẻo đẻo theo sau Tư Vực rời khỏi Thái Y Viện.
“Hì hì!” Đản Đản cười.
“Ngươi cười ngây ngốc cái gì vậy! Cười cái gì nói mau!” – Tư Vực nói.
” Ta còn nghĩ ngươi không tin ta nên chạy đến đó xem bệnh!” – Đản Đản nói.
“Ai nói ta đi xem bệnh, hơn nữa ta muốn ai xem bệnh cho ta thì người đó xem cho ta, ngươi làm gì được ta!” – Tư Vực tức giận nói.
“Ngươi, ngươi làm sao vậy? Có việc gì mà hôm nay nhìn thấy ta liền mất hứng vậy? Còn nói hung dữ với ta như vậy nữa?” – Đản Đản nói.
” Ta hung dữ sao? Ta có mất hứng sao? Quả thực là nói hưu nói vượn mà!” – Tư Vực dừng cước bộ, quát.
” Còn nói là không hung dữ….” – Đản Đản nhỏ giọng từ từ nhưng vẫn bị Tư Vực nghe được, lại nổi giận lên.
” Ngươi là thân phận gì chứ! Dám nghi ngờ bản cung?” – Tư Vực nói.
“Ta, ta nào có?” Đản Đản nói.
” To gan! Trước mặt bản cung lại còn dám xưng ‘ta’? Thật là đại nghịch bất đạo! Còn không mau quỳ xuống nhận tội trước bản cung!” – Tư Vực trợn mắt lên, lộ đầy tính tình công chúa.
“Ân. . . . . . Thần, thần tội đáng chết vạn lần!” Đản Đản lập tức bất đắc dĩ quỳ xuống.
” Chết cái gì mà chết! Ban ngày ban mặt đi nói điềm xấu! Quỳ làm gì? Còn không mau đứng lên!” – Tư Vực nói.
“A? Không phải ngươi bảo ta quỳ sao?” – Đản Đản vội đúng lên.
” Ta bảo ngươi quỳ thì đã sao chứ! Ngươi không phục sao?” – Tư Vực nói.
“Thần, thần không dám!” – Đản Đản nói xong lại quỳ xuống.
Thế là Đản Đản cứ vậy mà đứng lên quỳ xuống, quỳ xuống rồi lại đứng lên, lặp đi lặp lại vẫn không làm cho Tư Vực nguôi giận, chẳng qua là ngại trời tối nên hai người trở về Thanh Phong Cư.
Băng qua đường quanh co hai người cuối cùng cũng về đến nơi, Tư Vực nhìn thấy Phạm Ngưng Toa cùng Tháp Cát Nhã trước sau như một vẫn bình thãn, thế nhưng nàng nhìn thấy Đản Đản liền thấy cả giận.
” Ngự tỷ, Giang lão nhân nói cái gì vậy?” – Phạm Ngưng Toa hỏi.
“Không có việc gì, các ngươi đều xem qua mấy quyển cầm phổ chưa?” – Tư Vực chuyển sang chuyện khác.
” Ta cùng với Ngưng Toa có xem qua một ít cầm phổ diễn tấu cung đình, rất trang trọng.” – Tháp Cát Nhã nói.
” Ân, Tháp Cát Nhã, đàn ta nghe một chút, hiện tại ngươi cần luyện tập nhiều hơn, để quen thuộc từng vị trí âm điệu, sau này có thể tùy ý thi triển.” – Tư Vực hòa ái nói.
Ba người lại tiếp tục nghiên cứu cổ cầm, còn trò chuyện vui vẻ, liền đem Đản Đản quang sang một bên, tuy nói gần đây vẫn thế, nhưng trên đường về Đản Đản cũng đã chịu không ít cuồng phong bão táp từ Tư Vực, vậy cho nên càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất lại càng tức giận, càng nghĩ lại sinh ra một cảm giác sợ hãi, tóm lại thực phức tạp.
Buổi tối, Đản Đản rất buồn bả ngồi ở bên hồ nghịch nước, bĩu môi ủ rũ.
” Làm sao vậy?” – Tháp Cát Nhã lặng lẽ nhìn Đản Đản thật lâu mới hỏi.
“A? Ngươi đã đến rồi à, vậy chúng ta bắt đầu đi!” Đản Đản mới phát hiện có người đứng sau mình.
” Đừng vội, Thái Y Đại Nhân không nghe ta nói gì sao? Nếu người chơi nhạc tâm tình không tốt, khúc nhạc tấu ra cũng là đau thương thôi.” – Tháp Cát Nhã ôn nhu nói.
“Ta không sao, tâm tình ta rất tốt!” – Đản Đản miễn cưỡng mĩm cười.
” Không có hứng là không có hứng, cần gì phải miễn cưỡng chính mình chứ?” – Tháp Cát Nhã ánh mắt quan tâm – ” Có phải Thái Y Đại Nhân cảm thấy Tháp Cát Nhã thực phiền phức phải không?”
” Không phải! Không phải! Không phải như vậy đâu! Tháp Cát Nhã thực là một nữ hài tử ôn nhu! Đản Đản rất thích nữ hài tử ôn nhu mà!” – Đản Đản vội vàng biện giải.
” Thái Y Đại Nhân……”- Tháp Cát Nhã đỏ mặt.
” Ách……Ta ..là nói thích nữ hài tử ôn nhu, không phải Tháp Cát Nhã….Không đúng, ta, ta thực không phải ý đó….Ta!!! Ai nha! Không biết nói sao nữa!!” – Đản Đản căng thẳng đến trán đầy mồ hôi, xoa xoa đầu nói.
“Thái Y Đại Nhân! Không cần phải như vậy, người như vậy, người như vậy, Tháp Cát Nhã thật đau lòng!” – Tháp Cát Nhã vội kéo tay Đản Đản nói, – “Thái Y Đại Nhân……”
“Ngươi, ngươi đừng khóc!” – Đản Đản nhìn thấy Tháp Cát Nhã hốc mắt ướt đẫm vội lấy cánh tay áo lau nước mắt cho nàng, nhưng vừa động thủ thì cánh tay đã bị Tháp Cát Nhã nắm lấy.
Làn da Tháp Cát Nhã thật mịn màng, tựa như tơ lụa, vừa trơn nhẵn, lại mềm mại. Nước mắt của nàng lành lạnh, giống tựa dòng nước suối mát rượi. Nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, đúng là thật sáng ngời, yên tĩnh như nhìn thấy chính mình, thấy tận đáy lòng. Tay mình còn đang bị nàng lôi kéo, tay nàng sao lại mềm mại như thế, tựa hồ như từng luồng điện chạy dọc khắp thân thể, tê tê dại dại, ấm áp, lại rất thoải mái~~.
Mặt cả hai đều ửng hồng, ngơ ngác không biết nên nói gì, làm cái gì, thời gian cứ thế yên lặng trôi qua…
” Tháp, Tháp Cát Nhã…” – Đản Đản ngơ ngác một hồi, nhìn thấy một Tháp Cát Nhã ôn nhu đáng yêu, không khỏi bối rối.
Lời này vừa nói ra lập tức xua tan cảm giác xấu hổ, hai người lúc này mới lấy lại bầu không khí thanh tỉnh.
” Tháp, Tháp Cát Nhã, ta xem hôm nay vẫn là, vẫn là nên trở về đi, cũng sắp canh hai rồi, hê hê!” – Đản Đản cười cười ngốc nghếch, gãi gãi đầu.
“Ha ha!” – Tháp Cát Nhã bị bộ dạng gãi đầu của Đản Đản làm bật cười.
“Làm sao vậy? ” – Đản Đản ngơ ngác.
“Thái Y Đại Nhân, người biết không? Bộ dạng ban nãy của người, ha ha, thật thú vị!” – Tháp Cát Nhã cười ôn nhu.
” Hắc hắc!” – Đản Đản ngây ngô cười, – ” Vừa nãy ngươi cười thật đẹp!”
Đản Đản nói một câu lại khiến mỹ nhân đỏ mặt, vì thế Tháp Cát Nhã ngượng ngùng nhỏ giọng:” Được rồi, chúng ta mau trở về thôi!”
” Ồ, được!” – Đản Đản ngây ngốc đáp, liền chạy về.
Vừa mới cất bước liền bị hòn đá bên hồ nước làm vấp ngã, Tháp Cát Nhã liền lội đỡ, không ngờ lại giẫm phải váy, rồi sau đó cùng Đản Đản ngã xuống đất. Chỉ thấy Đản Đản ngã úp hơi khụy chân lên người Tháp Cát Nhã, hai tay……trùng hợp lại dừng tại địa phương mềm mại trước ngực nàng…
” Ai nha! Thật, thật xin lỗi! Ta, ta không phải cố ý!” – Đản Đản vội đứng dậy, đồng thời kéo mỹ nhân lên.
” Không, không việc gì” – Tháp Cát Nhã che ngực đỏ mặt, – ” Chúng ta, chúng ta trở về đi.”
” Ờm!” – Đản Đản cũng đỏ mặt đáp.
Ngay sau đó, hai người một trước một sau tiến bước trở về. Cũng lúc đó, vẫn là một người với vẻ mặt xanh mét, đầy tức giận, dữ tợn đang chăm chú nhìn hai người trở về….