Phần trước nói đến, Hồng y thiếu nữ hùng hùng hổ hổ đi về phía hai người bọn họ, Tư Vực cảm thấy kỳ quái, chỉ nhìn thấy Đản Đản như là gặp phải ôn thần liền cắm đầu dồn sức ăn, hận không thể nuốt luôn cả bát cơm vào mồm.
” Ngươi biết nàng ta à?”- Tư Vực hỏi.
” Không biết!” – Đản Đản thẳng thắn trả lời.
” Không biết, vậy ngươi sợ cái gì chứ?”- Tư Vực hỏi.
” Ta không sợ!!”- Đản Đản tiếp tục ăn nhồm nhoàn – ” Hức!!!~~”
” Còn nói là không sợ! Nghẹn rồi kìa!” – Tư Vực nói rồi liền đưa cho y chén trà.
” Ực! Ực!” – Đản Đản uống một mạch chén trà của Tư Vực đưa.
” Hừ! Thật là oan gia ngõ hẹp mà!” – Hồng y thiếu nữ lúc bấy giờ đã tiến gần hai người, cũng tự ý ngồi xuống gế giữa hai người.
” Oan gia ngõ hẹp? Xin hỏi cô nương đệ đệ nhà ta đã đắc tội gì với cô nương sao?” – Tư Vực hỏi.
” Liên quan gì tới ngươi? Ta không nói chuyện với ngươi!”- Hồng y thiếu nữ nói.
” Ngươi! Nhìn bộ dáng ngươi cũng là người có khuôn có khổ, nói chuyện tại sao lại không có giáo dưỡng như thế chứ!”- Tư Vực cả giận nói.
” Bỏ đi bỏ đi! Không cần đế ý đến nữ nhân thô lỗ này! Dữ như vậy, khẳng định không thể xuất giá!”- Đản Đản khuyên nhủ.
Nghe xong lời này, Tư Vực tự dưng cảm thấy không được tự nhiên [ bị nhột ấy mà], tựa hồ chẳng lâu trước kia đầu đất này cũng từng nói như vậy với chính mình, trong lòng lại thấy khó chịu. Hồng y thiếu nữ kia nghe xong liền nổi trận lôi đình.
” Hừ! Tên tiểu lưu manh nhà ngươi! Dám nói như vậy với bổn cô nương (lương) [ cô gái này phát âm tiếng Hoa “l” và “n”; “h” và”f” bị lẫn lộn].
” Hừ! Ta nói không đúng sao! Ngươi chính là nữ nhân thô lỗ! Lần trước còn chạy đến tranh giành ngựa của ta không được, bây giờ định đến đây trả đũa à!” – Đản Đản bắt đầu nhận ra cái gì là nhân thế. Nói đến đây, chắc hẳn mọi người đã nhận ra được nữ nhân này chính là cô gái “l” – “n”; ” h” – “f” không phân biệt được – Phạm Ngưng Toa.
” Hừ! Ngươi còn dám nói! Nếu không phải có tên kia giữa chừng xen vào làm khó dễ, ta làm sao lại không mua được con ngựa kia chứ?”- Phạm Ngưng Toa nói.
Nghe đến đây Tư Vực nhớ lại, thì ra đây là nguyên lai Đản Đản quen biết Phan An.
” Thì ra như vậy, bây giờ ta nguyện đem con ngựa kia tặng lại cho cô nương là được mà.” – Tư Vực nói.
Đã quên nói đến, từ Tần Xuyên, Tư Vực cùng Đản Đản đã thay vật cưởi thành xe Tiểu Mã, bởi vì từ đây đến Kinh Thành đều là đường lớn, giờ vật kéo xe chính là Tiểu Khôi và con ngựa kia.
” Hừ! Không cần ngươi giả vờ tốt bụng! Bổn cô nương coi như là bố thí! “- Phạm Ngưng Toa nói xong liền đùng đùng nổi giận rời đi.
” Ngươi nói rằng nàng chính là Huyễn Linh Sa?” – Tư Vực hỏi.
” Nàng nói là như vậy!” – Đản Đản nói.
” Nàng………” – Tư Vực.
” Hì Hì! Tư Vực có phải đang muốn nói nàng ta phát âm không chuẩn!”- Đản Đản nói.
” Ừm!”- Tư Vực nói..
” Ngươi nói nàng ta có phải gọi là ” Phạm Ngưng Toa” không?”- Đản Đản nói.
” Tám chính phần là như vậy! Nếu nàng thật sự là Phạm Ngưng Toa, thì thật là thú vị!”- Tư Vực nói.
” Sao? Thú vị gì chứ?” – Đản Đản hỏi.
” Ta vừa nhớ ra trước đây ta từng chơi đùa với một bằng hữu cũng tên là Phạm Ngưng Toa, tính tình nàng ta cũng rất giống vị cô nương kia!”- Tư Vực nói.
” Vậy nàng ta nhất định phải nhận ra ngươi!”- Đản Đản hỏi.
” Ái chà! Khó mà nhận ra! Lúc đó ta chỉ tám tuổi, nàng ta bị người nhà mang về rồi!”- Tư Vực nói.
” Ồ? Vậy phải đi hỏi cho rõ ràng! Nếu nàng ta thật sự là bằng hữu tốt của Tư Vực, cũng là dịp tốt cho các ngươi ôn lại chuyện cũ!”- Đản Đản nói xong liền chạy sang phía Phạm Ngưng Toa.
” Hảo Tỷ tỷ! Tỷ tỷ thật xinh đẹp! Chắc hẳn là có rất nhiều công tử đến cầu thân!”- Đản Đản nhịn nọt Phạm Ngưng Toa – đang dùng cơm.
Nói đến, Phạm Ngưng Toa nói chuyện thật thô lỗ, nhưng nàng chỉ cần không mở miệng, tuyệt đối là một tiểu thư khuê các, ôn nhu, đoan trang.
” Cái tên này! Muốn bị đánh có phải không!”- Phạm Ngưng Toa nói.
” Hì hì! Cô nương thật là giống tiên nữ mà, khẳng định là tâm địa Bồ Tát, làm sao lại nhẫn tâm đánh một tiểu tử tầm thường như ta chứ!”- Đản Đản tươi cười.
” Bớt ba hoa lại! Nếu ngươi không đi thì ta động thủ đó!” – Phạm Ngưng Toa nói.
” Đừng …..Đừng mà! Ta chỉ là hỏi thăm tiên nữ tỷ tỷ một chuyện này!”- Đản Đản giả bộ sợ hãi, kỳ thật y chả sợ chút nào, bời vì bây giờ có Tư Vực bảo vệ cho y rồi.
” Hừ! Có chuyện gì nói mau! Sau đó lập tức biến ngay cho ta!”- Phạm Ngưng Toa nói.
” Hắc hắc! Tiên nữ tỷ tỷ có quen một người nào tên là “Tư Vực” hay không”- Đản Đản nói.
” Tư Vực…………………. Tư Vực….Tư! Ngươi là ai? Đây là người đó muuốn hỏi sao?”- Phạm Ngưng Toa đột nhiên nói.
Không cần phải nói gì, xem phản ứng cũng biết nàng đã nhận ra. Lúc này Tư Vực cũng đang dùng ” thuận phong nhĩ” nghe hai người kia nói chuyện với nhau. Tư Vực thầm nghĩ, tên đại đầu đất này thật vô lại, vừa rồi mới vừa quyền rủa người ta không thể xuất giá, bây giờ lại một tiếng tiên nữ tỷ tỷ, hai tiếng tiên nữ tỷ tỷ, miệng còn khen người ta xinh đẹp, saolại không dùng những lời này nói với mình chứ! Miệng mồm láu lỉnh, chả trách bao nhiêu người đều che chở nuông chiều y! Xem ra, làm người nói ngon ngọt mới có thể có thịt mà ăn!
” Hì hì! Ta chỉ là người bình thường, tủ tủ nhà ta tên là Tư Vực, về phần ngươi có biết hay không, dù sao ta cũng đã hỏi xong rồi! Ngươi muốn làm gì ta thì làm đi!” – Đản Đản nói.
” Tỷ tỷ ngươi tên là Tư Vực sao?”- Phạm Ngưng Toa không rảnh ba hoa cùng Đản Đản.
” Đúng vậy! Đúng vậy! Tỷ tỷ của ta nói rằng lúc còn bé có chơi cùng một bằng hữu tên là cái gì mà…. Phạm Ngưng Toa. cô nương có biết không?”- Đản Đản nói.
Phạm Ngưng Toa rất kinh ngạc, nàng nhớ rõ trước đây quả thực có một hảo bằng hữu tên là Tư Vực, hơn nữa cũng là hảo bằng hữu duy nhất. Khi còn ở tại nhà của nàng ta, các nàng thật sự rất thân thiết, như một đôi tỷ muội, Tư Vực lớn hơn nàng một tuổi, nàng vẫn cứ ” Ngự tỷ! Ngự tỷ!”. Các nàng có cùng chí hướng, nhưng lại khác biệt tính cách. Sau đó vì phụ thân được điều động làm nhiệm vụ, năm bảy tuổi đã bị mang về, từ đó về sau nhiều năm không gặp. Qua nhiều năm như thế, Phạm Ngưng Toa luôn nhớ đến nàng ta, nhất là nhớ đến lúc tỷ muội chơi đùa, ai bảo phụ thân nàng chỉ có mình nàng, bởi vậy trong lòng luôn canh cánh, hy vọng có dịp được gặp lại Tư Vực, lại trở thành tỷ muội như trước. Mà hiện tại lại có người tự xưng là Tư Vực đến tìm mình, lại nhận ra mình, đây không phải thật trùng hợp sao? Song chỉ là mình thật sự không nhớ là nàng ta có đệ đệ, hơn nữa nàng lại càng không nên ở chổ này, trừ khi cả hai người giống nhau—–cùng đào hôn, chắc là bên người nàng dẫn theo một tên người hầu, nghĩ kỹ một chút, hay là tên tiểu độc nhãn này là tiểu thái giám?
” Ta muốn gặp tỷ tỷ ngươi! Nàng ở đâu?”- Phạm Ngưng Toa hỏi Đản Đản.
Đản Đản bảo nàng theo mình lên lầu vào phòng Tư Vực trò chuyện, vì thế cả ba người liền lên lầu.