Đi liên tiếp hai ngày mới đến được Tần Xuyên, Tư Vực tinh thần rất tốt, dù sao trước kia cũng đã từng ba bốn ngày vì chuyện chính sự mà không chợp mắt, nhưng Đản Đản không được như vậy, ngồi trên Tiểu Khôi phờ phạt tựa sống không bằng chết, ngủ gật nước miếng chảy ròng ròng. Tới được Tần Xuyên, đôi co cũng chẳng thèm vào thẳng dịch trạm y quán là ngủ liền một mạch, tựa hồ hận không thể ngủ được ngàn năm. Tư Vực sắp xếp hành lý ổn thỏa, xác định được phương hướng cùng vị trí của đám người kia, cũng vào phòng nghỉ ngơi.
Một đêm trôi qua bình an vô sự, Đản Đản được ngủ bổ sung một giấc, sáng ra liền vui vẻ, đùa giởn lanh quanh khắp y quán. Tần Xuyên này thật sự rất có khí thế, nên y quán tự nhiên cũng vậy, Đản Đản phát hiện có rất nhiệu dược liệu quý báu, hơn nữa kỹ thuật cũng như công cụ chế dược rất có giá trị. Tư Vực ăn qua bữa sáng, theo sát một tên nhóc bốc thuốc hỏi đông hỏi tây, chỉ chốc lát là biết được sức mạnh nhân lực, vật lực của Tần Xuyên.
” Đản Đản, ngươi ở lại Vạn Hoa Cung ngốc nghếch ba bốn năm có biết được gì không!” – Tư Vực hỏi
” Làm sao à?” – Đản Đản tò mò Tư Vực tại sao lại quan tâm đến kỹ viện chứ.
” Ngươi đã từng đến sảnh trước chưa?” – Tư Vực.
” Không có, nhưng cũng nhìn trộm được chút ít, vẫn là cứ quấn quít lấy Ngọc tỷ tỷ thôi!” – Đản Đản vô tri nói – ” Ngươi hỏi cái này làm gì hả?”
” Mặc kệ đi! Ngươi có muốn đi xem thử không?” – Tư Vực trên mặt rõ ràng khắc hai chữ ” Ngươi nhất định!!!”
” Ờm……Ngươi muốn ta làm gì sao?” – Đản Đản lo rằng từ nay lại phải chia xa.
” Yên tâm! Ta đi cùng ngươi! Ngươi sợ gì chứ!” – Tư Vực cười xấu xa đứng dậy.
” Ta……Ta không đi đâu! Ta là người một lòng chính chắn! Ta không muốn vướng phải hoa lá cây cỏ đâu!” – Đản Đản hiên ngang lẫm liệt nói.
” Không phải chứ! Ta thật cảm thấy ngươi tướng mạo cùng diện mạo không có một điểm nào là chính chắn!” – Tư Vực nói.
” Nói bậy! Đản Đản không có háo sắc đâu!” – Đản Đản kích động muốn minh bạch.
” Ta không tin đâu!” – Tư Vực nói xong uống một ngụm nước.
” Hừ! Không tin thì thôi! Đừng tưởng rằng ta thức sự ngốc nhé! Ta còn không biết ngươi dùng chiêu khích tướng dụ dỗ ta sao! Hừ! Đừng hòng!” – Đản Đản nói xong cũng ngồi xuống uống nước.
Một phút đồng hồ trôi qua, cả hai trầm mặc…..
Hai phút trôi qua, Tư Vực trầm mặc, Đản Đản hết nhìn đông rồi sang tây…..
Ba phút trôi qua, Tư Vực vẫn trầm mặc, Đản Đản vò đầu bứt tai…..
Bốn phút trôi qua, Tư Vực vẫn là trầm mặc, Đản Đản đứng ngồi không yên……
Năm phút trôi qua, Tư Vực như trước vẫn trầm mặc, Đản Đản………..
” Á a aaa! Ngươi thật không nói chuyện à!” – Đản Đản đầu bung khói.
“…………….” – Tư Vực nhắm mắt dưỡng thần.
” Ta không đi không được sao?” – Đản Đản thỏa hiệp.
“………….” – Tư Vực tâm tịnh khí hòa.
” Ta sai rồi! Ta hiểu lầm ngươi! Ta đi cùng ngươi!” – Đản Đản cầu xin.
“………” – Tư Vực vẫn như trước ngồi yên không chú ý.
” Ừm……..” – Đản Đản ngồi xổm trên ghế tay kéo mặt làm bộ dạng kỳ quái tươi cười – ” Nơi đó không phải là rất vui hay sao? Đản Đản cũng muốn đi xem thử!”
” Ừm! Vậy buổi tối chúng ta sẽ đi!” – Tư Vực mỉm cười trả lời.
Tư Vực ra quý sách: Cái gọi là chiêu khích tướng không nhất định là phải rèn khi sắt còn nóng, bởi vì người thông minh sẽ không dễ dàng gì mắc mưu được, thế nên cần phải kiên nhẫn! Nhưng phải ép kẻ địch bị chi phối, phải làm cho hắn đã bị mắc mưu còn phải tạ ơn ta mới đúng! Ha ha! ~.~
Tần Xuyên là thành thị buôn bán, hàng hóa cùng với lương thực đều là từ khu vực chung quanh vận chuyển tới, cho nên ngựa xe như nước, tiêu dùng xầm uất. Tương truyền Giang Nam có tứ đại danh viện, thì phương Bắc này cũng có phù hoa nhị các, trong đó Phù Nhã Các tọa lạc tại Tần Xuyên.
Trong thành Tần Xuyên có thể nói là không có đêm khuya, phố xá còn náo nhiệt hơn so với ban ngày, quan lớn quý nhân, giang hồ hào kiệt, đâu đâu cũng có thể thấy được. Tư Vực cùng Đản Đản giả trang, thay quần áo như người giàu có, đi dạo kỹ viện thôi!!!!! Đương nhiên là phải chút tiền bạc! Tư Vực giả trang thành công tử anh tuấn tiêu sái, Đản Đản vẫn là một tên tiểu tử theo hầu, ai bảo bộ dạng y nhìn chẳng giống có tiền chút nào. Thế nên, một chủ một tớ bọn họ đi vào Phù Nhã Các.
Nếu dùng rộng lớn để hình dung Vạn Hoa Cung, thì Phù Nhã Các chỉ có thể dùng cao lớn mà hình dung. Phù Nhã Các này có tổng cộng năm lầu, một lầu chính giữa chính là đại sảnh, vách tường cùng cột đều điêu khắc đông cung đồ. Lầu một củng lầu hai là nơi ca hát bồi rượu, từ lầu ba trở lên đều là phòng tiếp khách, hơn nữa càng lên cao càng xa hoa, chia ra làm ba bảy loại, lầu ba bốn là các cô nương có chút nhan sắt, còn tầng năm này chỉ cho phép khách dùng họa mà tìm đến.
Tư Vực tuy rằng nghe nói qua Nam Bắc kỹ viện, nhưng lần này đến đây, sợ rằng trên mặt thì trấn định tự nhiên, nhưng trong lòng vô cùng bất an, thế nên trước khi đến đây đã cùng Đản Đản tập luyện qua nhiều lần, mới dám tiến vào. Kết quả, nàng vừa xuất hiện, khiến cho đông đảo mọi người chú ý đến. Tư Vực trời sinh diện mạo đoan trang, so với Hằng Nga tiên tử còn tuyệt vời hơn, hiện tại là giả trang nam tử tuấn tú phi phàm, tuy rằng kinh nghiệm tình trường của khách làng chơi đều nhìn ra nàng là thân nữ nhi, nhưng vẫn là bị nhan sắc khuynh thành của nàng làm cho kinh ngạc.
Tư Vực hít một ngụm gió lạnh, thầm nghĩ chả trách tên đầu đất cùng người bán tơ lụa đều ngây người khi nhìn mình giả trang, nguyên lai là mình quả thật cực kỳ đẹp trai! Phỏng chừng không phải mất nhiều ngân lượng cũng có thể lên được lầu năm, quả thật là đỡ tốn kém. nghĩ thế nên cả hai liền mang khuôn mặt cười tươi đi vào Phù Nhã Các.
“Ôi! Công tử tuấn tú này xưng hô thế nào đây!” – Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp phe phẩy cây quạt, lắc lắc eo thon nhỏ đi đến, ắc hẳn là Tú bà.
” Ôi ôi! Ta nói vị tiểu ca này đừng nóng vội chứ! Ở đây cô nương rất nhiều, cần gì phải vội “ăn đậu hủ” của ta chứ!” – Nữ nhân kia ra vẻ kinh hãi, dùng cây quạt vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đản Đản đang vùi giữa bộ ngực đầy đặn của nàng.
Nguyên do là khi vừa vào cửa, Đản Đản đã bị kiến trúc đồ sộ làm cho ngây người, hơn nữa trong lúc chen chúc, lảo đảo một hồi liền ngã vào trong lòng nữ nhân kia.
” Ôi! Khuôn mặt nhỏ nhăn này cũng thật tuấn tú nhỉ! ” – Nữ nhân kia kéo Đản Đản đang giãy dụa ra.
“Ha ha! Tại hạ mạn phép không biết người có phải là Mụ Mụ?” – Tư Vực cầm quạt cung kính hỏi.
” Ối chào! Công tử là lần đầu đến đây sao?” – Nữ nhân nói -” Tiểu phụ nhân chính thị là Hách Hảo!”
Tú bà của Phù Nhã Các tên là Hách Hảo, mặc dù đã gần ngũ tuần, nhưng tương mạo lẳng lơ, văn từ trong thiên hạ có đoạn: ” Quyến rũ không qua Hách Hảo ( bà chủ Phù Nhã Các), khuynh thành khó khuynh qua Tử Tinh (bà chủ Vạn Hoa Cung); thuần khiết làm sao vượt qua La Lị ( bà chủ Thanh Hoa Các), tài hoa duy chỉ có Giảo Hoa (bà chủ Đào Hải Lâu); Tây Tử còn thẹn khi gặp Dư Vận (bà chủ Huyền Mộng Trai), Lạc Thần cam bái trước Diêu Diệu (bà chủ Hạ Hoa Uyển)” [ Giang Nam tứ đại danh viện là Vạn Hoa Cung, Đào Hải Lâu, Huyền Mộng Trai, Hạ Hoa Uyển; hai phù hoa các phía Bắc chính là Phù Nhã Các, Thanh Hoa Các.]
” Ha ha! Tại hạ lần đầu tiên đến chổ hương nhã như thế này, không biết quy củ, có gì mong Mụ Mụ chỉ dẫn” – Tư Vực dùng quạt kéo Đản Đản trở về như trước.
” Xem công tử nói kìa, đến đây đã là khách, còn quy củ gì chứ! Không cần thiết!” – Hách Hảo cười làm lành.
” Ha ha! Mụ Mụ thật đúng là giản dị dễ gần mà!” – Tư Vực đưa ra ánh nhìn mê đắm.
” Đồ ngốc!” – Tư Vực quay lại gõ Đản Đản một cái.
” Đây!” – Đản Đản hồi phục tinh thần nhìn Hách Hào mà thở dài nói – ” Công tử chúng ta thích thanh tĩnh, Mụ Mụ có thể dàn xếp cho một căn phòng hay không?”
” Ha ha! Xem tiểu ca nói kìa!” – Hách Hảo đánh giá Đản Đản tay phe phẩy chiếc quạt.
” Còn không mau cấp cho nhị vị đây một chổ ngồi tốt!” – Hách Hảo phân phó hạ nhân.
Nói xong, liền có gã sai vặt đưa cả hai người đến phòng có hai chiếc ghế lô (ghế khi ngồi ngeh hát ca kịch) phía đông lầu hai. Ghế lô ở đây tinh xảo hoa lệ, bày trí không quá lỗi thời lại có phẩm vị, xem như cũng là loại thượng đẳng.
Trước đó, Đản Đản đã nói quá, lần đầu tiên đến khẳng định không hiểu được quy củ, người bình thường cho dù có tiền, vào kỹ viện như thế này cũng chưa chắc được tiếp đãi lễ phép, có vẻ cao ngạo thoát tục chỉ là bước đầu tiên, tức là chưa đề cập đến việc có tiền, không trả tiền. Thế nên, hiện tại hai người đã bị đưa vào trung đẳng, tiếp theo là phải nhẫn nại. Thông thường ở tầng trung đẳng này đều đã có trộm lẫn một chút Thôi Tình Phấn, các cô nương đã tửng ở trên lầu ba không còn trụ được đành lui xuống đây, thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn để vượt qua khảo nghiệm ở đây vậy. Vì cái gì phải làm như vậy chứ? Bởi vì chỉ có tiền, tài hoa thực thụ mới có thể vượt qua khảo nghiệm, hơn nữa bọn họ xem như Tú bà là chổ dựa vững chắc, người mà luôn hiên ngang tao nhã vô cùng và không bao giờ bị chao đảo, đạo lý này chỉ có người của kỷ việm mới hiểu được. Đương nhiên, những điều này Tử Tinh cuãng từng dạy qua Đản Đản, vì trả ơn thôi, bà chủ ấy xem Đản Đản như người nhà đem hết tất cả chỉ dạy cho y.
Tư Vực là “chính nhân quân tử”, nghị lực cũng tốt, hơn nữa trước đó còn uống Thanh Thần Lộ của Đản Đản đưa cho, trong vòng một tháng tửu sắc đều không làm loạn được thần trí. Mà Đản Đản so với Thôi Tình Phấn cũng chẳng có chút phản ứng gì.
Do loại phấn này hấp dẫn so với thuốc phiện cũng như nhau, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng coi như độc dược, cho nên người thường đến kỹ viện hay mệnh đoản, hơn nữa không đến liền thấy khó chịu, hắc hắc! Kỹ viện này cũng thực hiện thủ đoạn đó, chỉ khác là cách bào chế ở mỗi kỹ viện thôi!
Một lát sau, quả nhiên có mười cô nương vây lấy hai người, Tư Vực quan sát những người này một cái, nhìn thoáng qua, nhan sắc vẫn còn, cũng có thể so sánh với cung nữ nhị đẳng. Đản Đản biết đây chỉ hạng tam đẳng, cũng như ở Vạn Hoa Cung, bất quá là hơn những kỹ viện thông thường.
Bồi rượu nói cười, kề vai sát cánh, Tư Vực chỉ cười một cái vô vị, Đản Đản thì bị đám người bọn họ sờ mó lung tung, những cử chỉ đều là ám thị. Ám thị chính mình là nha hoàn của tiểu thư, không ham thích nữ nhân, mà tiểu thư là nữ phẫm nam trang đến đây vui vẻ. Kỳ thật có khi là, có một số ít cả nam lẫn nữ đều bị hấp dẫn bởi người đồng giới, khác giới thì ruồng bỏ, kỹ viện đương nhiên sẽ có thứ để cung cấp cho khách, kỹ viện này nổi danh là nuôi dưỡng kỹ nữ để mua vui cho các nữ khách đến đây vui vẻ. Lúc này, Hách Hảo bước vào, đoán chừng nàng ta ở ngoài đã biết chắc cả hai người vượt qua được khảo nghiệm.
” Ôi ôi! Nhị vị đại gia! Có vừa lòng không?” – Hách thị cười hỏi.
” Ha ha! Phù Nhã Các này đúng là danh bất hư truyền mà! Lại có những mỹ nhân xinh đẹp tiếp đón một lữ khách như ta!” – Tư Vực vẫn duy trì khí khái như luồn gió nhẹ.
Cái này cũng là Đản Đản chỉ giáo, vì thái độ như thế, chính là ám chỉ cho tú bà biết mình đang không hài lòng – tại sao lại dùng nhan sắc như thế mà tiếp đón mình quả là xúc phạm, kinh nghiệm phong phú như tú bà nhất định là hiểu được.
” Ha ha! Công tử chê cười rồi! Chê cười rồi!” – Hách Hảo lập tức cười làm lành, phất tay y bảo nhóm người kia lui ra.
” Công tử thật là biết thưởng thức! Vạy bây giờ chúng ta xem qua một chút nhé?” – Hách thị cười nói.
Vừa đi vừa nói đi qua khỏi lầu ba, Hách Hảo gọi hai mươi cô nương tại lầu bốn, đây đều là hàng nhị đẳng, mở cửa bước vào, nếu còn không vừa ý, cũng chỉ có thể là có ý đồ mới tìm đến. Đa phần người có tiền đến đây đều chỉ muốn được có mỹ nhân trong tay, các nàng này bộ dạng không những xinh đẹp, mà bởi các nàng còn có chút khí chất tài học, nhưng trong mắt Tư Vực các nàng chỉ như hàng nhất đẳng cung nữ, chính là những người hay lộ diện mấy buổi yến tiệc trọng đại.
” Còn tử vừa lòng chứ?”- Hách Hảo nhìn Tư Vực hỏi.
” Ừm!”- Tư Vực mặt thoát có chút vừa ý.
“Công tử đã tuyển được rồi chứ?”- Hách Hảo nhìn Tư Vực đoán thử xem mắt nhìn nàng thật sự cao đến đâu.
” Không tồi không tồi!” – Tư Vực lắc lắc cây quạt trong tay -” Hôm nay cứ để toàn bộ ở lại hầu hạ ta đi!”
Hắc hắc, câu trả lời cũng là do Đản Đản dạy, nếu như cố gắng khước từ, chính là nói cho người khác biết ngươi là có ý đồ khác, hoặc là có cao nhân chỉ điểm, nhưng thông thường cao nhân sẽ cùng đi chung, thế nên Tú bà nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng trả lời như vậy cũng không hẳn là như vậy, ý tứ chính là cho Tú bà biết – xem qua không tệ, rất hợp ý, nhưng chưa đủ nổi bật.
” Ôi! Công tử! Làm sao có thể được chứ! Nhiều cô nương phải hậu hạ công tử như thế, các khách quan khác còn chờ đợi bên ngoài!” – Hách hảo như thường lệ.
” Ái chà! Ta thật là không có số tốt rồi! Nhiều mỹ nhân thế này lại phải san sẻ cho kẻ khác! ” – Tư Vực thở dài.
” Ha ha! Công tử thứ lỗi!” – Hách Hảo nói.
“Thôi được! Thôi được!” – Tư Vực nói xong liền cố tình lựa chọn mốt tí rồi bước lên lầu.
Tiếng ca hát vui vẻ trên lầu bốn truyền ra, đêm nay Tư Vực đặc biệt vui vẻ, bọn nữ nhân kia ai mời rượu cũng không cự tuyệt. Tư Vực tửu lượng vốn đã tốt, hơn nữa dựa vào thuốc Đản Đản nên uống rượu như thể uống nước lạnh. Nhóm người kia ra tay không thành vẫn bình thản ung dung, nhưng cũng không phải Tư Vực có thể nhẫn nhịn được, mà bởi vì đang chú tâm vào tên tửu lượng không bao giờ thắng siêu cấp – Đản Đản uống quá chén đang ngây ngô cười, hơn nữa mặc cho đám người bôn họ sờ sờ mó mó.
Còn nói là không háo sắc! Ánh mắt nhìn chằm chằm người ta không thôi! Bị người ta hôn lướt qua một cái liền chủ động hướng theo, thật là tức chết đi được mà! – Tư Vực cả giận, bất mãn!.
Sau một đêm vui vẻ, Đản Đản cùng Tư Vực nghỉ lại kỹ viện đến sáng sớm liền rời khỏi. Cả hai cũng không quay về y quán, lại trú ở một lữ điếm tốt nhất Tần Xuyên, dù sao Tư Vực cũng có tiền, đây đều là thù lao của phụ thân ban cho nàng, cũng là lấy danh nghĩa hoàng thượng đến tiền trang kinh thành mà ký gửi, sau đó có thể dùng dấu tay của bản thân ở khắp nơi trên lãnh thổ mà lấy tiền ra. Cái này là gọi là hoàng thương! Lấy danh nghĩa của Hoàng thượng khâm điểm cho một thương nhân, phụ trách mậu dịch buôn bán trong ngoài nước, lại là nhân sĩ có thể quyết định thị trường trong đất nước.
Tư Vực cùng Đản Đản biết Hách Hảo gian xảo như tên gọi, chắc hẳn sẽ không dễ dầu gì đưa ai lên lầu năm, thế cho nên cần điều tra thân phận, rồi mới tính toán. May mắn Tư Vực có danh hiệu vang dội như vậy, giờ chỉ cần chờ thời cơ tốt.
Vậy thì, Tư Vực vì cái gì mà muốn lên lầu năm của kỹ viện đó chứ? Bởi nàng đã sớm nghe được Thất hùng muốn chờ một người sau đó sẽ cùng hội họp với Hách Hảo, thế nên thừa dịp đi trước vài ngày trà trộn vào để tranh tai mắt kẻ khác. Mặt khác, cũng thử xem giáo trình Đản Đản chỉ dạy có thật công hiệu không.
Tư Vực đứng lên, nàng giờ trong lòng đã có dự tính, bởi vì nàng đã nhìn thấu trận pháp này, ngoài ra còn xác định được Đản Đản nhất định ở ngay bên kia vách tường này, chỉ là nàng cũng dự cảm được thật ra không có tường đá gì cả, chỉ là ảo giác, đại khái là không rõ phía sau có cái gì, đại đầu đất kia phỏng chừng là không chú ý đi vào liền bị dọa đến la thất thanh như thế. Kết quả là, Tư Vực yên tâm, mạnh dạn đi qua tường đá, quả nhiên, bên trong có một “động thiên” khác [ nơi ở của thần tiên].
Tư Vực đi qua tường đá, trước mặt xuất hiện bậc thang, nếu bước nhanh tới chắc chắn sẽ bị ngã xuống cầu thang.
Ngã cầu thang!? Không hay rồi! Đản Đản có khi nào vì té xuống kia mà thét thất thanh như thế? Nghĩ vậy, Tư Vực chạy vội xuống cầu thang. Dưới đây hoàn toàn không có thông đạo, chỉ là một mật thất nhỏ, chỉ có một con kỳ lân bằng đá ngồi xổm giữa trung tâm, miệng quay ra cửa như gầm gừ, chân phải đạp lên một quả cầu gỗ. Kỳ lạ thật, nơi thần bí này bề ngoài nhìn thấy cầu thang kia tổng cộng chỉ có vài bậc nhưng Đản Đản lại quỳ rạp trên mặt đất, mắt còn mở to tròn.
” Đản Đản Đản Đản”- Tư Vực kêu Đản Đản.
” Ồ………”- Đản Đản khôi phục lại ý thức, – “Tư Vực!”
” Ngươi thế nào lại ở đây? Vừa rồi ngươi chạy đến đây à? Cái tên không nghe lời này! Nếu lần sau còn chạy loạn…….” – Tư Vực trách cứ nhưng nơi sóng mũi cay cay.
” Tư Vực! Ngươi đừng khó chịu! Ta không sao! Ta cũng không biết tại sao lại tách nhau ra, sau khi nhận ra thì gặp một thân áo trắng đến chổ này, ta còn tưởng ngươi, cho nên ta liền đuổi theo, nhưng phía trước đều là tường đá, sau lưng lại có nhiều mộc nhân ghê rợn đuổi đến, chợt xuất hiện một thông đạo, kết quả là chạy vào đột nhiên rơi xuống đây.” – Đản Đản nói.
” Được rồi! Bây giờ nắm lấy tay ta, đừng đi lạc nữa nhé. Ngoài ra ta cũng đã biết đây là mê trận gì, trận pháp này căn bản cũng không thể nguy hại cho người khác, nhưng chính là không biết người lập có ác tâm gì, tóm lại làm cho trận pháp xuất hiện tử lộ, có thể ảnh hưởng đến mạng người.” – Tư Vực nói.
” Vậy trận pháp này vốn là dạng trận pháp gì vậy?”- Đản Đản hỏi.
” Kỳ thật trận pháp này rất tốt, nó dùng ảo giác đem ma quái đặt ở cửa vào thông đạo, tới gần cửa mới thấy ma quỷ nên kẻ khác sẽ không vào quấy nhiễu”- Tư Vực giải thích.
” Vậy ngươi biết phá giải nó không!”- Đản Đản nói.
” Đương nhiên! Bây giờ chúng ta quay lại đường cũ, nhìn thấy bọn chúng cũng không cần sợ, cho dù ngươi kia thật sự có muốn hại người, hắn cũng không là đối thủ của ta!” – Tư Vực nói xong liền dắt Đản Đản ra ngoài.
Ra ngoài tường đá, một đường quay về phía hành lang, quả nhiên xuất hiện mê trận, ở tất cả các lối rẽ đều xuất hiện rất nhiều mộc nhân ma quỷ máu me tiến về phía cả hai. Mộ thất rất rộng, dọc theo đường đi, Tư Vực tiêu diệt hằng trăm……. mộc nhân ma quỷ, còn giải trừ rất nhiều mê trận tương tự, hơn nữa còn lập một mê trận mới ngăn cản kẻ trộm mộ về sau không thể trà trộn vào quấy nhiễu người chết, trận pháp mới này khiến cho kẻ khác làm gì đi chăng nữa đều không thể đi vào, chỉ đành đứng trước cửa, như vậy sẽ ngăn cản người khác đi vào, còn bảo toàn được tính mạng cho bọn họ.
Tư Vực cùng Đản Đản giải tầng tầng lớp lớp trận pháp cùng tìm tòi phía sau, trừ bỏ những vật bày trận thì thứ gì cũng không có cũng không tìm ra được dấu vết của người lập trận pháp này. Còn có là, những thứ trong mộ thất hoàn toàn không bị lấy đi, ngay cả vết tích chuyển dịch cũng không hề có. Tư Vực phỏng chừng người lập trận pháp muốn bảo vệ lăng mộ, nhưng cái chính là đã đem toàn bộ trận pháp lập ngược lại, nếu người này tâm huyết dâng trào lại muốn bảo hộ càng nhiều nơi, thì hậu quả thật là không tưởng, bây giờ chỉ mong có thể tìm được người này, ngăn cản hắn là cách tốt nhất. Thế là, Tư Vực cùng Đản Đản căn cứ trận pháp lưu lại đã tìm ra manh mối về truyền thuyết ” Ma quỷ Đế lăng”.
” Tư Vực, ngươi thử nói xem trận pháp này do người nào làm chứ?”- Đản Đản vừa ra ngoài Đế lăng liền hỏi.
” Ta cũn không rõ, có điều…………”- Tư Vực nói.
” Có điều cái gì?”- Đản Đản nói.
” Chính là ta cảm thấy được người này………..”- Tư Vực nói.
” Người này làm sao?”- Đản Đản hỏi.
” Người này hẳn là người tốt!”- Tư Vực nói.
” Người tốt! Người tốt sao lại đã thương tánh mạng người khác! Ngươi có căn cứ gì chứ?”- Đản Đản nói.
” Căn cứ? Căn cứ hình như có, À! Cứ xem như là có căn cứ đi!” – Tư Vực tự mình lẩm rẩm.
” Cái gì mà ” xem như là có căn cứ đi”, đó là căn cứ gì! Mau nói đi!”- Đản Đản nói.
” Ta vừa rồi lúc giải trận đã phát hiện ra trận pháp này thật ra là trận pháp môn hạ của ” Phi Hoa”, chỉ là có nhiều điểm giống cũng có nhiều điểm không giống, tựa hồ người lập ra trận pháp kia kỹ năng cơ bản cũng không có, hơn nữa tr6ạn pháp này cũng không thích hợp dùng trong kiến trúc Đế lăng, ngược lại càng giống như trận pháp cho nhà cửa. Tóm lại là tên gà mờ nào đó đã lập ra cái trận pháp kia.” – Tư Vực nói.
” Gà mờ! Ngươi nói là kẻ kia không phải cố ý khiến trận pháp thành như vậy, vậy vắn không biết sao?” – Đản Đản ngạc nhiên hỏi.
” Nếu biết, thì không chừng đã thu trận pháp lại, nếu không biết, vậy rất có thể đã đi đến nơi khác mà bày trận”- Tư Vực nói.
” Vậy giờ chúng ta có nên tìm đến người này mà chất vấn hắn một chút không?” – Đản Đản hỏi.
” Đương nhiên! Chúng ta bây giờ đi về phía trước, nghĩ ngơi một chút rồi sẽ lên kế hoạch làm thế nào để bắt con mà sống này!” – Tư Vực nói xong liền cùng Đản Đản quay về khách điếm.
Thời điểm Tư Vực và Đản Đản trở về, cũng vừa lúc trời vừa sáng, lần này cả hai ở trong khách điếm, cho nên lui tới rất nhhiều người, dọn dẹp trong quán cũng không để ý đến cả hai người vừa mới quay về. Tư Vực cùng Đản Đản vào phòng, dỡ bỏ ” hành quân trang bị” xong, liên ăn no nê ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy tinh thật cực kỳ phấn chấn, vì thế đi xuống đại sãnh dùng cơm.
Lúc này đang là giữa trưa, trong đại sãnh cũng không ít khách đến dùng cơm, Tư Vực cùng Đản Đản ngồi ở một góc sáng dùng cơm, lúc này trong điếm một Hồng y thiếu nữ bước vào, gió bụi mệt mỏi, bộ dáng rất sốt ruột.
” Tiểu nhị! Trong điếm có bao nhiêu món ngon mang lên đây hết cho ta!” – Hồng y thiếu nữ lớn tiếng.
Tư Vực dừng ăn, nhìn bộ dáng không nhã nhặn của cô nương kia, Đản Đản cũng nhìn theo, kết quả là Hồng y thiếu nữ kia chóp mắt đã nhìn thấy hai người kia đang nhìn mình, vì thế hai mắt nhìn bốn mắt, khoảng độ vài giây, Hồng y thiếu nữ hùng hùng hổ hổ tiến đến hai người bọn họ……..