Công Chúa Cầu Thân

Chương 26



Tôinghe anh ta nói thế ,tức đến muốn ngất luôn!

Nhưngtóm lại tôi phải giúp Nam Cung Việt chạy thoát, chính là không biết lão hoàngđế có coi trọng cái mạng này của tôi không nữa ,thậm chí suy nghĩ, tôi nên làmnhư thế nào diễn mới chân thật, phải làm anh hùng rơm “Mặc kệ ta, cứ ratay đi!” ? . Thôi vẫn là làm cẩu hùng khóc lóc “Đừng tới đây , thảhắn đi” vẫn hơn.

ThừaĐức đã dẫn thị vệ phong tỏa xung quanh , đứng ở ngoài vòng, nhếch miệng cườilạnh. Tôi có chút lo lắng, chẳng lẽ Thừa Đức cũng nhận ra Nam Cung Việt?

Vòngtay Nam Cung Việt ôm thắt lưng của tôi thật chặt,tôi không chịu nổi nghiêng đầuthấp giọng nói: “Anh siết mạnh quá ,một hồi đầu không rơi, lưng cũng sẽgãy lìa!”

NamCung Việt ôm tôi từ từ lùi xuống , bọn thị vệ bao vây chúng tôi cũng chập chạptừ từ tiến tới .

“Cứuem với ! Hoàng Thượng.” Tôi lớn tiếng khóc than, làm ra bộ dạng muốn giãydụa nhưng không dám giãy ụa , cảm thấy người Nam Cung Việt ở phía sau như chấnđộng, chợt nghe thấy anh ta thấp giọng hỏi nói: ” Cô thực lưu luyến khôngmuốn rời nơi này?”

Ta đổnghẹn , chẳng lẽ hắn không nhìn ra là tôi đang diễn kịch? Tôi thật sự rất muốnquay lại lườm hắn một cái, lại ngại thanh kiếm bén ngót đang kề trên cổ ,chỉđành trừng mắt lên trời , nghiến răng rít lên : “Lưu luyến cái đít! Tôi làđang bị anh bắt cóc ! Chẳng lẽ lại nhăn răng cười như khỉ , có làm bộ thì cũngphải diễn cho giống một chút chứ !”

NamCung Việt nghe tôi nói như thế,thì im lặng, tôi lại có cảm giác cái eo của tôicàng bị anh ta siết chặt hơn nữa ! Thật sự là gần gãy lìa mất rồi !

“Anhvì sao lại đến hành thích lão hoàng đế?” Ta cúi đầu hỏi nhỏ.

“Nhưvậy mới mang được cô đi mà không làm liên lụy những cung nữ bên cạnh !”Anh ta trả lời.

Tôithiếu chút ngất thêm lần nữa, đúng là suy nghĩ chu đáo ! Như tôi bị “ThíchKhách” cướp đi ,những cung nữ bên cạnh không có liên quan gì ,bất quá chỉliên lụy tới bọn thị vệ trong cung .

Cònđang muốn hỏi thêm Nam Cung Việt chút ,nhưng lời nói chưa tới cửa miệng ,đãtrôi đi mất tiêu ,bởi vì tôi trông thấy thêm một toán cấm vệ quân tràn vàotrong cung,mỗi người cầm theo cung tiễn , hơn nữa đã kéo cung cài tên, vâyquanh hai người chúng tôi,lần này muốn chạy , coi bộ không dễ dàng gì rồi !

Tôihoảng sợ nhìn phía trên đài,vẻ mặt lão hoàng đế vẫn bình thản ,tôi bắt đầu toátmồ hôi lạnh , tình thế này ,đừng nói Nam Cung Việt còn muốn mang theo cả tôi,một mình anh ta chỉ sợ cũng thoát không được , bốn phía đều là tên , sợ chimcũng không bay lọt được !

NamCung Việt, tôi không thể để anh ta chết ở chỗ này! Cái ý nghĩ không thể để anhta bị tôi báo hại mà chết ,đôi tay theo bản năng vòng ra sau ôm lấy người NamCung Việt như để che chắn cho anh ta .

ThừaĐức đứng đ bọn thị vệ , không xa , chính là tôi nhìn sắc mặt hắn có chút mơ hồ, không biết là do nước mắt hay tại thị giác suy yếu , tất cả đều nhìn thấy hếtsức mơ hồ.

Cánhtay Thừa Đức dần dần giơ lên , chậm rãi hạ xuống, tuyệt tình như vậy , hắn quayđầu lại nhìn lão hoàng đế ,rồi phẩy tay một cái, tôi nghĩ không đến, cũng muốnkhông ra, chẳng lẽ đây là kết cục sao?

“Bắn”một tiếng hô phát ra từ phía sau, tiếp đó những âm thanh đầy sức lực xé gió bayvút tới , trong đầu tôi trống rỗng , chỉ phải tuyệt vọng nhắm mắt lại…

Theotiếng vang càng ngày càng gần, như một cơn cuồng phong từ phía sau thổi tới,thôi xong rồi, tôi nghĩ.

Một cáigì đó xé gió bay vụt từ bên cạnh bay ra , sau đó chợt nghe một tiếng hét thảmthiết , tôi mở bừng mắt ra , trông thấy gã thị vệ bên cạnh lão hoàng đế bị mộtmũi tên bắn ngập trong người ,những thị vệ khác sợ tái cả mặt .

Mọingười kinh hãi quay nhìn về hướng đã bắn ra mũi tên ,tôi cũng theo ánh mắt bọnhọ nhìn tới , phía sau trên nóc đại điện đã đứng sừng sững một bóng người ,hình như không có che mặt ,nhưng vì người đó đứng ngay hướng ánh sáng phía mặttrời mọc ,nên không nhìn rõ được gương mặt ,chỉ thấy tà áo trắng ẩn ẩn hiệnhiện , trông cứ như là thiên thần í !

Hắn tachậm rãi lắp tên vào cung , lần này nhắm thẳng mũi tên vào lão hoàng đế .

Hànhđộng này khiến cho bọn thị vệ đứng dưới được một phen kinh hoàng , mũi tên bắnra vừa rồi rõ ràng chỉ là cảnh cáo , nếu ngay từ đầu mục đích của người đó làlão hoàng đế , thì tên thị vệ kia đã không bị ăn một mũi tên lãng xẹt như thế .

Lãohoàng đế kia cũng đã tái mặt , cung tên của bọn cấm y vệ cũng đã đổi hướng nhắmvề phía người đang đứng trên nóc điện kia.

“Thảbọn họ đi.” Người đó chậm rãi mở miệng, như là thuận miệng mà nói, nhưngtrong âm thanh có lẫn sự đe dọa

Phótướng cẩm y vệ nhìn về phía lão hoàng đế xin chỉ thị , lão hoàng đế sắc mặtthật không tốt, nhìn về phía người đứng trên nóc đại điện kia , thở dài một cái, rồi phất phất tay .

Thấyđám cấm y vệ buông cung tên xuống ,Nam Cung Việt một tay bế thốc tôi lên , taykia thu kiếm lại ,nhún chân một cái , mượn lực xoay người lên , tức thì bọn tôiđã ở trên nóc đại điện rồi .

Lúc namnhân kia còn giương cung với lão hoàng đế, Nam Cung Việt ôm tôi chạy xoẹt quangười đó,hướng ra ngoài cung mà chạy như bay , cảnh những phòng ốc trong cungchỉ kịp loé lên lùi lại đằng sau ,chớp mắt một cái là đã tới cổng thành hoàngcung (hâm mộ quá ,hix ,ước gì banhbaochieu có trình độ như vậy ,đi cướp ngânhàng khỏi sợ bị ai đuổi kịp ,heheh)

“Cóngười đuổi theo kìa !” Tôi hoảng thốt nói , lời nói còn chưa dứt , mộtngười từ phía sau lưng đã chạy vụt lên song song với Nam Cung Việt ,đúng là cáingười mặc áo trắng đứng trên nóc đại điện.

Ngườikia thấy tôi nhìn hắn ,liền nhe hàm răng trắng bóng ra nhìn tôi cười cười .

Lúc nàytôi mới nhìn thấy rõ dung mạo người này, hắn ta cũng thuộc loại khá tuấn tú đẹptrai , chỉ tiếc là không còn trẻ nữa, hình như có đến bốn mươi mấy tuổi , nhưngphong thái thì khá hoạt bát như thiếu niên.

“BéViệt Việt à, công phu của ngươi bị thối lui rồi à ! Nếu đại ca biết ngươi kémcỏi như vậy, thế nào cũng đét vài phát vào mông ngươi cho mà coi .” Ngườikia cười nói .

Bé ViệtViệt ? Nickname của Nam Cung Việt ? Hah ,thiếu chút nữa là tôi cười phá lên rồi,không thể tưởng tượng người to lớn thô kệch như Nam Cung Việt mà lại có biệtdanh đáng yêu như vậy !

“Tớiđây làm gì ?” giọng Nam Cung Việt lạnh tanh hỏi , nhưng chân thì không hềdừng lại

Ngườikia vẫn vừa chạy vừa cười hồ hồ ,tốc độ chạy không hề chậm hơn Nam Cung Việt tínào ,nghe Nam Cung Việt hỏi thế ,hắn cứ cười hề hề ,nói :” Ngươi đánh lộngiỏi lắm , nên ta tới coi cho vui.”

Ngấttrên cành quất luôn , mém chút nữa là bọn tôi trở thành con nhím , hắn xem cònkhen náo nhiệt ?

“Ngươivì sao không bịt mặt lại ?” Tôi hỏi .

“Tạisao phải che mặt lại ? Ta đẹp trai ngời ngời như thế này , bịt mặt lại thì làmsao người khác nhìn thấy được ? ” Hắn nghiêm trang nói.

Tôi ákhẩu luôn , trên đời sao lại có người tự kỷ đến vậy !

Độtnhiên ông ta quay đầu nhìn lại đằng sau ,nói :” Bé Việt Việt , ngươi chạychậm quá, đã có người rượt tới rồi kìa ,hay là để ta bồng cô ấy cho ?”

NamCung Việt đưa mắt liếc người đó một cái ,không thèm trả lời ,vẫn tiếp tục ômtôi mà chạy , tốc độ bắt đầu nhanh hơn trước .

Cũngmay nơi này không phải chợ nên khá vắng vẻ , bọn tôi ít bị phiền toái gì .

NamCung Việt đột nhiên rẽ vào một ngõ tắt bên hông đường cái , tôi còn chưa hiểuchuyện gì , thì đã có thêm hai người nữa từ một ngõ tắt khác chạy tới ,chạyhướng về bọn tôi, một nam một nữ, cách ăn mặc của người nam khá giống với NamCung Việt, còn người nữ kia thì ăn mặc khá giống với tôi .

Cả haingười chạy ra khỏi ngỏ hẻm ,cái người nam ăn mặc giống Nam Cung Việt kia bếngười nữ ăn mặc giống tôi lên ,điệu bộ như Nam Cung đang bế tôi vậy,khi thoátra khỏi ngõ hẽm , họ hướng về phía ngược lại tiếp tục chạy , bọn truy binh từsau đuổi tới ,không biết chuyện đã xảy ra , cứ tiếp tục đuổi theo cặp nam nữkia , cả một lúc lâu sau ,tiếng ồn ào hỗn loạn mới từ từ lắng dịu

Có cảngười tiếp ứng nữa chứ ? Tôi bực bội ngước lên nhìn Nam Cung Việt , hắn cố tìnhlẩn tránh ánh mắt tôi, buông tôi xuống rồi một mình đi vào trong nhà .

Namnhân mặc đồ trắng từ phía sau đuổi kịp tới , thấy tôi đứng đần người ở đây ,ôngta cười cười nói :” Làm sao thế ? Còn không đi , phía trước còn có rấtnhiều người chờ ngươi đó .”

Tôi tuycòn đang ngỡ ngàng với thái độ thay đổi thất thường của Nam Cung Việt ,nhưngcũng đi theo nam nhân này vào trong nhà.

“Nêngọi ngươi là công chúa hay gọi là quí phi ?”

“Gọithẳng tên là tốt nhất ” Tôi nói.

Ông tamỉm cười,nói tiếp :”Vậy gọi ngươi là Vinh nha đầu đi , dù sao thì ThẩmTriệu Thiên vẫn hay gọi ngươi như thế.”

Thẩmlão đầu? Bọn họ đều biết cả? Xem ra hôm nay việc này cũng không hề đơn giản nhưtôi nghĩ ,cặp nam nữ đã dẫn dụ bọn truy binh rời đi vừa rồi là ai ? Hy vọng bọnhọ không bị binh lính bắt được. Hôm nay nhiều chuyện lộn xộn không rõ ràng ,đầu tôi có chút loạn ,không để ý được chuyện gì cả .

Vừa rồichúng tôi rõ ràng là đi từ cửa nhỏ của một nhà lớn ,đi thêm một lúc nữa là đitới cửa lớn của một căn nhà nhỏ. (^_^)

“Tahọ Mãnh ,ngươi có thể gọi ta là Mãnh Tiêu Nhiên ,hay cứ gọi theo Việt nhi , gọilà Mãnh thúc thúc.”

MãnhTiêu Nhiên ? Cha của Mãnh An Dương ? Tôi há hốc mồm kinh ngạc.

Mộtloạt âm thanh bát nháo vang tới, rồi đột nhiên có một nhóm người túa ra chạytới chỗ tôi , cả nam lẫn nữ ,tôi càng trợn tròn mắt kinh ngạc

“Vinhnha đầu!” Thẩm lão đầu kêu lên.

Tôithật không ngờ ông ta lại ở chỗ này.

Một cônương khoảng ngoài ba mươi tuổi vạch đám đông bước tới chụp lấy vai tôi lắc lắc, kích động hỏi :” Cô thật là từ tương lai quay về ?”

Tôingẩn người ra, gật gật đầu .

Cô talập tức mừng như điên ,ôm ghì lấy tôi ,sau đó quay đầu lại nói lớn với một cônương đang đeo khăn che mặt đứng đằng sau :” Huyên nhi ,cô ấy từ tương lạiquay về , cô ấy đúng là từ tương lai quay về !”

Huyênnhi ? Thật là Đường Huyên Nhi ? Lần này , đến phiên tôi mừng như điên , khôngthể tưởng được thật sự có thể gặp được “tiền bối” từ tương lai quayvề hai mươi năm trước .

Chỉ haibước nhún , nữ nhân đó đã đứng sát bên tôi ,nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, rồirun giọng hỏi :”Ngươi từ năm nào tới vậy ?”

“Côchính là Đường Huyên Nhi ? Tôi tới từ thời điểm năm 2007 , còn cô ?”

“Năm2006 .” Đường Huyên Nhi vội vàng nói , sau đó kéo vị cô nương hồi nãy đếnsát bên cạnh rồi nói :” Cô ấy cũng từ tương lai quay về , bọn mình tớicùng với nhau !”

Bangười chúng tôi nhìn nhau , ba giây tĩnh lặng, rồi ôm chầm lấy nhau ,mừng mừngtủi tủi ,vừa khóc vừa cười ,đánh chết cũng không thể tưởng tượng là gặp đượcđồng hương ở chỗ này .

Nhữngngười khác thấy thì choáng váng cả, nói không ra lời .

Cả mộthồi lâu ,bọn chúng tôi mới bình tĩnh trở lại .

“Làmthế nào lại có nhiều người quay về được vậy ?” Tôi vui vẻ hỏi,”NamCung Việt có nói mẹ anh ấy cũng từ tương lai quay về đó !”

Huyênnhi cỏ vẻ ngượng ngùng ,liếc nhìn hai người bọn tôi, vị cô nương đứng bên cạnhtôi che miệng ho khụ khụ hai tiếng ,sau đó nói :”Tôi chính là mẹ của Việtnhi , tên là Trương Tĩnh Chi .”

Tôi háhốc mồm nhìn cô ta ,cô ta cùng lắm là ngoài ba mươi tuổi thôi ,nhưng lại là mẹcủa Nam Cung Việt ,thật có chút phi lý . Hoặc giả người từ tương lai quay vềkhông bị già đi ?

TrươngTĩnh Chi thấy mặt tôi thộn ra ngốc nghếch , cười cười, kéo một người đàn ôngtới bên cạnh ,nói luôn:” Đây là ông xã tôi, cha của Việt nhi, tên Nam CungVân.”

Tôi vừanhìn thấy thì càng đần cả người ra ,trời ạ , sao mà khéo thể, đây chẳng phải làNam Cung Việt mười mấy năm sau sao !

“Đâylà con gái của tôi Nam Cung Như.” Trương Tĩnh Chi kéo qua một cô bé chừngmười ba ,mười bốn tuổi , cô bé đó mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi.

“Đâylà chồng của Huyên nhi , Thiệu Dương ,đây là 2 con trai Thiệu Tiệp cùng ThiệuHuy, người này thì cô đã gặp qua,đây là Mãnh Tiêu Nhiên , và vợ của ông ấy ,tênlà Xảo Ngọc ,…”

TrươngTĩnh Chi bắt đầu giới thiệu cho tôi từng người một , nhìn thấy nhiều người nhưvậy , tôi có chút hơi khớp .

“Còncó ta! Sở Dương tỷ!” Trong phòng trong truyền đến giọng nói của tiểu tửMãnh An Dương.

“Kêula cái gì! Khôn hồn thì ở yên trong đó thằng ngốc !” Mãnh Tiêu Nhiên hướngvề phía phòng đó quát lên, quay lại thấy Xảo Ngọc nhíu mày một cái, thì vội vãxoa xoa tay cười trừ,cái khí khái anh hùng trên nóc đại điện vừa nãy hoàn toànbiến mất tiê

Khôngbiết Mãnh Tiêu Nhiên đã làm gì đắc tội với bà vợ nữa ,Xảo Ngọc lạnh giọng hừmột tiếng , ông ta đánh trống lảng giả vờ như không nghe thấy.

“Còncó Văn Hinh cùng Lôi Hồng, cô đã gặp qua bọn họ rồi, chính là hai người đã dụbọn truy binh đi nơi khác, có lẽ sắp trở về rồi,” Trương Tĩnh Chi nóitiếp,” Văn Hinh rất muốn gặp cô.

Độtnhiên lòi ra nhiều người như vậy ,tôi có chút loạn , liếc nhìn qua Thẩm lãonhân, ông ta nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói năng gì ,vẻ mặt phảng phất nỗicô đơn.

Ông tađã biết tôi là Vinh nhi giả ,tôi,từ đầu đã không phải là Vinh nhi của ôngấy,hiện tại, đối với ông ấy mà nói ,Vinh nhi đã trở thành người xa lạ .

“Thẩmtiền bối, tiểu nữ …..” tôi đột nhiên muốn an ủi ông ta .

Thẩmlão đầu khoát tay ,ngăn không cho tôi nói tiếp , thở dài nói : “Mệnh số,đây đều là mệnh số.”

Rồi độtnhiên, có hai bóng người từ bên ngoài phóng vào, là cặp nam nữ hồi nãy dẫn đitruy binh ,cô gái kia có khuôn mặt rất đẹp ,lại rất quen thuộc, tôi có cảm giácnhư đã gặp qua ở đâu ,

Là mẹquí phi ! Tôi đột nhiên nhớ ra , cô ta so với bức họa mẹ quí phi giống nhau nhưđúc, chỉ thiếu chút khí chất.

“Vinhnhi!” Mỹ nữ kia run run giọng gọi ,nhảy tới ôm chầm lấy tôi .

“Hêhê, cô là…?” Tôi cười gượng, hỏi.

“Vinhnhi, ta là dì của con nè!” Mỹ nữ nói xong, nước mắt ào ào chảy xuống.

Tôihoàn toàn đơ cả người luô thật là, mỗi ngày đều có chuyện lạ , vấn đề là hômnay đặc biệt hơi nhiều á ! Ở đâu đột nhiên mà lòi ra nhiều “Chuyện lạ cóthật ” quá vậy ?

NamCung Việt đâu? Tại sao từ lúc vào nhà đến giờ không thấy hắn ? Hắn trốn đi sao?

Ngườiđẹp kia ôm ta khóc khóc cười cười um sùm cả buổi, nam nhân đi chung với cô tamột hồi sau mới ôn tồn lên tiếng, “Văn Hinh, công chúa cũng đã mệt mỏi,hãy cho cô ấy nghĩ ngơi trước đi , sau này còn thiếu gì thời giờ cơ chứ.”

Thì racô ấy là Văn Hinh mà Trương Tĩnh Chi đã nói , khó tránh cô ta và mẹ quí phi củata giống nhau đến như thế , thì ra là hai chị em .

VănHinh bị ông chồng Lôi Hồng kéo qua một bên ,còn có chút lưu luyến nhìn tôi, đôimắt đẫm lệ tràn ngập tình yêu thương mẫu tử , làm tôi hơi khớp chút .Thật là,người xưa nói :” Đàn bà, được chế tạo ra từ nước.” quả không sai tínào.

“Thôiđược, mọi người cuối cùng cũng gặp nhau rồi, hãy để cho Vinh nhi muội muội nghỉngơi một chút , tất cả đi ra ngoài thôi.” Trương Tĩnh Chi bắt đầu đuổingười , ngay cả Văn Hinh cũng bị kick ra luôn .

Cuốicùng, trong nhà chỉ còn lại có tôi , Trương Tĩnh Chi,và Đường Huyên Nhi .

Chả làvì ba người ba chúng tôi đều là từ tuơng lai trở về , vốn không hề thuộc thếgiới này , không ngờ có dịp gặp gỡ nhau ở đây, dù đã cố kiềm nén trong lòng,nhưng vẫn không khỏi lộ ra sự kích động ! Ngồi xuống nhìn nhau cả buổi rồi màvẫn không biết nên mở miệng như thế nào .

Vẫn làĐường Huyên Nhi mở miệng trước ,hỏi :” Làm sao cô quay về đây được ?”

“Chuyệnnói ra thì hơi dông dài , em là trong lúc vô tình cứu người , không ngờ ngườinày có một ông ca ca cực kỳ lợi hại ,vì để trả ơn đó, ông ấy đưa em về đây dungoạn vài ngày.”

“Đượcngười đưa về ?” Trương Tĩnh Chi kinh ngạc hỏi.

Tôi gậtđầu, hỏng biết sao khi nói chuyện với cô ta , tôi không được tự nhiên cho lắm,nhất là tưởng tượng đến cô ta là mẹ của Nam Cung Việt,tôi càng thấy quái .

“Nóinhư vậy cô còn có thể trở về ?” Đường Huyên Nhi ngạc nhiên hỏi .

Tôi gậtđầu.” Đúng vậy , chỉ là bất quả xảy ra một vài vấn đề, cho nên em phải ởlại đây lâu hơn , chỉ sợ phải chờ tới sang năm mới có thể trở về.”

ĐườngHuyên Nhi vẻ mặt vừa mừng vừa lo hỏi tiếp ,” Thế thì tốt quá ,cô cũng cóthể trở về được , khi nào gặp lại nhân vật lợi hại kia , cô có thể nhờ hắn đưagiúp chúng tôi trở về luôn không?”

Háh ,Đinh tiểu tiên mang mình tôi quay về đã là quá khó khăn , nhờ ông ấy đem luônhai cô kia ? Chỉ sợ đến lúc đó chẳng những không được , ông ta nổi sùng bỏ tôiở lại đây luôn thì có .

“Chỉsợ không được,” tôi khó xử nói ,” Em chỉ là linh hồn được ông ta đưatới,thân thể còn ở lại thời điểm hiện đại , chờ ông ấy đưa em trở về, vẫn làđem hồn về nhập vào thể xác , còn hai người ? Thân thể và linh hồn vẫn là khôngthể tách ra ?

ĐườngHuyên Nhi vẻ mặt thất vọng, “Hai người bọn tôi vì một sự cố nên mang cảthân thể cùng đi luôn .”

“Haingười đã ở đây bao lâu rồi ?” Tôi hỏi.

“Hơnhai mươi năm , ” Trương Tĩnh Chi trả lời, vì nghe tôi nói không thể mangbọn họ cùng nhau trở về,nên mặt buồn rũ rượi .

Tôicũng hiểu được tâm trạng của bọn họ , hơn hai mươi năm, ở trong một thế giới lạlẫm ,sự n nhớ quê hương người thân nhất định là mãnh liệt hơn nhiều so với tôi,

“Cho dù có thể đem hai người trở về ,chỉ sợ hai người cũng không thể đi ,”tôi nói ,” Hai người đã ở đây một thời gian lâu , cũng đều đã có chồng cócon , hai người nỡ bỏ họ mà đi sao ?”

Bọn họlộ vẻ trầm tư , như đang tự hỏi bản thân về vấn đề này, sau một lúc lâu,TrươngTĩnh Thi thở dài, nói:

“Thậtđúng là trở về không được”

sau đóthì nhìn về phía Đường Huyên Nhi, hỏi:

“Còncô? Còn nghĩ muốn trở về không?”

ĐườngHuyên Nhi cười buồn , nhưng quả quyết nói: “Không nghĩ , ta yêu bọn họ yêutất cả những người ở đây ,nếu quay trở về , bọn họ làm sao bây giờ ? ”

Vừa dứtlời, chợt nghe gặp ngoài cửa sổ “Bộp” một tiếng, như có cái gì từ nócnhà rớt xuống, sau đó nghe được một thiếu niên hoảng hốt gọi “Ba” .

“ThiệuHuy! ? Các người ở bên ngoài làm gì?” Đường Huyên Nhi hướng về phía ngoàicửa sổ quát to.

Bênngoài vang lên tiếng cười đàn ông ha hả ,” Thiệu Dương, ngươi đúng là mộttên vô dụng , chỉ mới nghe bà vợ nói thế mà đã kích động như thế rồi ?”

TrươngTĩnh Chi đứng phắt dậy , bước tới giật tung cánh của sổ ,quát lên :” NamCung Vân , Ngươi xuống đây cho ta!”

Lạinhìn ra bên ngoài,bọn họ đã biến đi mất tiêu , xa xa vang lại những tiếng cườirúc rích.

Đầu mùahè, đêm đẹp trời, gió thổi đến, cũng không khô nóng, đám côn trùng trong bụi cỏcũng bắt đầu xướng lên những ca khúc hay ho muôn thuở. Có một người ngồi ở cuốigóc hành lang dài , nhìn vào bóng đêm mờ mịt phía trước ,cảm nhận được sự lạclõng cô đơn.Hồi chiều trò chuyện với Trương Tĩnh Chi cùng Đường Huyên Nhi, tôimới đại khái hiểu được sự tình từ đầu đến cuối. Chuyện là bà mẹ quí phi của tôihai mươi năm trước là kỳ nữ tung hoành ngang dọc giang hồ ,chị em cùng mẹ kháccha với Văn Hinh , bọn họ lúc nào cũng tìm kiếm tung tích của bà, nhưng lạikhông ngờ là bà ta thay tên đổi họ tiến cung làm quý phi nương nương. Trước kiakhi nghe Thẩm Triệu Thiên nhắc tới vị quý phi này , ai cũng ngỡ là hồng nhantri kỷ của ông ấy ,khi Thẩm lão đầu dùng bồ câu đưa tin phái Nam Cung Việt đicứu ta, bọn họ cũng chỉ cho là giúp Trầm lão đầu một chuyện vặt, mãi đến lúcThẩm lão đầu rời cung tìm được bọn họ , thì mới phát hiện thì ra quí phi chínhlà người bọn họ muốn tìm.

Sau đóbọn họ đã tụ tập đến ở chung chỗ của Đường Huyên Nhi để tính kế thâm nhập hoàngcung ,vừa tới nơi này đã gặp phải Nam Cung Việt bị tôi đuổi đi , hiểu rõ mọichuyện , bọn họ bắt Nam Cung Việt trở lại thêm lần nữa để đem tôi trở ra.

Loạn,chínhlà một chữ loạn. Quan hệ lằng nhằng phức tạp quá, tôi không tài nào nghĩ ra nổi, Văn Hinh cùng mẹ quý phi của tôi giống nhau như vậy , chẳng lẽ Thẩm TriệuThiên không thấy lạ? Văn Hinh lại là sư muội của ông ấy ! Cũng không phải khôngbiết !

“Vinhnha đầu.”

Saulưng đột nhiên truyền đến giọng Thẩm lão nhân , tôi ngạc nhiên,linh thật , vừanghĩ tới Tào Tháo thì Tào Tháo thật xuất hiện.

Tôiquay đầu lại nhìn ông cười cười, vỗ vỗ nhẹ vào chỗ ngồi kế bên , ý bảo ông ấytới ngồi cạnh.

“Mộtmình ngồi đây nghĩ ngợi gì thế? ” Thẩm lão nhân ngồi xổm xuống bên cạnh,hỏi.

Tôinhìn ông ấy một cái, “Thành thật mà nói,quan hệ giữa các người với nhaurắc rối quá,thật là”

Thẩmlão nhân nghe ta nói như thế, cười khổ một chút, nói: “Đích thật là thựcphức tạp.”

“Nóithật đi! Ông thích mẹ quí phi của tiểu nữ?” Tôi cười hỏi.

Thẩmlão nhân thoáng bối rối, trừng mắt liếc tôi một cái, vờ nổi giận nói:”Tiểu nha đầu, nói tầm bậy!”

Xời !Bày đặt sĩ diện ,giấu diếm chi cho khổ cái thân. Tôi lườm ông ta một cái , quayđầu đi tiếp tục ngắm cảnh đêm, không để ý ông ta nữa.

Sau mộtlúc lâu, thẩm lão nhân đột nhiên thở dài nói: “Kỳ thật, lúc đó ta cũngkhông rõ ràng , mẹ ngươi với Văn sư muội rất giống nhau ,đến giờ ta cũng khôngbiết, rốt cuộc là vì thích mẫu phi ngươi , hay vì cô ấy lớn lên giống Văn sưmuội .

“Mẹquý phi và dì Văn Hinh giống nhau như vậy , ông không hề hoài nghi hai người họcó thể chính là tỷ muội?” Tôi tò mò hỏi.

Thẩmlão nhân trầm mặc một lát, lắc lắc đầu.

Nhìn bộdáng ông ấy ìu xìu như cái bánh bao chiều, tôi có chút không đành lòng, cườinói: “Ông quả thực thích mẹ quý phi ,nếu không sẽ không vì bà ấy mà phínhiều tâm tư như vậy , còn làm ra cái trò chim khách bay đầy trời nữa.”

Ông tangạc nhiên hỏi, ” Tại sao ngươi biết?”

Tôicười, “Nam Cung Việt nói cho tiểu nữ biết , nói sâu đều là do ông bắt vềrải .”

Ông ấycó chút ngượng ngùng, cười cười, nói: ” Trong thâm cung rất khó sinh tồn,cô ấy thì không có bối cảnh đặc biệt gì , nếu không có tài năng hơn người ,làm sao có thể sống thoải mái trong cung”

Tôi khẽnhếch môi cười, quả thực , ông ta rất thích mẹ quí phi , mặc dù bản thân cũngkhông biết rõ ràng tình cảm của chính mình.

Độtnhiên nghĩ tới hai hình mặt trăng mặt trời trong lòng bàn chân , nếu chuyệnchim khách bay đầy trời là giả , vậy hai cái hình nhật nguyệt này? Quay ngườilại nhìn Thẩm lão đầu,tôi hồ nghi hỏi :” Còn chuyện hình xăm trên chântiểu nữ, thật sự là như thế nào?

Ông tagiống như có chút chột dạ, hướng về phía tôi cười hề hề, nỗi hồ nghi trong lòngtôi lớn dần lên ,tôi nhìn chằm chằm ông ta, ông nhìn lảng đi ,thấp giọng cườinói: “Hề hề, kỳ thật, kỳ thật là ngươi còn lúc còn rất nhỏ, nhiều năm mùađông ta ôm ngươi trong lòng để sưởi ấm ,có một lần vô ý , không cẩn thận để lửalàm phỏng chân ngươi, lúc đó ngươi khóc rống lên, ta sợ mẹ ngươi biết được chửita , nên lén động tay động chân chút….”

Choáng,lần này ngất thật luôn , tôi vốn có chút hơi kiêu ngạo về chuyện thần kỳ này,ai ngờ đều là giả, thiệt là buồn như con chuồn chuồn.

Thẩmlão nhân nhìn thấy mặt tôi đổi màu , chột dạ vội vàng đứng dậy, cười nói :”Thôi, đã không còn sớm nữa , đi ngủ đi !” nói xong thì ông vội vàngchuồn thẳng

.Tôiphì cười ,đột nhiên trong lòng có chút xót xa ,mẹ quý phi có phải cũng thầmthương yêu ông ấy ? Như thế tại sao phải tiến cung làm chi ? Chốn hoàng cungkia , đâu thích hợp với người phiêu bạt giang hồ như bà ?

Nhữngngười sống trong hòang cung , ai cũng lạnh lùng vô tỉnh cả , đột nhiên lại nghĩtới Thừa Đức , nhớ tới lúc hắn chậm rãi phẩy phẩy tay , hắn thật muốn lấy mạngtôi ? Tôi cười khổ, tuy nói ngày ấy đuổi đi Nam Cung Việt , là bởi vì sự antoàn của anh ta ,không phải cũng bởi vì Thừa Đức sao? Thật là tự mình gạt mình,trong lúc đối mặt cùng Thừa Đức và Nam Cung Việt , chính mình trong lòng đã âmthầm chọn lựa Thừa Đức rồi .

Nghĩđến Nam Cung Việt ,trong buổi cơm chiều nay,hắn cũng có mặt ,nhưng không ngồicùng bàn với tôi , hơn nữa cả buổi chiều ,hắn không nói với tôi câu nào . Ngàyhôm nay đi cướp tôi về, không phải do anh ta tự nguyện , tôi cũng biết , conngười anh ta kiêu ngạo như thế,còn lâu mới thèm quay lại tìm tôi sau khi bị tôiđuổi đi như thế . Mà như vậy cũng tốt, bất luận là Thừa Đức hay là Nam CungViệt, vốn đã không cùng môt thế giới , tội gì phải dây dưa cùng một chỗ, nhưvậy lúc tôi trở về sẽ không phải vướng bận gì , không phải rất tốt sao, nghĩvậy, tuy rằng trong lòng vẫn có chút chua xót, thế nhưng tôi vẫn nở nụ cười.

Phíasau có tiếng bước chân rất nhẹ nhàng đi tới, ngỡ Thẩm lão nhân quay lại ,tôiquay đầu lại cười nói: “Ngủ không được sao? Chỉ biết …. ”

Lời nóicòn chưa dứt, tôi đã ngẩn người ra bối rối, vì không nghĩ tới, cái người mớitới đó là Nam Cung Việt.

Anh taliếc nhìn tôi một cái, không nói gì, yên lặng đứng dựa cây cột đường hành lang.

Tôinhìn anh ta cười cười, nói: “Còn giận tôi sao?”

NamCung Việt vẫn không trả lời, thấy như vậy, tôi cũng không có chuyện gì để nói,bèn quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Qua saumột lúc lâu, Nam Cung Việt đột nhiên hỏi: “Là bởi vì cô biết sẽ đi nên hômkia mới nói những lời như thế ?”

Tôilặng người, không biết nên trả lời anh ta như thế nào, nghĩ một hồi , mới chậmrãi nói: ” Anh cũng đã biết ,tôi vốn không phải là người ở thế giới này ,một năm sau tôi phải đi, cho nên cảm tình đối với tôi mà nói nó là gánh nặng,nếu tôi đã biết rõ như vậy mà còn tiếp nhận cảm tình của anh, như vậy khác nàotự đào mồ chôn mình !” Tôi cười cười, nói tiếp: “Tuy rằng chúng takhông được tốt lắm, chính là như vậy nên tôi càng không nên .”

NamCung Việt nhìn tôi chằm chằm , như đang xem thử lời tôi nói là thật hay đùa,anh ta trầm ngâm thêm một lát, đột nhiên lại hỏi: ” Còn Thừa Đức thì sao?Cảm tình của hắn không là gánh nặng à?”

Tôicười, trong lòng lại nhói đau , Thừa Đức, anh ta mà thực tình với tôi sao ?

“Anh ta với anh không giống nhau , anh ta đối với tôi chỉ là đùa vui , còn anhthì sẽ không bỏ cảm tình này xuống được , ” tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói,”Hơn nữa, Thừa Đức đối với tôi cũng không có tình thật,chuyện hôm naykhông phải là chứng minh sao? ” tôi cười khổ.

NamCung Việt sửng sốt một lát, trên mặt hiện lên một tia do dự, nhìn nhìn tôi,xoay người bước tới hai bước, rồi lại ngừng lại.

“Anhta… Hôm nay đã sớm thấy được Mạnh thúc thúc, chắc là biết cô sẽ không bịthương, cho nên… Cô không cần phải oán anh ta.”

Tôi bịlời nói này của Nam Cung Việt làm cho ngơ ngẩn , cả buổi vẫn không thể nói ralời , một lúc lâu sau ,mới thốt lên được :

“Tạisao anh lại nói cho tôi biết ?”

NamCung Việt khựng một chút, không trả lời, rồi bỏ đi thẳng .

Nhìnhắn bỏ đi , tôi ngồi phịch xuống hành lanh , trong lòng thật là rối loạn .

Sángsớm Đường Huyên Nhi đã đập cửa gọi tôi , theo nàng đi vào sảnh điện, phát hiệntất cả mọi người hầu như đã đến đông đủ .

“Từngày hôm qua Ngõa Lặc hoàng đế đã ra lệnh đóng hết các cửa thành, bắt đầu tìmkiếm , khoảng chừng đến giữa trưa sẽ lục soát đến đây .” Chồng của ĐườngHuyên Nhi -Thiệu Dương nói.

Tôihoảng kinh ,lại nghe Nam Cung Vân nói:

“Ngõalặc hoàng đế còn điều động ngự lâm quân nữa ,hình như là đang bao vây từ ngoàithành bên kia , nói như vậy, thân phận chúng ta đã bại lộ .”

Nóixong còn lạnh lùng nhìn lướt qua Mạnh Tiêu Nhiên, ý rõ ràng là nói tại ông ta.

MạnhTiêu Nhiên vẻ mặt tức tối, hét lên: “Tại sao là tại ta ? Đi là cùng đi mộtnhóm , tại sao lại trút đổ lỗi lên đầu một mình ta? ”

TrươngTĩnh Chi nhìn hắn, trách móc nói: “Không phải ông thì là ai? Vào hoàngcung bắt cóc người , mặt nạ thì không thèm che , còn ăn mặc một cây trắng toát,cả ngày đeo cung đi rêu rao khắp nơi, bộ ông tưởng người ngõa lặc toàn bọn nguđần cả sao ? Ai mà không nhận ra ông là Lưu Vân trại chủ !”

MạnhTiêu Nhiên thấy Trương Tĩnh Chi la hắn như thế, thì xìu xuống, thở ngắn thandài :

“Xời, quả là danh tiếng hại thân, nổi tiếng quá cũng là một điều thiệt thòi .”Trên mặt không dấu được vẻ dương dương tự đắc. Vài cặp mắt hình viên đạn ,chứađầy sát khí cùng liếc về phía Mạnh Tiên Nhiên, ông ta lật đật chạy tới đứng sátbên cạnh bà vợ , cười hềnh hệch .

“Thựcxin lỗi, ” tôi nói, “Đều là tại tôi cả ,làm liên lụy mọi người , mangđến nhiều phiền toái cho mọi người.”

“Khôngphải lỗi của cô, ” Trương Tĩnh Chi cười nói, “Chúng tôi từ lâu đãngứa mắt bọn người ngõa lặc ,hôm nay đem bọn họ ra đùa chút cũng vui ghê , NamCung Vân, anh nói có phải hay không?”

Cô tavừa mới dứt lời ,Nam Cung Vân đã vội vàng gật đầu cái rụp (hah-toàn là phườngsợ vợ -BBC)

“Chúngta cùng Tiêu Nhiên quay về sơn trại ,cô có cùng đi với chúng tôi ? “Trương Tĩnh Chi

Tôinhìn thoáng qua Nam Cung Việt, anh ta đứng lặng ở một góc cũng không mở miệng,cầm chén trà trong tay xoay tới xoay lui .

“Emkhông đi , ” tôi nói, ” Em không hề có chút công phu gì, đi theo chỉgây thêm phiền toái thôi.”

“Lỡđám người ngõa lặc kia lục soát tới nơi này thì phải làm sao ? ” TrươngTĩnh Chi miệng thì hỏi tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đường Huyên Nhi.

ĐườngHuyên Nhi cười nói: “Chị không cần lo lắng , tốt xấu em đã ở nơi này lănlộn hai mươi năm sau , còn không thể giấu được một tiểu cô nương?”

TrươngTĩnh Chi thở dài, nói: “Như vậy cũng tốt, có Huyên Nhi ở trong này, côcũng không sợ bị thiệt thòi .”

Tiếp đóliếc Nam Cung Việt một cái,hỏi tiếp :” Việt nhi, còn con ? Muốn cùng chúngtôi trở về ,hay là muốn ở lại ?

NamCung Việt lắc đầu nói: “Con còn có chút việc, nên tạm thời chưa vềđâu.”

NamCung Vân đi đến bên cạnh con trai, thân mật vỗ nhẹ vai “Tự mình bảotrọng.”

NamCung Việt gật đầu.

“Tốt,thếmới đúng là con trai của ta!” Trương Tĩnh Chi cười nói.

Mọingười lập tức khăn gói lên đường , vì bọn lính ngõa lặc đã bao vây cửathành,nên bọn họ chỉ có thể nhờ Đường Huyên Nhi âm thầm đưa ra ngoài , may mắnĐường Huyên Nhi ở Ngõa Lặc cũng hơn hai mươi năm ,kinh doanh không nhỏ ,cũng cókhông ít quan hệ với bọn quan viên ngõa lặc, hơn nữa cô con gái là nhạc nữ đượcsủng ái ,thường xuyên được ra vào cung , cho nên chuyện đưa một vài người rakhỏi thành không gặp khó khăn gì .

Lúc gầnđi, Trương Tĩnh Chi kéo Nam Cung Việt đến gần nói nhỏ cái gì đó , Nam Cung Việtvừa nghe vừa có vẻ bồn chồn ,nhưng liếc qua bên cạnh thấy ông cha đang lườmlườm mình,nên cũng không dám có biểu hiện gì , ra vẻ ngoan ngoãn nghe bà mẹ dặndò.

Nhìnthấy cảnh tượng này ,tôi cảm thấy trong lòng ấm áp lạ, có chút thông cảm vớiNam Cung Việt, hồi trước ở nhà tôi cũng bị bà mẹ lằng nhằng mãi, nhưng lạikhông dám lộ ra vẻ bất phục , vì bà luôn luôn có đồng minh là ông bố, lúc nàocũng sẵn sàng “bênh vực kẻ yếu ” (là mẹ. )

Tiễnmọi người rời khỏi ,sợ bên ngoài nhiều tai mắt để ý , nên tôi và Nam Cung Việtchỉ dám đưa bọn họ một đoạn ngắn , sau đó thì đứng lại nhìn bọn họ rời khỏi.Trương Tĩnh Chi khi đi tới trước cửa , bất ngờ quay đầu lại , nắm tay lại giơvề phía Nam Cung Việt, la to lên : ” Cố lên , con trai!”

NamCung Việt vì bất ngờ nên mắt trợn trắng lên , mặt xanh lè , tôi cũng giật bắnngười , có tí hơi ngượng ngùng (

“Sở Dương tỷ, Diệp Phàm còn ở trong tay tên tam hoàng tử kia, tỷ đi cứu cô ấyđi!”Mãnh An Dương mới vừa nói một câu , đã bị cha hắn tung chân đá cho mộtcú bay tới ngoài cửa.

“Tỷbiết.” Tôi hướng về phía ngoài cửa đáp.

Tôixoay người đi trở về , mới vừa đi được hai bước thì Nam Cung Việt gọi giật lại, anh ta nhìn tôi , mà không mở miệng nói câu nào, Đường Huyền Nhi thấy vậycười cười , kéo ông chồng đi trước , trên đường chỉ còn lại có tôi và Nam CungViệt .

Tôiquyết định phá vỡ sự im lặng , nên nhìn về phía hắn cười nói :” Thế nào?Có chuyện muốn nói sao?”

NamCung Việt bước thêm vài bước nữa đến sát bên tôi, khoảng cách quá gần ,tôi theobản năng định bước lui ra,nhưng đột ngột bị anh ta giữ chặt ,tôi có chút kinhngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt Nam Cung Việt rất nghiêm túc ,làm tôi hơi khớp.

“Nếutôi cũng muốn tham gia trò đùa này thì sao?” Anh ta nói.

Tôicứng đờ người,không nghĩ anh ta sẽ nói thế này.

“Côlàm thế nào biết tình cảm này tôi không bỏ xuống không được ?” Anh ta cườicười hỏi . Nhìn vẻ mặt anh ta như thế ,tôi có chút ngốc , thường ngày miệng mồmlanh lợi là thế, nhưng lúc này cứ như con đần .Trong lòng đột nhiên nỗi dậy mộttình cảm sâu sắc , là cảm động, sự thật thà của anh ta làm cho tôi có chút đaulòng , ngày hôm qua câu nói kia, anh ta rõ ràng có thể không nói, rõ ràng cóthể cho tôi oán hận Thừa Đức, anh, nhưng anh ta lại ngây ngô nói cho tôi biết.

Mộtngười đàn ông như vậy, được hắn yêu thích, thì đúng là tôi thật có phước khí .

Tronglòng đột nhiên thấy vui vẻ, tôi bật cười , không những vậy , mà còn gập ngườiôm bụng mà cười ha hả,Nam Cung Việt thộn mặt ra nhìn tôi, không hiểu vì sao tôilại ngớ ngẩn như thế. Sau một lúc lâu , tôi mới từ từ ngưng cười lại, thẳnglưng đứng dậy , nghiêm túc nói:

“Được rồi, nếu anh đã không ngại , tôi cũng không có lý do gì để từ chối ,nhưngmà ,tôi cảnh cáo trước ,sau này anh mà bị đau lòng ,cũng không liên quan gìtôi.”

NamCung Việt cũng cười , vui vẻ ôm tôi vào lòng.

Thờigian một năm , còn rất dài, có phải hay không? Trò chơi tình yêu có lẽ là hơimuộn,nhưng trong thời gian một năm này ,có thể lưu lại vài kỷ niệm đẹp , như thếcũng đáng. Tôi nghĩ, lần này có Nam Cung Việt làm bạn, tôi có thể thỏa thíchngao du phiêu bồng . Không những thế , còn có thể ỷ thế hiếp người nữa.Hà hà.Nghĩ thế, đột ngột tôi đẩy Nam Cung Việt ra , sau đó hai tay chống nạnh , ngửamặt lên trời hét to :” Giang hồ , những chàng đẹp trai của ta ơi ,vàng bạcchâu báu của ta ơi , phùng trần Sở Dương ta tới đây!”

NamCung Việt nhìn tôi kinh ngạc rồi nổi giận lên , đem tôi cắp vào nách, rồi dậmchân lấy đà thân lên trên không ….

Dịchgiả :hayngungay


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.