– 10 giờ đêm –
Phòng bệnh của Xử Nữ nằm trong khu Vip, cả dãy phòng bệnh chỉ có phòng Xử Nữ là có người. Vì thế mà bên ngoài hành lang vắng lặng, bất kì ai khi nhìn dãy hành lang trống rỗng như hiện tại chắc chắn đều sẽ cảm thấy ớn lạnh không thôi.
Cộp cộp
Tiếng giày nện dưới sàn vang lên trong không gian tĩnh lặng này. Từng từng từng bước mà hướng đến phòng bệnh của Xử Nữ.
Tạch
Cánh cửa phòng bệnh mở ra bởi bàn tay của một người, nhẹ nhàng khép cửa lại người đó bước đến cạnh giường bệnh của Xử Nữ. Mà phía bên kia, trên bộ ghế salon trong phòng, Thiên Ân vẫn ngủ say, miệng còn lèm bèm cái gì đó.
– Xử nhi a, tỷ tỷ xinh đẹp, mau tỉnh dậy chơi với Ân a, tỷ tỷ…
Người con trai khẽ liếc mắt nhìn Thiên Ân, song lại hướng mắt nhìn Xử Nữ. Ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, người con trai vươn tay chạm vào má Xử Nữ.
Đã một tuần rồi nhưng Xử Nữ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, điều này làm cho mọi người đều lo lắng.
– Cô gái ngốc, em định cứ ngủ mãi như vậy sao? Mau tỉnh lại đi.
Trong căn phòng bệnh vắng lặng, ngoài giọng nói trầm ấm của người con trai kia thì chỉ có tiếng kêu “tít tít” phát ra từ máy móc và tiếng thở đều đều của Xử Nữ và Thiên Ân.
Người con trai cứ ngồi ở đó, mắt vẫn nhìn Xử Nữ không rời.
— Tiềm thức của Xử Nữ —
Xử Nữ hiện tại đang ở một nơi rất đẹp, xung quanh cô toàn là hoa, một cánh đồng hoa nhiều màu sắc, và không chỉ thế bên cạnh cô còn có sự xuất hiện của một người con trai nữa. Xử Nữ ngồi dựa vào trong lòng người con trai đó, tay mân mê bó hoa trên tay. Trên môi xuất hiện nụ cười. Thoạt nhìn cô đang rất hạnh phúc.
“Đồ ngốc, em định ngủ mãi như vậy sao? Mau tỉnh dậy đi, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Giọng nói của ai đó đột nhiên vang lên, Xử Nữ liền bật dậy từ trong lòng ai đó. Nhìn ngó xung quanh lại quay lại nhìn người con trai bên cạnh.
– Thừa Ân, anh có nghe gì không?
– Em nghe thấy gì? – Thừa Ân ôm Xử Nữ trong lòng, cúi đầu nhìn cô.
– Em..dường như có ai đó đang gọi em – Xử Nữ nói, lại im lặng lắng nghe.
“Xử nhi, xin em, hãy mau tỉnh dậy đi, quay về đi”
– Thừa Ân, em lại nghe thấy rồi. Người đó gọi em quay về. Em không hiểu, Thừa Ân, tại sao người đó lại muốn em quay về, người đó nói cứ như là em đã đi đến một nơi nào đó vậy. Em đang ở cùng anh mà.
Thừa Ân thoáng im lặng nhìn Xử Nữ, xiết chặt vòng tay ôm lấy cô, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên mái tóc mền của cô. Anh nhẹ lên tiếng:
– Xử nhi, khoảng thời gian vừa qua em thấy thế nào, ở bên anh em vui chứ?
Nghe Thiên Ân hỏi, Xử Nữ có chút khó hiểu nhưng sau đó lại mỉm cười:
– Anh hỏi gì lạ vậy, dĩ nhiên là em vui rồi, em rất hạnh phúc. Em đã từng nghĩ sẽ không còn gặp lại anh được nữa, vậy mà…Thừa Ân, liệu đây có phải là giấc mơ không?
– Nếu đây thật sự là mơ thì em sẽ làm gì? – khi hỏi câu hỏi này trong đáy mắt của Thừa Ân thoáng buồn.
– Mơ? Anh..đang nói gì vậy? – Xử Nữ cau mày nhìn anh – Nhưng nếu đây là mơ, thì em…không muốn tỉnh lại nữa, em muốn được ở cạnh anh. Thừa Ân, anh đã không biết em nhớ anh đến nhường nào đâu. Em…
Thừa Ân khẽ thở dài, đỡ Xử Nữ đứng lên, anh nắm lấy tay cô.
– Cùng anh đến một nơi.
Không đợi Xử Nữ kịp phản ứng, Thừa Ân đã kéo cô đi.
– Anh kéo em đi đâu vậy, Thừa Ân.
Thừa Ân không trả lời cô, vẫn cứ im lặng như vậy mà dẫn cô đi, bàn tay nắm tay cô nhẹ xiết.
Nơi Thừa Ân đưa Xử Nữ đến là một vực thẳm, nơi đây rất tối, mà bên dưới đáy vực kia là nham thạch đang sôi ùng ục. Phía trước có một cây cầu bắt từ đầu này sang đầu kia.
– Anh đưa em đến đây làm gì? – Xử Nữ quay sang hỏi Thiên Ân.
Nắm lấy hai bàn tay Xử Nữ, Thừa Ân có chút không nỡ nhưng vẫn nói:
– Xử nhi, nghe anh nói. Nơi này không phải là nơi em nên đến, những ngày vừa qua em chỉ là đang giam mình trong tiềm thức của em thôi, đã đến lúc em nên thức tỉnh rồi. Xử nhi, mặc dù anh không muốn rời xa em nhưng anh không thể ích kỷ cứ giữ em lại bên cạnh anh, ở một nơi mà em không thuộc về.
– Thừa..Thừa Ân, anh đang nói gì vậy, em không hiểu. Chúng ta chẳng phải đang rất hạnh phúc sao, anh..sao lại..
Thừa Ân nhẹ lắc đầu.
– Đây là thế giới của anh, nó không dành cho em. Xử nhi, hãy nhìn đi, bên đó…
Thừa Ân chỉ tay về khoảng đen phía bên phải mình, dần dần xuất hiện một khung ảnh trắng xóa và trong đó lại xuất hiện hình ảnh của hai đứa trẻ.
Xử Nữ nhìn theo hướng chỉ tay của Thừa Ân, nhìn thấy được khung cảnh đang hiện ra trước mắt mình. Hai đứa trẻ một trai một gái đang cùng nhau chơi thả diều trên một cánh đồng.
“A, cậu thả cao một chút nữa đi, đẹp thật đó” – giọng nói trong trẻo của cô bé vang lên.
“Xử Nữ, mau chạy theo tớ nào, mau lên” – một cậu bé cầm dây diều, vừa chạy vừa quay lại nhìn cô bé gọi.
“Đợi tớ với. A..”
Do chạy quá nhanh, lại không để ý mà cô bé té ngã, cô bé khẽ kêu lên một tiếng.
“Xử Nữ, cậu không sao chứ?” – nhìn thấy cô bé ngã, cậu bé liền buông diều để mặc nó bay đi mà chạy đến chỗ cô bé, nhìn thấy tay cô bé chảy máu, cậu bé lo lắng – “Chảy máu rồi, có đau không?”
“Không đâu. Ô, diều bay mất rồi” – cô bé mắt ươn ướt nhìn theo con diều bay xa, mếu máo.
“Không sao, tớ sẽ làm lại con khác to hơn cho cậu”
“Thật không?”
“Thật mà, giờ chúng ta về nhà nhé”
“Ừm”
Và còn những khung cảnh khác nữa, khi nhìn thấy những ký ức về hiện tại ùa về trong đầu Xử Nữ. Cô đã nhớ rồi, lại nhìn đến khung cảnh đang ngưng động trước mặt, Xử Nữ khẽ thốt lên gọi tên một người:
– Thiên..
– Xử nhi, đó mới là nơi em thuộc về. Đã đến lúc quay về rồi – Thừa Ân đột ngột lên tiếng.
– Không, em không muốn – Xử Nữ lắc mạnh đầu nhìn Thừa Ân, nước mắt lúc này cũng đã rơi xuống – Em ghét cái thế giới đó, em không thích nó. Thừa Ân, em ghét khi phải giả vờ tiếp tục mạnh mẽ trước mặt mọi người, em ghét khi phải nói ra những lời làm tổn thương mọi người trong khi em cũng chẳng khá hơn. Em ghét nơi đó Thừa Ân, và em cũng rất sợ, sợ phải đối mặt với mọi chuyện. Em sợ lắm và em…cũng đau nữa. Nơi này… – Xử Nữ đặt tay áp lên lồng ngực mình -…nơi này đau lắm. Em..mệt rồi, không muốn đi tiếp nữa.
Đưa tay lau đi dòng nước mắt trên gương mặt Xử Nữ, Thừa Ân chậm rãi hướng đến phía cô, đặt lên môi có một nụ hôn, song lại lưu luyến không muốn rời nhưng đến cuối cùng vẫn phải buông cô ra.
– Anh biết em đã phải chịu đựng những gì, cũng biết em đã phải trải qua những chuyện gì, anh cũng biết những chuyện mà em sẽ phải đối mặt trong tương lai nhưng mà Xử nhi, anh tin là em có thể vượt qua.
– Không, em…
– Xử nhi, anh cũng không muốn phải rời xa em, nhưng mà em và anh không cùng một thế giới. Anh đã chết rồi, nhưng em thì chưa, em chỉ là do quá mệt mỏi nên mới muốn nghỉ ngơi một lúc, và giờ cũng đã đến lúc trở về rồi. Xử Nữ, anh với em mà nói đã là quá khứ rồi, hãy quên anh đi mà tìm một người khác, một người có thể cho em hạnh phúc, anh sẽ luôn dõi theo em. Có được không?
Xử Nữ khóc, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
– Em không muốn, em không muốn, ngoài anh ta sẽ không có ai có thể cho em hạnh phúc được nữa – cô nghẹn ngào nói.
– Đừng ngốc như vậy, sẽ có chứ. Là anh ta – Thừa Ân chỉ tay vào cậu bé kia – Anh ta, có thể cho em hạnh phúc. Anh chắc chắn.
– Không.
Nắm chặt lấy hai vai Xử Nữ, Thừa Ân nói:
– Xử nhi, hãy sống vì bản thân mình, đừng sống vì người khác nữa, em đã phải chịu quá nhiều tổn thương rồi. Hãy nghĩ cho mình một chút, đừng vì người khác mà hy sinh bản thân mình nữa, anh sẽ đau lắm.
– Vậy thì đừng bắt em phải rời xa anh, em..có thể ở lại đây mà – Xử Nữ ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Thừa Ân.
– Đừng ngốc như vậy, nơi này vốn không dành cho em. Nó không thuộc về em, hãy quay về thế giới của em đi. Đến lúc…tỉnh dậy rồi.
Dẫn Xử Nữ đến trước cây cầu, anh đẩy cô đi nhưng cô lại không chịu đi.
– Em không muốn đi, đừng bắt em đi mà. Xin anh, em muốn ở cạnh anh – Xử Nữ ôm chầm lấy Thừa Ân không buông.
Kéo Xử Nữ ra khỏi người mình, Thừa Ân đau lòng nhìn cô nhưng rồi cũng lại tuyệt tình mà đẩy mạnh cô về phía phía bên kia.
– Anh yêu em Xử nhi. Xin lỗi và…tạm biệt.
– Thừa Ân.
Xử Nữ hét lớn một tiếng, cô muốn trở lại phía Thừa Ân nhưng dường như có một sức mạnh vô hình nào đó lôi kéo cô, và cứ như thế cô ngày càng cách xa Thừa Ân hơn. Cánh tay cứ như thế, vươn ra hướng về phía anh muốn nắm lấy anh nhưng ngày càng xa rồi. Và cô nhìn thấy anh dần biến mất.
– Thừa Ân, Thừa Ân. Khôngggggggggg…
“Xử nhi, trở về đi. Anh xin lỗi, anh sẽ không để em phải khóc nữa, sẽ không để em một mình đối mặt với mọi chuyện nữa”
Giọng nói của ai đó lại vang lên.
– Tìm người nào đó tốt hơn anh, tìm người nào đó có thể bảo vệ em tốt hơn anh, hãy quên anh đi, như vậy anh mới có thể yên tâm.
Lời của Thừa Ân vang vọng một khoảng không.
— —— — Nước mắt Bỉ Ngạn — ——–
Xử Nữ vẫn nằm bất động trên giường, nhưng khóe mắt cô lại chảy ra một dòng nước mắt. Một cánh tay vươn đến lau đi dòng nước mắt ấy, khóe môi người con trai cũng như vậy mà nâng lên.
– Có phải em nghe được lời tôi nói rồi không? Cô gái ngốc, tôi đợi em.
Tạch
Cánh cửa phòng bệnh lần nữa lại mở ra, người con trai không quay đầu lại nhìn, vẫn cứ hướng mắt nhìn Xử Nữ, trong khi người vừa bước vào lúc nhìn thấy anh thì đã vô cùng tức giận.
– Chẳng phải tôi đã nói anh không được xuất hiện trước mặt cậu ấy rồi sao, Thiên Yết – giọng Song Ngư lạnh lùng vang lên.
Khóe môi nhẹ nhếch, Thiên Yết không bị giọng nói của Song Ngư làm sợ hãi, thản nhiên mà đáp:
– Cô không có quyền ngăn cản tôi làm điều mà tôi muốn.
– Anh…thật ra thì anh muốn thế nào đây? Xử Nữ đã phải chịu đựng những gì, anh không phải không biết, anh vì sao lại còn làm như vậy? Rốt cuộc anh đối với Xử Nữ là như thế nào?
– Nếu như tôi nói tôi yêu cô ấy, và muốn quay lại bên cạnh cô ấy, liệu cô có tin?
Câu nói của Thiên Yết làm Song Ngư một phen hoảng sợ, mắt mở to nhìn người đang ở trước mặt mình, sau lại nở nụ cười giễu