Sáng hôm sau, Vạn Minh mệt mỏi thức dậy. Anh ôm đầu vì vẫn còn nhức. Nhìn sang Tiểu Vy đang nắm tay mình và ngủ, anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Sau đó bước vào phòng tắm để thay đồ. Tiểu Vy đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy. Cô nhìn lên giường thì không thấy anh. Nhớ lại chuyện đêm qua, cô hoảng sợ kêu Vạn Minh
– Minh Minh, anh đâu rồi? Minh Minh, Minh Minh.
– Chuyện gì? Vạn Minh từ trong phòng tắm bước ra,anh mặc bộ vest màu xám, bên trong mặc sơ mi đen, thắt cà vạt màu đỏ. Đứng nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô đi tìm anh, Vạn Minh có chút vui. Lấy lại vẻ lạnh lùng, anh hỏi
– Chuyện gì vậy?
– Minh Minh, anh có sao không? Anh còn sốt không? Còn mệt không? Cô hoảng hốt nắm lấy tay anh hỏi
– Tôi ổn. Buông ra. Vạn Minh hất tay cô. Tiểu Vy nhìn anh, cô có chút buồn.
– Vậy là tốt. Tiểu Vy nhỏ giọng. Rồi cô bước vào phòng tắm. Chợt Vạn Minh bắt lấy cổ tay cô, anh đè cô xuống giường, hôn cô thật mãnh liệt. Tiểu Vy không giãy giụa, cô đáp trả nụ hôn của anh bằng cách mở miệng ra tạo cơ hội cho Vạn Minh. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Vạn Minh “thưởng thức” vị ngọt tự nhiên trong khoang miệng của cô. Một hồi sau, anh rời khỏi đôi môi của cô. Sau đó trườn xuống cổ và khe ngực cô, để lại những nụ hôn nồng cháy. Tiểu Vy nhìn anh, cô nói
– Anh….anh vừa khỏi bệnh. Không nên làm đâu.
– Tôi ổn. Không cần cô lo. Anh lạnh giọng nói
– Vậy thì buông. Tiểu Vy cũng lạnh giọng nói
– Nếu tôi nói không? Vạn Minh thách thức cô
– Vậy thì tôi sẽ khiến anh buông tôi ra. Tiểu Vy khó chịu nói. Sau đó cô giãy giụa. Vạn Minh ôm chặt cô hơn. Cô như con cá chạch giãy đành đạch dưới thân anh. Vạn Minh giả vờ tức giận, anh quát
– YÊN. Tiểu Vy nghe vậy, một tầng nước xuất hiện trong mắt cô. Tiểu Vy liên tục đánh anh, miệng không ngừng mắng chửi
– Buông ra. Anh là đồ xấu xa. Anh dám quát tôi. Tôi ghét anh, hận anh. Buông ra. Thả ra. Hận anh, ghét anh. Buông ra. Vạn Minh nhìn cô, anh bật cười. Cô chẳng khác nào một đứa trẻ đang hờn dỗi cả. Vạn Minh ôn nhu ôm cô, anh đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào. Anh nói
– Tiểu Vy ngoan nào. Ngoan anh thương.
– Không cần thiết. Buông ra. Tiểu Vy tức giận nói.
– Ngoan nào. Em không yêu anh sao? Vạn Minh yêu chiều nói
– Không yêu. Hết yêu rồi. Ghét rồi. Tiểu Vy chu môi hờn dỗi
– Tiểu bảo bối, đáng yêu lắm! Thế nào lại không yêu anh? Vạn Minh vuốt má cô hỏi
– Anh là tên đáng ghét. Anh có biết là tôi yêu anh lắm không? Tại sao lại làm trái tim tôi đau hả? Bộ làm tôi đau thì vui lắm sao? Anh không yêu tôi, anh có thể nói và cho lí do mà. Tôi hận anh, ghét anh. Tiểu Vy tức giận đánh anh
– Tiểu Bảo Bối, em không tin anh sao? Thật khiến anh đau lòng. Vạn Minh đau buồn nói
– Minh. Tiểu Vy ngơ ngác
– Có lẽ em không yêu anh rồi. Thật khiến anh đau lòng. Vạn Minh than thở.
– Không. Minh, em….Tiểu Vy ngập ngừng. Vạn Minh nhìn cô, anh đứng lên, tính rời đi thì Tiểu Vy nắm lấy ống tay áo anh. Vạn Minh nhìn cô, anh hỏi
– Có buông không?
– Minh, em không phải là không yêu anh. Cũng không phải là không tin anh. Em chỉ là…..Nói đến đây, nước mắt của Tiểu Vy chợt chảy ra. Vạn Minh mỉm cười ôm cô dỗ dành. Anh hỏi
– Vậy em có thể nghe anh kể đầu đuôi câu chuyện này không?
– Dạ. Tiểu Vy gật đầu. Vạn Minh hít một hơi thật sâu, anh nói
– Vào ngày hôm đó, lúc anh vừa lên tới lầu 40 thì gặp ả. Ả là con cháu của Liệt gia, như em đã biết. Anh và cô ta từng gặp nhau. Ả chỉ là công cụ làm ấm giường thôi. Vì biết anh có vị hôn thê, ả đã cố tình để em thấy anh và ả đang hạnh phúc bên nhau. Hãy tin anh, anh không yêu ả, cả cuộc đời này anh chỉ yêu em thôi. Thế nên, đừng giận có được không?
– Em….em hiểu. Nhưng, lỡ như…lỡ như cô ta lại….Tiểu Vy lo lắng
– En không cần lo. Cô ta sẽ chết dưới tay của tổ chức Hắc Ám nếu như ả dám ra tay hại em. Giữ được mạng thì cũng chẳng giữ được thanh danh đâu. Vạn Minh ác độc nói. Tiểu Vy nhìn anh, cô vui khi anh không hề phản bội cô.
– Em xin lỗi. Tiểu Vy nhỏ giọng
– Sao lại xin lỗi? Anh vén lọn tóc lòa xòa của cô và hỏi
– Vì em đã khiến anh buồn. Anh buồn nên mới uống rượu nhiều đúng không? Vì buồn cho nên anh mới đâm đầu vào làm việc để giải tỏa nỗi buồn đúng không? Tiểu Vy hỏi
– Ừ. Nhưng, không phải là anh buồn em. Anh sợ em sẽ bỏ anh. Anh đã nghĩ đến khả năng mất em là khá cao, cho nên… Vạn Minh ngập ngừng
– Em hiểu. Nhưng, em sẽ không bao giờ bỏ anh đâu. Bởi vì Tiểu Vy yêu anh mà. Cô ôm cổ anh, kéo anh xuống và hôn. Vạn Minh cũng đáp trả nụ hôn của cô. Cả hai nhìn nhau mỉm cười.
– Thôi, đi thay đồ đi rồi chúng ta đi làm. Vạn Minh nói
– Dạ. Tiểu Vy vui vẻ gật đầu sau đó đi vào phòng tắm. Thay đồ xong, cô cùng anh lái xe đến công ty. Cô khoác tay anh bước vào công ty và hướng đến thang máy.