(31)
Nhìn Tần Lam an toàn bước lên xe của phủ thống soái đi về, Lạc Hy không những không tức giận mà ngược lại còn rất bình tĩnh. Trước sự khó hiểu của đám thuộc hạ, cô ta mới nhếch môi nói:
– Vừa nãy bằng này người chúng ra ở đây đều nhìn thấy Vân Tranh Lam gian díu với tay xe kéo kia, đúng chứ?
– Dạ đúng vậy ạ.
Đám thuộc hạ vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng nhìn thấy gì thì nói đấy, bọn họ lập tức đồng thanh đáp. Lạc Hy nở nụ cười đắc ý, phất tay kêu thuộc hạ lái xe, sau đó mới thong thả cất tiếng:
– Như vậy còn chưa đủ nhân chứng để chứng minh những chuyện đồi bại của Vân Tranh Lam hay sao? Với tính cách của thống soái, nhất định sẽ không chấp nhận loại phụ nữ ô uế như vậy đâu. Cứ chờ xem kịch hay thôi.
…
Tần Lam trở về tới phủ, điều đầu tiên cô làm chính là đi tắm cho thoải mái. Nghĩ tới những gì sắp tới sẽ phải đối mặt, cô lại cảm thấy chán nản vô cùng. Cái thế giới này, cô chẳng làm gì cả nhưng vẫn bị người khác để ý đến, bày cách hãm hại. Nếu có một điều ước, cô chỉ muốn được trở về nhà.
Đã một thời gian rồi, không biết ở bên kia đã phát hiện ra cô mất tích hay chưa nữa, cô rất nhớ gia đình và bạn bè. Nếu biết sẽ xuyên không thế này, cô thà không đọc truyện đó còn hơn. Giờ thì hay rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Tần Lam bước xuống dưới lầu, lại thấy đám thuộc hạ ban nãy vẫn còn đứng canh ở đây. Cô thấy là lạ, trong lòng không được thoải mái cho lắm. Gì đây, Tiêu Dực lại bắt đầu cho người theo dõi cô nữa hay sao?
Không được, nếu như vậy thì hành tung của cô sẽ rất dễ bị bại lộ.
Cố gắng trấn an bản thân, Tần Lam tiến lên, vờ thăm dò nhóm thuộc hạ:
– Sao các người còn ở đây?
Bình thường mỗi lần thống soái không có nhà, trong phủ chỉ còn phụ nữ và người hầu. Bây giờ xuất hiện thêm một nhóm thuộc hạ, hơn nữa còn là đàn ông, không chỉ Tần Lam mà cả những nữ người hầu cũng cảm thấy bất tiện.
Đội trưởng của đội quân lập tức ra mặt giải thích:
– Thưa dì thứ, đây là lệnh của thống soái, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi ạ.
Tần Lam nghe vậy, cô càng nhíu chặt đôi mày lại, biểu cảm không vui. Tiêu Dực làm vậy là bảo vệ hay là theo dõi? Đừng nghĩ có thể qua mắt được cô, tâm tư của anh thế nào cô còn không hiểu hay sao?
– Không cần, hơn nữa hiện giờ đang ở trong phủ, sẽ không ai dám gây bất lợi cho tôi.
Tần Lam nhất quyết phản đối chuyện này, đám thuộc hạ vô cùng khó xử:
– Chuyện này… chúng tôi chỉ nhận lệnh thôi ạ, mong dì thứ thông cảm. Với lại thống soái làm vậy chỉ là vì muốn tốt cho cô, xin cô đừng hiểu lầm ạ.
Bà vú nhìn thấy Tần Lam khó chịu như vậy thì cũng hiểu cho cô, nhưng thực sự thống soái làm như vậy cũng là do anh quan tâm tới cô thôi, không phải sao? Bà ấy liền tiến tới, khuyên nhủ cô nên chấp nhận:
– Phải đấy, thống soái lo lắng cho dì thứ như vậy, chứng tỏ rằng trong lòng ngài ấy chỉ có mình cô mà thôi.
Không hiểu sao khi Tần Lam nghe câu này, cô lại cảm thấy lòng mình được an ủi một chút ít, nghĩ tới Tiêu Dực, cô cũng có chút mong chờ. Trong lòng anh chỉ có mình cô thôi sao?
Không đâu, câu trả lời thế nào Tần Lam biết rõ hơn ai hết, nữ chính là Lạc Hy cơ, làm sao có chuyện thống soái yêu thích cô chứ? Nếu có thì cũng chỉ là một chút hứng thú nhất thời mà thôi, không phải sao?
Chờ cho tới khi Tiêu Dực chán cô rồi, anh nhất định sẽ vứt bỏ cô như lúc anh vứt bỏ những người phụ nữ kia, và đây chính là điều cô mong muốn nhất. Thế nhưng khi nghĩ tới vấn đề này, cô vẫn cứ luôn cảm thấy lòng mình rối bời, nửa muốn rời khỏi anh, nửa lại không nỡ…
Suy nghĩ này lập tức khiến cho Tần Lam giật mình. Từ khi nào, cô lại có suy nghĩ “không nỡ” nãy rồi?
Vú nuôi thấy Tần Lam rơi vào trầm tư, bà ấy vô cùng lo lắng, không biết cô đã nghĩ thông suốt chưa nữa. Lần trước giúp đỡ cô vụ thuốc tránh thai, bà đã cực kì hối hận rồi.
– Dì thứ, cô không sao chứ ạ?
Câu nói của vú nuôi vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu Tần Lam. Cô rõ ràng đã mất tập trung khi suy nghĩ tới Tiêu Dực, vì sao cô lại xuất hiện những cảm xúc như vậy, cô thực sự cũng không rõ nữa.
– Thôi được rồi, thống soái đã lo lắng như vậy thì tôi cũng không tiện từ chối nữa.
Tần Lam trả lời qua loa cho xong chuyện rồi lấy cớ rời đi. Cô phải ngăn chặn tần suất nghĩ tới Tiêu Dực của bản thân mình mới được, bằng cách không nhắc đến anh nữa. Anh sẽ mãi mãi là người đàn ông mà cô không thể với tới, với lại cô cũng không có hứng thú.
Mọi chuyện đã định sẵn rồi, cô chỉ là một nữ phụ, cũng chẳng ham hố gì cả. Chỉ cần sống sót cho tới cuối truyện, tìm được cách trở về nhà, đây mới chính là điều mà cô ưu tiên hàng đầu.