Sau khi Đình Đình cô đã đi lên phòng thì lúc này ở phòng khách mẹ cô và Doanh Doanh vẫn ở đó và nói chuyện gì đó.
…
Doanh Doanh thắc mắc hỏi:
-“Mẹ ơi ! vậy khi nào đám cưới sẽ diễn ra ạ ?”
-“Ngày mai thì người nhà Thẩm Mộ Diễn sẽ qua đây và bàn về đám cưới “.
-“Vâng” .
Trong giọng nói lúc này có chút buồn nhưng cô lại tiếp tục nói :
-” Mẹ ơi con nấu cơm xong rồi .Bây giờ con lên phòng trước ạ “.
Bà thắc mắc hỏi cô:
-“Con…con không ăn cơm sao ?”
-“Dạ !do con chưa cảm thấy đói ,mẹ và chị ăn trước đi ạ”.
-“Vậy cũng được ,nếu con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi”.
-“Dạ !”
…
Cô từ từ và từng bước đi lên cầu thang .Lúc đang đi lên thì Đình Đình nghe tiếng bước chân nên đã biết cô đang đi về phòng .
Khi Doanh Doanh vừa lên tới cầu thang và đi về phòng thì bị Đình Đình chặn đường lại .Có vẻ Đình Đình đã âm mưu gì rồi.
Đình Đình cất giọng kêu cô:
-“Đứng lại con nhỏ mù kia .Tao có chuyện cần nói với mày “.
Nghe chị mình kêu nên cô liền đứng lại hỏi :
-“Chị…chị…chị Đình có chuyện gì vậy ạ ?”
Đình Đình bắt đầu cười nhếch mép
-“Hừ ! Ngô Doanh Doanh mày nghe tao nói rõ đây .Kể từ giờ trước mặt tao mày đừng có giả nai nữa, tao ghét nhất là cái bộ dạng này của mày đó .Hiểu chưa hả Ngô Doanh Doanh ,à mà không phải sao tao có thể gọi tên mày như vậy .Tao phải gọi mình là con mù mới đúng chứ “.
Nghe chị mình nói như vậy cô thật sự không thể hiểu liền hỏi lại:
-“Chị à ! rốt cuộc là chị muốn nói chuyện gì vậy ạ .Nếu không có gì thì chị để em về phòng đi ạ “
Chị cô lại tiếp tục nói :
-“Chuyện về cái hôn ước đó,mày biết chứ ” .
-“À ! thì ra là chị nói về chuyện đó sao “
Ngô Doanh Doanh nắm tay chị mình nói một cách vui vẻ.
-“Chị…chị đừng lo nữa ,hôn ước đó mẹ đã nói với em và em đã đồng ý giúp chị rồi.Nếu không còn gì nữa em về phòng trước nha”.
Đình Đình vun tay Doanh Doanh ra và “bốp” cô giơ tay lên đánh Doanh Doanh .Cô vì bị đánh đau nên đã ngơ người ra nhưng cố gắng kìm nén và hỏi chị:
-“Chị…chị…chị sao chị lại đánh em ,em làm sai gì sao ?”.Giọng nói cô run lên bần bật
-“Mày không làm sai nhưng tao ghét mày.Tao trả thù cho cái tát lúc nãy ,vì mày mà tao bị đánh “.
-“Nhưng đó đâu phải lỗi của em “.
-“Đúng là không phải lỗi của mày,nhưng tao nói cho mày nghe .Mẹ con tao thật sự rất ghét mày Ngô Doanh Doanh à.Mày như cái gai trong mắt của mẹ con tao nên nhiều lúc tao và mẹ của tao đã rất muốn đuổi mày ra khỏi nhà , lúc nãy mình tin là bà ấy khóc vì lo cho mày à”.
Đình Đình nhếch mép và nói tiếp:
-“Hừ! mày đã lầm rồi bà ấy không hề thương mày đâu ,bà ấy vì thấy tao không đồng ý gả vào nên cố tình giả vờ để mày chấp nhận gả vào gia đình đó ,cũng coi như là bán mày vào Thẩm gia để cho Ngô thị được lợi .Khi mày gả vào đó họ cũng ghét mày vì mày là một con mù vô dụng không làm được gì “.
Bắt đầu lúc này nước mắt cô vì không kìm nổi nên thi nhau rơi xuống.
-“À ! mà mày hãy ghi nhớ lời tao nói hôm nay nhất định là không được quên , khi mày gả vào đó thì dù có chuyện gì cũng không được về đây .Nếu có về thì cũng không được bước chân vào cái nhà này dù là nữa bước “.
Ba chữ cuối cùng Đình Đình cố gắng nhấn mạnh.Nói xong thì Đình Đình đi về phòng ,Doanh Doanh lúc này thật không thể tin nổi.Hoá ra là bao năm qua bà ấy đối xử tốt với cô là có mục đích ,bà ấy muốn bán cô vào Thẩm gia chỉ vì ghét cô sao .Thật sự không thể tin nổi .Cô cắn chặt môi đến nổi rỉ máu.Lúc này cô nghĩ :
“Đúng là mùi vị của sự tuyệt vọng,miền tin cô đối với bà thì cũng đã dập tắt từ sau khi nghe câu nói của chị cô “.
…
Ngô Đình Đình lúc này ở trong phòng của mình cảm thấy rất hả hê và nói:
-“Mày hãy chờ đó con mù Ngô Doanh Doanh ,tao sẽ cho mày nếm trải từ từ cái cảm giác đau đớn của tao ngày hôm nay “.