*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Bạch ở nhà cùng cô được một lúc thì có một cuộc gọi khẩn cho anh. Anh liền vội vàng bước đi còn không quen dặn dò cô phải nghỉ ngơi.
Lúc này thì cô cảm thấy lạ, một bác sĩ như anh suốt ngày phải đầu tấp mặt tối dồn đầu óc vào công việc. Chẳng có thờ gian cho bản thân nhưng sao trong nhà lại chẳng có một người giúp việc nào.
Bình thường anh ấy sẽ anh ở ngoài sao? Còn dọn dẹp nhà cửa thì như thế nào? Thật là…. nếu một ngày bác sĩ như anh cũng bị bệnh thì ai sẽ chăm sóc đây?
Đúng là kỳ lạ, cô cứ suy nghĩ, càng suy nghĩ cô lại càng thương anh hơn, thương cho cái nghề bác sĩ này, lúc nào cũng phải lo cho người khác nhưng lại chẳng ai lo cho mình.
Thật cô đơn, lẻ loi và đơn độc. Có lẽ là đồng cảnh ngộ nên cô có thể hiểu, cuộc sống này có anh thật tẻ nhạt.
Khi cô suy nghĩ xong, liền nảy ra một ý tưởng, ý tưởng này đúng là có phần mạo hiểm nhưng…. không sao, cô thật sự muốn làm như vậy.
Cứ vậy mà cả một buổi cô lo mài mò dọn dẹp nhà cửa, lau sàn, những công việc này, cô đã từng làm khi ở nhà họ Kiều, nó chẳng vui vẻ gì.
Nhưng sao giờ cô lại thấy rất vui khi làm việc này.
Có cảm giác được làm việc thật thích.
Chiều đến, cô còn muốn nấu ăn nữa cơ.
Muốn đương nhiên phải làm, cô đã mò xem trong tủ lạnh có gì rồi nấu một bữa cơm thịnh soạn.
Đừng nghĩ rằng cô ấy chưa từng nấu ăn nhé! Cô ấy đã từng nấu ăn trong một tháng, khi dì giúp việc ở nhà họ Kiều phải về quê.
Nhớ lúc đó cô đã bị đánh rất là nhiều vì nấu anh không ngon, khiến bọn họ không vui.
Trong một tháng đó cô đã luyện tập được và nấu ăn ngon hơn rất nhiều, cũng xem như là có tay nghề.
Nhưng do mắt không nhìn thấy nên cũng không tránh bị thương khi nấu ăn.
“A!”
Không xong rồi, cô lại bị đứt tay nữa rồi kìa, quả nhiên bị mù thì sẽ bất tiện hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng không sao, cô vẫn cố gắng làm xong các món ăn theo ý mình muốn vì cô chẳng thích việc bỏ dở giữa chừng.
Cuối cùng cũng xong rồi, các món ăn đã được dọn lên bàn.
Đây tuy chỉ là những món ăn đơn giản nhưng cô lại phải tốn rất nhiều công sức mới có thể làm ra được.
Khi đã dọn thức ăn lên xong cả, cô liền ngồi xuống ghế.
Cô nghĩ đến….
Doãn Tư Cương.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào nhỉ? Anh ấy có lo lắng cho mình hay không? Có ăn cơm đầy đủ không? Có bỏ bữa không? Hàng vạn câu hỏi cứ xuất hiên trong đầu cô, cô thật sự rất quan tâm đến anh.
“Đúng rồi! Trước giờ mình còn chưa từng nấu cơm cho anh ấy nữa, cuộc hôn nhân đã sắp kết thúc rồi, vậy mà mình còn chưa làm tròn bổn phận của mình người vợ. Mình quả thật không xứng đáng là một người vợ mà. Vợ của anh ấy… không phải là mình thì sẽ tốt hơn. Một người mù như mình thì có thể làm gì chứ? Chỉ khiến cho anh ấy bị mất mặt thôi.” Cô chóng tay lên cằm cứ ngồi lẩm bẩm một mình.
Càng nghĩ cô lại càng bất lực.
Cô nằm xuống bàn, từ từ nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Khi ngủ, cô đã mơ một giấc mơ đẹp, mơ rằng.
Cô là vợ chính thức của Doãn Tư Cương chứ không chỉ là trên danh nghĩa. Còn nữa, cô còn thấy cô được anh ấy yêu thương, cưng chiều vô bờ bến, lại còn có con với anh ấy nữa.
Nhưng….
Mơ cũng chỉ là mơ mà thôi, liệu nó có thành sự thật?
Mong các bạn ủng hộ mình❤️