“Đó không phải là Kiều Lung Nhi và Kỳ Án Văn sao?” Anh suy nghĩ.
Lúc này anh bắt đầu trầm mặt lại lại, sắc mặt bỗng dưng lại khó coi hơn, nó trở nên cau có và khó chịu.
Không biết tại sao bỗng dưng anh lại tức giận đến vậy?
Không phải là có chuyện gì rồi chứ?
Những đối tác của anh không ai hiểu gì cả nhưng nhìn thấy sắc mặt anh như vậy là đủ để hiểu rồi, anh ta đang khó chịu, vị tổng tài này đã có tiếng tàm bạo đã lâu, khi anh ta không vui thì sẽ trút giận lên người khác. Vã lại tập đoàn của anh là một tập đoàn lớn, có ai nào dám động đến anh. Cho dù là một băng đảng xã hội đen lớn cũng không đụng được đến anh nói chi là những ông chủ của tập đoàn lớn này, chưa đá đọng được đến một ngón chân của Doãn Tư Cương.
Họ liền sợ hãi.
“A, Doãn tổng, nếu…. nếu… nếu hôm nay có chuyện gì không bàn bạc được thì để ngày khác ha, không… không cần phải gấp đâu.” Bọn họ tay chân run cầm cập nói rồi ai đi cũng bỏ đi mất tiêu.
Bây giờ anh cũng chả thèm để ý đến lũ sâu nọ nịnh hót như họ nữa, bây giờ mắt anh chỉ hướng về một phía.
Đó là bọn họ, Lung Nhi và Án Văn, anh mắt anh sắt lạnh giận dữ như muốn nuốt sống bọn họ.
Ha, các người hay lắm đấy. Anh hậm hực.
Từ từ, vị tổng tài bá đạo này đang bước về phía bọn họ.
Còn họ thì vẫn đang cười nói vui vẻ không biết gì.
Anh đang bước đến gần.
Rầm! Anh đi đến đập bàn họ.
Khiến cho Lung Nhi giật mình, cô vẫn còn ngơ ngác sợ hãi không biết là ai.
Đến khi anh cất tiếng lên.
“Các người đang làm gì ở đây vậy?” Anh trầm giọng.
Lúc này cô mới lơ ngơ nhận ra đó là Doãn Tư Cương.
“Tôi mới là người hỏi cậu đang làm gì ở đây đấy, sao tự dưng trong câu lại hậm hực, tức giận như vậy, còn đập bàn nữa, khiến cho Lung Nhi giật mình rồi.” Anh nói rồi lại vươn tới nắm lấy tay Lung Nhi nói.
“Em không sao chứ? Có phải là bị giật mình rồi không?” Anh quan tâm cô.
Cô lắc đầu với ý là không sao.
Nhưng khi Doãn Tư Cương nhìn thấy khung cảnh trước mặt, anh càng giận dữ hơn nữa, lúc này anh không thể nào kiềm chế được nữa.
Không quan tâm gì đến mình và Kỳ Án Văn là bạn, bây giờ trong mắt của anh chỉ có Kiều Lung Nhi, chỉ có vợ của mình mà thôi.
Anh nắm lấy tay cô dắt cô đi ra khỏi cái nhà hàng này.
Nhưng chân anh dài nên đi nhanh quá, co không đi theo kịp rốt cuộc là bị té nhưng…
Anh vẫn không mềm lòng với cú té của cô, anh vẫn tu ws giận như thế và quay lại.
Anh quay lại bế cô lên rồi đi tiếp, trong lòng vẫn không vui.
Anh đã tức giận thế rồi nhưng cô vẫn ngơ ngác, không biết gì, chỉ là khi anh bế cô lên, cô có chút đỏ mặt, tim thì đập nhanh hơn bình thường.
Anh ấy đang bế mình sao? Được anh ấy bế mình có cảm giác thật ấm áp và yên tâm. Cô suy nghĩ.
Một suy nghĩ thật ngây thơ, cô vẫn chưa biết rằng mình đã chọc đến huyệt tổng tài tài bá đạo của anh, khi chọc phải huyệt này rồi, không biết anh sẽ làm gì cô đây.
Anh bế cô quăng vào xe.
Á. Thật đau.
Anh bước vào xe, rồi thắc an toàn cho cô.
Hình như cô đã nhận ra được là anh đang tức giận.
Anh ấy tức giận về việc gì chứ?
“Anh…. anh đang giận sao?” Cô hỏi, đúng là một câu hỏi ngốc nghếch.
Nghe thấy câu hỏi ngốc nghếch này anh liền tức giận ép sát cô và nói.
“Cô còn không biết sao?” Anh gầm gừ.
“Em… em không biết.” Lại nói nói.
“Ha, không biết?” Nói xong anh hôn cô, trước khi cách ra anh còn cắn môi cô một cái.
A! Anh ấy sao vậy?
Nhưng nụ hôn này là nụ hôn đầu của cô, cho dù nó có mạnh bạo như vậy nhưng lại khiến cô cảm thấy rung động.
Cô đỏ mặt tía tai, cứ ngồi im không nói gì.
Còn anh thì bắt đầu lái xe, anh lái xe rất nhanh, không chỉ nhanh mà còn vượt cả đèn đỏ.