Bấy giờ ông mới nói:
_Ta có chuyện muốn nói với hai đứa!!!
Có hai kẻ nào đó đưa mắt nhìn nhau rồi quay mặt đi chỗ khác.
_Có lẽ ta không còn sống được bao lâu trên cõi đời này nữa!!!
Anh nhìn ba anh đầy ngạc nhiên:
_Ba đang nói gì vây???
Ba anh trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
_Bệnh tim của ta ngày càng nặng ta muốn trước khi chết được nhìn thấy con yên bề gia thất!!!
Cô nghẹn ngào:
_Ông ơi, ông không sao đâu mà!!!
Còn anh thì dường như im lặng hơn bao giờ hết. Không nói cũng không rằng. Ông nói tiếp:
_Ta muốn hai con kết hôn thật sớm!!!
_HẢ????????? hai kẻ nào đó đồng thanh nói.
Ông ho khù khụ rồi thở mệt nhọc nói tiếp:
_Đây là nguyện vọng cuối cùng của ta. Hai con hãy vì lão già này mà cho ta được hoàn thành tâm nguyện.
Nước mắt cô đột nhiên rơi khi nghe ông nói những lời đó. Còn cái “kẻ khó ưa” kia thì vẫn im lặng. Ông lồm cồm đứng dậy. Thấy thế cô cũng đứng lên đỡ ông:
_Hãy suy nghĩ kĩ lời ta!!!
Rồi cô dìu ông về phòng. Còn anh thì cứ thẫn người ra như như bị ai bắt mất hồn rồi. Ba cô cũng đứng dậy và về phòng mình…
…………………………
Cô lăn qua lăn lại trên giường rồi đột ngột hét lên:
_Trời ơi, thật khó nghĩ!!!!
Cô lẩm bẩm một mình:
_Làm sao mình có thể lấy cái kẽ khó ưa đó làm chồng được chứ. Như thế có khi lại rước khổ vào thân. Chắc là mình nên rời khỏi đây sớm thôi!!!!
……………………………..
Cùng lúc đó có một người nào đó đang trằn trọc suy nghĩ:
_Không lẽ ba mình bệnh nặng dữ vậy sao???
_Không lẽ mình phải cưới con nhỏ nhà quê đó về làm vợ cho ba vui lòng???
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu anh. Anh nhếch mép cười đắc ý. Rồi trùm mềm lại ngủ….
Sáng nay, cô dậy rất sớm có lẽ vì trăn trở mà khó ngủ. Cô đến phòng ba cô gõ cửa thì không thấy ba cô. Cô thầm nghĩ:
_Chắc ba ra ngoài rồi!! nên cô xuống bếp ăn sáng với ông.
Nhà bếp hôm nay có vẻ vắng lặng, ông đang ngồi ăn sáng một mình. Thấy cô ông vội ngoắc cô lại ngồi xuống bên cạnh ông:
_Con suy nghĩ tới đâu rồi??? khỏi phải nghĩ cũng biết ông đang hỏi về vấn đề gì. Cô cười xòa:
_Con vẫn chưa quyết định được ông ơi!!!
Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cô:
_Suy nghĩ lẹ nhe con, bây giờ thì con ăn sáng đi!!!
Cô ngoan ngoãn nghe theo. Rồi thấy hình như thiếu thiếu một kẻ nào đó chắc chắn không phải ba cô rồi. Cô ngừng ăn ngước mắt hỏi ông:
_Anh Vũ đâu rồi ông???
Ông cười nói:
_Nó ra ngoài từ sớm rồi, thằng này không biết làm trò gì nữa!!
Chuông điện thoại bất chợt vang lên, ông quản gia vội chạy tới bắt máy:
_Thưa chủ tịch là cậu chủ gọi!!!
Ông đứng dậy và bước đến nghe điện thoại dĩ nhiên là cô cũng mau chóng đứng lên và đỡ ông đi.
_A lô!!!
Nghe thấy giọng nói, bên đầu dây điện thoại kia nhanh nhẩu nói:
_Bữa cơm tối nay con có chuyện quan trọng muốn nói, ba và mọi người đợi con về!!!
Ba anh khẽ:_”Ừ!!” rồi cúp máy.
Cô thầm nghĩ:
_Không biết anh ta tính bày trò gì nữa đây!!!
Sau buổi sáng ông bảo muốn ra vườn chăm cây. Thế là cô và ông cùng ra vườn. Dưới ánh nắng ban mai cây cỏ dường như được tiếp thêm sức lực. Trông cây nào cũng xanh mướt, những bông hoa thì vươn mình nở rực. Làm khu vườn ngập tràn màu sắc. Cô xuýt xoa:
_Vườn đẹp quá ông ơi!!!
Ông bồi hồi xúc động:
_Vợ ta rất thích khu vườn này nên từ khi bà ấy mất ta luôn cố gắng chăm sóc nó thật tốt.
Cô nhìn ông đầy ngưỡng mộ:
_Thì ra ông là người yêu bà đến thế!!!
Ông bật cười. Tiếng cười vang động cả vườn cây. Gió thổi lao xao dường như đứng giữa không gian này cô cảm thấy thoải mái vô cùng.