Anh dặn:
_Em nghe bác sĩ nói rồi đó nhớ ăn uống đầy đủ và giữ ǵìn sức khỏe. Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi thưa với ba đón em về nhà ở. Lệ Thy như ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Cô vòng tay qua ôm eo anh rồi nói:
_Em yêu anh nhất!!
Anh không nói ǵì vẫn tiếp tục chạy xe. Lòng anh nặng trĩu âu lo về việc sẽ nói với ba anh rồi còn cả Thiên Nhi nữa. Nhưng biết làm sao khi việc anh gây ra thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm. C̣òn thứ t́ình yêu anh dành cho cô có lẽ sẽ chỉ là một t́ình yêu thầm lặng. Anh sẽ chôn vùi sâu vào tim. Bây giờ anh cũng không thể làm đám cưới “thỏa thuận” với cô nữa v́ì nếu làm như thế sẽ chỉ làm tổn thương đến cô và làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Anh quyết định tối nay sẽ gặp cô và tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Vừa về tới nhà là anh vội vàng đến phòng cô gõ cửa tìm cô ngay nhưng lại chẳng thấy tăm hơi cô đâu hết. Anh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho cô nhưng lại nghe tiếng nhạc chuông điện thoại reo inh ỏi trong tủ đồ trang điểm. Anh bực bội lấy điện thoại ra gọi tiếp cho thằng bạn thân của anh. Anh Tiến đang ngồi tính toán sổ sách thì thấy số thằng bạn đang gọi:
_Gì thế???
Anh ngập ngừng giây lát rồi mới nói:
_Mày thân với Thiên Nhi vậy giờ mày biết cô ấy đang ở đâu không??
Đầu giây bên kia im lặng không trả lời. Anh giục:
_Mày đâu rồi??
_Tao đây, mày muốn biết Thiên Nhi đang ở đâu để làm chi??
_Tao có chuyện quan trọng cần tìm Thiên Nhi!!
Phải khó khăn lắm anh Tiến mới quyết định sẽ nói với anh rằng Thiên Nhi đang làm phục vụ ở quán anh. Làm anh ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Anh hỏi tiếp:
_Vậy mấy giờ tan ca vậy??
_8h tối!!!
_Ok, vậy 8h tao sẽ đến!!
Rồi anh cúp máy. Anh ở bên cạnh cô mỗi ngày thế mà còn chẳng hề hay biết một tí gì về cô cả. Thế mà thằng bạn thân của anh lại rành về cô hơn cả anh….
Màn đêm buông xuống. Hoàng hôn dần lịm tắt. Anh chuẩn bị đến đón cô. Anh lướt xe thật chậm thật chậm như không muốn tới lúc gặp cô. Vì anh biết khi anh nói ra điều đó anh sẽ mất cô mãi mãi và cuộc đời anh sẽ rẽ sang một bước ngoặc mới.
Vừa xong việc là cô lấy túi xách quay trở về nhà. Anh Tiến vẫn thì đi đâu mất tăm hơi từ lúc tính toán sổ sách xong. Vừa bước ra khỏi cửa chợt thấy anh đang đứng tựa người bên xe. Anh nhìn cô. Cô ngạc nhiên:
_Anh…!!!
_Em đi làm ở đây mà không nói với tui tiếng nào à??
_Tại…ở nhà buồn quá nên mới kím việc làm thôi mà!! rồi cười cô nhe răng cười. Anh giục:
_Lên xe đi!!
Cô vội leo vào xe mặt vẫn cười rất tươi. Không hiểu sao khi thấy anh đến đón cô cô lại cảm thấy vui đến thế này.
Nhưng hôm nay sao thấy anh lại im lìm hết quá vậy. Cô đưa mắt nhìn ra đường xe cộ qua lại cũng không quá đông. Chợt cô kéo tay anh:
_Anh!!!
_Gì vậy???