Sáng nay cô dậy thật sớm để trang điểm chuẩn bị đi in thiệp mời và chụp hình với anh như tối qua đã nói. Cô chọn được một bộ váy màu xanh biển và đôi giày cao gót màu trắng. Trông cô bây giờ khác hẳn lúc còn chạy khắp nơi ngoài đường lẩn trốn mấy người cho vay nặng lãi.
Trong lòng cô nôn nao vô cùng. Cô mỉm cười hài lòng như tự thưởng cho mình. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy nôn nao và vui đến như vậy. Sau một hồi ngắm mình trước gương cô cũng hài lòng với dáng vẻ bây giờ cô mở cửa phòng chạy qua phòng anh tìm anh. Thấy cửa đóng nên cô gõ cửa:
_Anh có trong đó không??
_Gì vậy???
Cô hỏi tiếp:
_Anh chuẩn bị xong chưa???
Không nghe thấy tiếng trả lời nên cô lại gõ nhẹ cửa phòng. Cánh cửa phòng mở ra thì thấy anh tay đang kéo theo chiếc vali. Cô ngạc nhiên nhìn anh. Anh bình thản nói:
_Hôm nay không đi in thiệp mời nữa. Tôi có việc bận rồi!!
Cô xìu xuống:
_Anh đi đâu vậy?? tự nhiên cái miệng nó hoạt động mà không hỏi ý cái đầu.
Anh nhíu cặp chân mày lại:
_Tôi đi Đà Lạt!!
Cô thốt lên:
_Đà Lạt???
Anh gật đầu rồi đẩy cô qua một bên bước đi. Mặc cho cô đang hụt hẫng vì bị bể kế hoạch. Cô càng shock nặng hơn khi nghe anh phán đi Đà Lạt nhưng lại tò mò không biết anh đi với ai nên cô cứ lẽo đẽo theo sau anh:
_Anh đi với ai???
Anh vẫn không nhìn cô mà trả lời:
_Bạn gái!!!
Anh sắp làm đám cưới với vậy mà lại bỏ cả cái ngày in thiệp và thử đồ cưới để đi Đà Lạt cùng bạn gái. Cô cảm thấy đau nhói ở ngực đau đến khó có thể thở được. Phải khó khăn lắm cô mới có thể thốt ra rằng:
_Anh không được đi!!
Anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô nhếch miệng cười:
_Tại sao??
Cô nuốt nước miếng và cố giữ vẻ bình tĩnh nói:
_Vì anh sắp làm đám cưới với tui, tui không cho phép!!
Khóe miệng anh lại nhếch lên thành nụ cười:
_Vậy tui phải xin phép cô à??
Cô lắc đầu:
_Không phải!!
Anh lạnh lùng nói:
_Không phải thì tui đi đây!! rồi anh leo lên xe.
Cô ấm ức đứng nhìn theo “ai kia” leo lên xe rồi nhấn ga phóng ra đường. Cô tức đến run người nhưng chợt nghĩ lại thì thấy cô đã là gì của người ta đâu. Đây là chỉ một hôn sự ngoài ý muốn thôi mà. Có ai trong hai người mong muốn điều này đâu. Thế mà cô hồn nhiên nôn nao chuẩn bị cho đám cưới thật. Cảm thấy mình thật ngớ ngẩn nên cô bật cười rồi lên thay đồ chuẩn bị đi làm.
Quán cà phê sáng nay có vẻ vắng hơn bình thường. Cô lẳng lặng bước vào cất đồ và dọn dẹp quán. Thấy anh Tiến đang nhìn cô mỉm cười nên cô đành cười đáp lại rồi lại cúi xuống lau lau dọn dọn.
Anh bước đến gần cô và gợi chuyện:
_Hôm nay em không vui à???
Cô lắc đầu:
_Không, em rất vui!!
Chợt thấy mắt mình cay cay, cô chớp mắt liên hồi như để những giọt nước vô duyên kia chảy ngược vào trong. Nhưng ai ngờ đâu nó lại phản bội cô nó trào ra và rớt xuống trúng bàn tay cô đang lau bàn. Cô cúi gầm mặt xuống không đế anh thấy giả vờ đưa tay lên lau như đang quẹt mồ hôi rồi cô dùng tay phẩy phẩy như quạt:
_Trời nóng quá anh nhỉ??
Nhưng cô có ngờ anh qua sát cô rất kĩ và thấy nhói đau trong lòng khi giọt nước đó rơi xuống tay cô. Lúc này anh chỉ muốn lau dùm cô những giọt nước mắt đó. Nếu có thể anh còn sẽ cho cô mượn cả bờ vai để khóc. Anh mỉm cười:
_Uhm, nóng lắm, đi ăn kem đi!!
Cô chu môi:
_Mới vô làm mà không lẽ lại xin nghỉ!!
Anh mỉm cười:
_Hôm nay quản lý bắt buộc cô Thiên Nhi phải đi theo quản lý ăn kem đến hết giờ làm việc!!
Cô giương mắt lên nhìn anh còn anh thấy vậy nên đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô. Cô chau mày chống nạnh nói:
_Này anh không được làm vậy đâu nha!!
Anh ngạc nhiên nhìn cô:
_Tại sao không được??
_Vì em không phải là con nít!!
_Vậy đi thôi “người lớn”!!
Cô mỉm cười rồi đi theo anh…..