Chợt thấy nhói lên trong lòng. Cô đặt tay lên ngực nơi trái tim đang nhói lên từng cơn:
_Sao lại đau thế này??
Cô quay mặt đi không nhìn về hướng đó và cố xoa dịu cơn đau tim đang hoành hành trong cơ thể. Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn rồi cô ngồi thụp xuống gốc cây.
_Em không sao chứ???
Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh Tiến đang nhìn cô đầy lo lắng. Cô mỉm cười cố lấy lại phong độ của mình:
_Hì, em không sao!!!
Rồi cô từ từ đứng dậy tự dặn mình phải cố ép cơn đau tim xuống mà tỏ ra vẻ thật bình thường. Anh nhét vào tay cô một phong bì. Cô ngạc nhiên hỏi:
_Gì vậy anh??
Anh mỉm cười:
_Hợp đồng lao động đấy, em về nhà xem nhé!!!
Cô gật đầu. Anh liền nói:
_Để anh đưa em về!!!
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
_Em tự về được mà!!!
Anh nghiêm mặt:
_Em vậy sao tự về được, theo anh!! rồi anh kéo cô đi về cái hướng có hai con người đang ngồi trong xe và hôn hít nhau. Thấy anh khựng lại cô hiểu ra anh đã thấy điều cô đã thấy nên cô rút tay mình ra khỏi tay anh quay mặt bỏ đi. Anh cũng đi theo cô. Anh xoa xoa đầu cô:
_Không sao chứ???
Cô gạt tay anh ra:
_Làm như em là con nít vậy!!!
Rồi anh mỉm cười leo lên xe đưa chiếc mũ bảo hiểm cho cô:
_Lên đây, anh chở về!!
Cô gật đầu rồi leo lên xe anh. Anh lao vút đi như sợ cô sẽ quay nhìn lại sẽ bị tổn thương. Bởi vì anh có nghe “ai kia” kể về hôn sự bất đắc dĩ này rồi nên cũng không lấy làm lạ trước tình cảnh như vậy.
Ngồi phía sau anh gió mang mùi hương thoang thoảng của anh theo làn gió bay vào mũi cô. Cô hít thật nhẹ nhàng như sợ nó sẽ hết nhưng đây vẫn không phải là mùi hương mà cô thật sự yêu thích. Trong lòng cô miên man một nỗi buồn “không tên” nó cứ bấu víu vào tâm trí cô.
Thấy cô im lặng khá lâu anh mới hỏi:
_Em đói bụng không???
_Cũng hơi đói!! rồi cô nhe răng cười với anh.
Anh quay mặt qua nhìn cô mỉm cười trìu mến:
_Vậy đi ăn nhé!!!
_Uhm!!
Cô trả lời rất khẽ nhưng vẫn đủ cho anh biết câu trả lời. Những hạt mưa đầu mùa lại bắt đầu rơi lất phất. Hình ảnh hai con người đang lao đi trong cơn mưa phùn cứ như những người yêu nhau thật sự nhưng có ai biết rằng đó sẽ chỉ là một tình yêu đơn phương thầm lặng.
Chiếc xe dừng lại trước một quán ăn không quá sang trọng nhưng lại rất ấm cúng. Anh đưa tay lên định tháo dây nón bảo hiểm cho cô thì cô đã nhanh tay làm trước rồi. Cô sợ những cử chỉ quá thân mật sẽ khiến cho mọi việc xấu đi. Cô mỉm cười nhìn anh. Cơn gió thổi qua làm tóc cô bay lòa xòa vào mặt. Anh đưa tay vén nhẹ tóc cô vào vành tai rồi mỉm cười. Cô ngượng ngùng quay mặt đi tránh không nhìn vào mắt anh điều ấy khiến cô thoáng bối rối.
Cô phục vụ bàn mặc kimono bước đến mỉm cười chào anh và cô giọng nói nhỏ nhẹ:
_Quý khách dùng gì ạ?
Anh không hỏi ý cô như lần đầu nữa mà tự chọn món và ra vẻ đắc ý:
_Cho tôi những món “cay” nhất ở đây!!!
Cô tròn mắt nhìn anh:
_CAY???
Anh mỉm cười:
_Sao thế, em ăn cay không được à??
Biết anh “cố tình” chọn như thế nên cô nhếch mép cười thách thức:
_Không được nhưng sẽ giỏi hơn anh!!!
Món ăn được dọn ra bốc khói nghi ngút. “Lẩu cay” có lẽ là cái món “lẩu” lần đầu tiên cô được thưởng thức. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Quán không đông khách nhưng tiếng nhạc du dương ánh đèn vàng khiến nó trở nên ấm áp chứ không lạnh lẽo như ngoài kia.
Hương vị của món “lẩu cay” cứ phả vào mặt cô thơm phức nhưng mang vị cay nồng của ớt và sa tế khiến cô suýt hắc xì mấy lần. Mặt mũi cô ửng đỏ lên khiến người ngồi đối diện cứ mỉm cười tủm tỉm. Anh mỉm cười:
_Ăn tự nhiên đi nhe!! rồi anh gắp thức ăn cho vào miệng nhai nhóp nhép. Và tất nhiên cô cũng bắt chước làm theo nhưng_chao ôi!!! sao mà cay dữ vậy?? cô suýt “phun” ra nhưng nhìn lên thấy anh đang nhai ngon lành thế đành cố gắng nuốt trọng vì không muốn mình lại thua sớm như thế. Đôi mắt cô đỏ hoe rưng rưng nước nhưng cô vẫn kìm lại và nhai ngon lành.
_Sao hả, có ngon không???
Cô gật đầu lia lịa:
_Ngon lắm!!!
_Thế có cay không???
Cô bình thản đáp:
_Không cay lắm!!!
Anh liền búng tay ra hiệu cho cô nàng mặc kimono đến. Cô vui vẻ mỉm cười:
_Quý khách cần gì ạ??
_Cho tôi những món cay hơn thế này!!
Cô phục vụ khẽ cười rồi gật đầu quay đi.
Có một kẻ miệng há hốc lên khi nghe anh “gọi” thêm những món cay hơn như thế nữa. Trong lòng thầm hét lên: Ôi trời!! nhưng vẫn cố gắng làm thinh mà nở nụ cười thật tươi. Thế là những món ăn “cay hơn” cũng được dọn lên. Anh mỉm cười mời cô dùng trước. Cô e dè gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai tay còn lại thì cứ bấu chặt lấy cái gối đang ngồi. Món này còn cay kinh khủng hơn cả món trước. Bụng cô nóng bừng như có lửa đốt. Anh tò mò hỏi:
_Em không thấy cay à??
Cô bật cười:
_Đâu có cay lắm đâu, anh ăn thử đi!!!
Vừa cho thức ăn vào miệng thì anh “phụt” ra ngay và vội chộp lấy ly nước để uống.
Còn cô thì thấy anh đã thua nên cũng chộp vôi ly nước uống và hít hà liên tục. Miệng xuýt xoa:
_Trời ơi, món gì mà “cay” dễ sợ thật!!!
Ngoài trời mưa vẫn tầm tã nhưng bên trong lại rất ấm áp khi có hai kẻ vừa cười nói với nhau rất thoải mái. Có ai biết là có một người nào đó đang đi tới đi lui trong phòng gầm gừ tức tối:
_Đi đâu mà trời mưa trời gió thế này vẫn chưa về thế không biết!!!
Anh lại đi qua đi lại. Con “táp” cũng đi theo chân anh không ngừng.