“Nhưng mà… Khi ngươi vừa sinh ra ta đã biết ngươi rồi. Thoáng cái đã qua hai mươi mấy năm, ngươi đã lớn thế này rồi…” Dường như hắn đang cảm khái thời gian trôi đi thật nhanh.
Loại âm thanh kỳ dị này khiến đầu Cổ Điển đau nhức, “Ta chưa từng gặp ngươi.”
Hắn thở dài một tiếng, “Đúng thế, ngươi đương nhiên chưa từng gặp ta.” Ngay sau đó, giọng điệu tiếc nuối vừa rồi biến mất không còn lại gì, cùng với đó là loại âm thanh gần như điên cuồng: “Bởi vì ta sẽ giết ngươi! Hahahaha!!!”
Sắc mặt Cổ Điển trắng bệch. Cô hiểu rõ, ở trong âm thanh này, cơ thể cô không chịu khống chế.
“Tạ Tất An, cô ôm lấy Cổ Phác đi.” Diêm Quân đỡ Cổ Điển, Tạ Tất An ôm lấy Cổ Phác từ trong tay cô.
Diêm Quân cảm giác được người ở trong lòng đang phát run, lo lắng hỏi: “Cổ Điển! Em làm sao vậy?!”
Đau!
Đau quá!
Đầu sắp nổ tung rồi!
Có thứ gì đó như không chịu khống chế đang bò từ nơi sâu nhất trong cơ thể cô, ăn mòn vào thân thể và ý thức của cô.
Tầm nhìn trở nên mơ hồ, cô thậm chí còn không thấy rõ bộ dáng của Diêm Quân. Trước mặt trở nên mờ ảo, từng cái bóng chồng chất lên nhau sau đó tách ra.
Đồng tử Diêm Quân chợt co rụt lại, hắn thấy, đôi mắt Cổ Điển biến thành màu khác.
Màu lục đậm!
Giống hệt màu sắc trên người kẻ đó!
Diêm Quân quay đầu qua: “Ngươi đã làm gì cô ấy?!” Màu đỏ trong con ngươi cuồn cuộn lửa giận.
Người kia đi về phía trước vài bước, rung chân đắc ý cười: “Ta cũng chưa làm gì cả… Haha, muốn trách thì trách cha cô ta đi. Nếu không phải bởi vì cha ngươi thì mọi chuyện cũng không xảy ra. Trận đại nạn tám năm trước cũng sẽ không xảy ra, ngày hôm nay của tám năm sau, ngươi cũng sẽ không chết như vậy!”
Đàn quạ đen bay đến, chúng nó lại bắt đầu phát ra tiếng kêu.
Cổ Điển đau đến mức toát mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt đẫm trán nhỏ xuống theo đường nét khuôn mặt cô, “Diêm… Diêm Quân… Anh đi đi…”
“Không được!”
Sao hắn có thể rời đi được?! Lại còn là vào lúc cô đang gặp chuyện nữa!
Tay hắn đánh vào sau gánh Cổ Điển, sau đó bảo vệ cô chặt chẽ trong vòng tay mình.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt Diêm Quân âm u lạnh lẽo, giống như hai ngọn giáo băng bắn về phía người kia.
Người kia phất tay một cái, đàn quạ lập tức bay về phía bọn họ.
“Ngươi không có cơ hội biết được.” Giọng nói nửa nam nửa nữ mang theo niềm hưng phấn cực hạn.
Diêm Quân dùng một tay chống lại đàn quạ, một tay khác bảo vệ Cổ Điển. Cái mỏ nhọn của quạ đen làm bị thương thân thể hắn, hắn cũng như không phát hiện ra.
Con ngươi đỏ như máu tràn ngập lửa giận ngút trời, hừng hực thiêu bùng cháy.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy thật đáng buồn với chính mình.
Vậy mà hắn lại không bảo vệ được cho Cổ Điển!
Tự cho rằng mình là thiên hạ vô địch, không coi ai ra gì nhưng giờ phút này lại nực cười đến cỡ nào!
Uy thế trên người Diêm Quân như che lấp trời đất, đàn quạ đã bắt đầu hỗn loạn, đội hình vốn chặt chẽ đã có lỗ hổng.
Phạm Vô Cứu vung lưỡi hái lên, lập tức chém chết vô số quạ đen.
Người kia ở phía xa hơi nheo mắt lại, trong mắt có tia ngưng trọng. Thế nhưng là… thần?
“Hừ!” Tiếng cười khinh miệt tràn ra khỏi khóe môi hắn.
Thần thì sao, ai bảo ngươi muốn cứu Cổ Điển chứ? Vậy thì cùng chết đi. Toàn bộ đều đáng bị phá hủy! Tất cả những ai có quan hệ với người đó đều nên biến mất!
Uy thế của Diêm Quân nhanh chóng ngăn chặn được bầy quạ, nhưng rất nhanh một loại năng lượng dao động khổng lồ khác bắt đầu đối đầu với uy áp của hắn. Hai loại năng lượng tác động lẫn nhau!
Không khí dường như cũng trở nên nặng nề hơn!
Người nọ khá kinh ngạc với thực lực của Diêm Quân.
Trong lòng Diêm Quân cũng cảm nhận được áp lực, loại lực lượng hủy diệt đến cực hạn này rõ ràng không thuộc về thế giới này!
Rầm!
Không trung nổ tung, lóe lên ánh lửa, đàn quạ hỗn loạn tiêu tán tứ phía.
Diêm Quân liên tục lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn chằm chặp người ở bên kia.
Người này tuy rằng không bởi vì bị đánh mà lùi lại nhưng ngực lại âm ỉ đau.
Vào lúc hai người chuẩn bị tiến hành trận tranh đấu tiếp theo thì toàn bộ kết giới đều rung động.
Rầm rầm rầm!
Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng nổ mạnh, mỗi tiếng nổ vang lên đều khiến sắc mặt người kia dần trở nên khó coi.
Không gian bốn phía bắt đầu vặn vẹo, Diêm Quân ôm chặt Cổ Điển. Mặt đất trở nên gồ ghề, giống như thủy triều cuộn trào. Cuối cùng bọn họ rơi xuống, thậm chí Diêm Quân còn không kịp nhìn tình hình của người đó.
Tất cả đều bị bao phủ trong không gian méo mó.
“Khụ khụ…” Ngực nóng rát như bị lửa đốt, sắc mặt Tạ Tất An rất khó coi, cô ấy còn đang ôm Cổ Phác. Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện xung quanh đã thay đổi.
Vẫn là công viên giải trí, bọn họ còn ở bên cạnh ghế dài trong rừng cây nhỏ.
Bốn phía là đám người đi qua đi lại, tất thảy đều vẫn yên tình bình ổn, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
“Cô không sao chứ?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên, sau đó có một bàn tay to cầm lấy tay Tạ Tất An.
Lòng cô ấy chợt cảm thấy yên tâm, yếu ớt cười: “Anh giúp tôi ôm cậu bé đi, mệt chết.”
Phạm Vô Cứu nhận lấy Cổ Phác từ trong lòng cô, cậu bé vẫn còn đang nhắm chặt mắt, không dám mở ra, thân thể đang run nhẹ.
Tựa như một bé mèo con, yếu ớt mềm mại như vậy.
“Không sao nữa rồi, cháu có thể mở mắt ra.” Tạ Tất An nhẹ nhàng nói.
Lông mi Cổ Phác run rẩy, sau đó chậm rãi mở to mắt. Đã nhắm mắt quá lâu nên không thể thích ứng với ánh sáng ngay lập tức. Một hồi lâu, cậu mới lại mở mắt ra nhìn lần nữa.
Diêm Quân đang ôm Cổ Điển trên ghế dài. Cổ Điển nhắm chặt đôi mắt, mày nhíu chặt, vẻ mặt có chút khổ sở.
“Chị ơi!” Cổ Phác giãy giụa trong lồng ngực Phạm Vô Cứu, nhảy xuống, sau đó chạy đến bên cạnh Cổ Điển.
Nước mắt rơi xuống, cậu lại gọi lần nữa: “Chị… chị ơi… huhuhu…”
Diêm Quân nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cổ Phác rồi nói: “Cổ Điển không sao, đừng khóc.”
Cổ Phác khóc đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cậu sụt sịt mũi, “Thật sự không sao ư?”
“Không sao cả.”
Nhận được đáp án chắc chắn, Cổ Phác mới yên tĩnh lại.
Răng rắc!
Là tiếng cành cây bị dẫm lên, bóng người màu xanh lá đi vào tầm mắt bọn họ, “Mọi người không sao chứ?”
Cổ Phác lau mắt, do dự mở miệng nói: “Chị Úc?”
Úc Thanh Trừng cười nhạt, đôi mắt thanh nhã trong trẻo. “Đã lâu không gặp, Tiểu Phác.”
Diêm Quân hơi nhíu mày, hắn biết chuyện vừa rồi không phải bởi vì bọn họ mà kết giới bị phá vỡ, mà là có người từ bên ngoài phá vỡ kết giới.
Là cô gái yếu đuối mong manh trước mặt này sao?
“Cổ Điển sao thế?” Một giọng nam vang lên bên tai mọi người, anh ấy mặc tây trang sáng màu, ánh sáng phản chiếu lại cặp kính gọng vàng, không thấy rõ thần sắc trong mắt.
Diêm Quân siết chặt vòng tay ôm Cổ Điển, “Không rõ, tôi đành phải đánh cô ấy hôn mê.”
Tấn Tịnh Triệt liếc mắt với Úc Thanh Trừng, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Úc Thanh Trừng hơi trầm tư rồi nói: “Rời khỏi nơi này trước đã.”
“Đi Cổ Tự Hào.” Diêm Quân ôm Cổ Điển đứng lên.