Cơ Trưởng Đại Nhân Của Tôi

Chương 11: Cảm ơn sự tiếp đãi của anh (1)



Khi một tia nắng lặng lẽ xuyên qua khe rèm cửa và chiếu lên tấm thảm dày màu xám đậm, từ phía đầu giường, Thiền Ngật đã nhìn thấy một dải mỏng màu trắng bị kéo xoắn lại nằm trên tấm thảm ở cuối giường.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, Thiền Ngật chống người ngồi dậy ở phía đầu giường, trên ngực anh có một vết cào khá sâu đang còn dính chút máu, còn trên vai lại là một dấu răng rất sâu.

Cô gái tối qua hạ thủ mà không lưu tình chút nào hết.

Thiền Ngật nhếch khóe môi, cả người anh lúc này đang toát lên vẻ lười biếng, vừa trần trụi vừa hoang dại.

Những hạt bụi nhỏ chậm rãi chuyển động, căn phòng dường như vẫn còn dư lại những hình ảnh diễm lệ sau những cảm xúc tuyệt vời tối qua, lại giống như đang khuếch tán một loại yên tĩnh đến mức cực hạn.

Đôi mắt Thiền Ngật dán chặt vào cánh cửa phòng tắm, cả căn phòng vẫn yên tĩnh đến mức dường như không có dấu vết của sự sống.

Vẻ mặt của Thiền Ngật từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt anh đảo quanh phòng, và cuối cùng dừng lại ở bộ bikini dưới chân giường.

Anh đứng dậy bước xuống giường, bước chân trần đi đến cuối giường, rồi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đã bị vùi lấp bên dưới bộ bikini, ngón tay cái lướt lên, tin nhắn Wechat của Nhan An và Ngụy Dịch lập tức hiện lên vị trí đầu tiên.

Ngụy Dịch: Này người anh em, cậu có thể giúp tôi hướng dẫn phi công nữ mới đến báo danh vào đầu tháng sau không?

Thiền Ngật không trả lời, ngón tay trượt ra, anh đã chuyển sang một khung chat khác.

Nhan An: Em có việc gấp nên phải về nước liền, cảm ơn anh đã nhiệt tình tiếp đãi ngày hôm qua, hihi nếu có duyên thì hẹn gặp lại anh!

Dưới cùng là một cái emoji hoạt hình màu hồng đang vẫy tay với anh, phía trên emoji còn có dòng chữ được cắt từ phim hoạt hình ra: Tạm biệt anh đẹp trai nhé.

Ánh mắt anh khẽ chuyển lên nhìn lại thời gian đối phương gửi tin nhắn, là bốn giờ sáng nay.

Dưới những tia nắng hẹp đang len lỏi vào phòng, ánh mắt Thiền Ngật nhìn về phía đầu giường, trên tấm ga trắng tinh vẫn còn để lại những dấu vết đậm nhạt khác nhau mà sau khi khô lại càng bắt mắt.

Chiếc chăn bông mà Nhan An ngủ đêm qua khá lộn xộn và nhăn nhúm, khi cô nằm bên cạnh anh giống như một con mèo tham lam vô độ, không bao giờ có một giây phút bình yên.

Đôi mắt Thiền Ngật dõi theo nếp gấp của tấm đệm, dừng lại trên chiếc gối duy nhất được đặt ngay ngắn trên giường, rồi một cơn rét lạnh lướt qua đáy mắt anh như có một đàn rắn và bọ cạp đang chạy qua.

Tờ một trăm Euro mỏng manh được đặt trên chiếc gối trắng tinh và bị chiếc đồng hồ báo thức đè lên, tờ tiền nằm trên chiếc giường bừa bộn, trông như đang mỉa mai Thiền Ngật vậy.

– -Cảm ơn vì sự đón tiếp của anh ngày hôm qua.

– -Có duyên sẽ gặp lại.

Lúc này, ánh mặt trời vào buổi sáng sớm dường như không mang theo chút ấm áp nào, và nhiệt độ xung quanh anh như đang chìm trong một thung lũng băng.

Khóe miệng Thiền Ngật nhẹ nhàng nhếch lên, toàn thân anh đang dâng lên một loại cảm xúc u ám tự giễu.

Được lắm.

Sống gần 30 năm trên đời, lần đầu tiên của anh, hóa ra là bị người ta chơi.

Thiền Ngật vò tròn tờ 100 Euro ném vào thùng rác, bộ bikini nhàu nát trên mặt đất cũng không thoát khỏi số phận.

Bắc Thành lúc này đã vào cuối tháng tám.

Mây mù lơ lửng trên không trung khiến cho cả thành phố giống như bị bao vây bởi một loại mông lung kỳ lạ, Nhan An đứng bên ngoài sân bay quốc tế Bắc Thành, mặt trời trên đầu vàng vọt, còn lòng cô lại đang rất nôn nóng.

Cô đưa tay nhìn đồng hồ, liều mạng giơ tay đón một chiếc taxi.

Môi và lưỡi cô đang khát khô vì phải chạy nhanh sau khi xuống máy bay.

Một lúc sau, Nhan An lại liếc nhìn đồng hồ và thầm rủa.

Nếu không phải Thẩm Điềm trước đó nhắn tin hỏi cô có muốn cùng nhau ăn cơm sau khi kiểm tra sức khỏe hay không, thì chắc Nhan An sẽ không biết rằng buổi khám sức khỏe trước khi nhận việc của hãng hàng không Bắc Hàng lại tiến hành sớm hơn một tuần.

Sau khi lên taxi, Nhan An đã tắt chế độ máy bay của điện thoại di động, vô số tin nhắn do cô bỏ lỡ do chuyển vùng quốc tế lập tức hiện ra. Cô lục tìm thấy ngay thông báo về việc thay đổi giờ kiểm tra sức khỏe, vừa đọc vừa vỗ trán.

Lúc này, Thẩm Điềm vội vàng gọi điện cho cô: “Tớ làm kiểm tra xong rồi, trong đó chắc có khoảng hơn chục người nữa. Sao cậu còn chưa tới hả?”

Nhan An: “Mười phút nữa tớ lập tức đến nơi!”

Anh tài xế liếc nhìn vào gương chiếu hậu, điểm đến của chuyến đi này là tòa nhà của Bắc Hàng, thấy Nhan An vừa xinh đẹp và cao ráo, anh ta liền hỏi: “Cô gái, cô là tiếp viên hàng không hả?”

Nhan An xua tay: “Tôi làm gì đủ điều kiện để làm tiếp viên hàng không chứ.”

Nhan An khá vụng về, cô sợ nhất là làm tiếp viên hàng không và những công việc thuộc ngành dịch vụ kiểu này, nên rất bội phục Thẩm Điềm, cô nương này rõ ràng là cô chủ cần được phục vụ, nhưng khi mặc lên đồng phục tiếp viên hàng không lại rất ra dáng, vừa đứng đắn, vừa đoan trang lại hào sảng, lúc nào cũng có thể mỉm cười với bạn rồi ân cần hỏi bạn uống trà hay cà phê.

Dòng xe cộ chậm lại, con kiến trong lòng Nhan An đang lo lắng quay cuồng, thì điện thoại lại rung lên.

Mạn: Thế nào rồi? Cậu có tiến triển gì thêm với hàng cực phẩm không hả?

Nhan An không nhắn lại, cô chỉ gửi định vị của mình sang để thay lời muốn nói.

Mạn:?

Mạn: Không phải cậu có thể chơi bời cả tháng hả? Sao chưa hết thời gian để chạy rồi?

Nhan An: Đừng nhắc nữa, công ty có việc gấp, huhu, tớ vừa mới xuống máy bay đây.

Á Mạn gửi sang một emoji đang chống cằm: Có nhầm không! Cực phẩm đã dâng đến miệng rồi mà còn không ăn được.

Nhan An như một bông hoa huệ đang héo rũ, cô yếu ớt gõ ngón tay lên màn hình: Tớ đã kịp ăn sạch rồi.

Mạn:?

Nhan An: Bốn giờ sáng hôm qua, tớ đã thức dậy từ trên giường của cực phẩm rồi.

Mạn: Đệch.

Mạn: Nói cụ thể xíu đi?

Nhan An nhớ ra điều gì và lập tức quay lại danh sách trò chuyện WeChat.

Ảnh đại diện WeChat của Thiền Ngật có màu xanh lam thuần khiết, hình vuông, giống như một góc bầu trời được đóng khung.

Lúc đó cô mặc áo choàng tắm về phòng đóng gói hành lý, lúc trả phòng có nhắn lại cho anh, tính thêm cả chênh lệch múi giờ đã gần 24 tiếng rồi mà bên kia vẫn chưa đã trả lời.

Nhan An nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện trống không, vô thức bĩu môi, sau đó quay lại khung chat với Á Mạn.

Mạn: Người phụ nữ nhát gan cuối cùng cũng bắt đầu ăn thịt, cảm giác thế nào? Hàng được chứ hả?

Khoang họng Nhan An bắt đầu ngứa ngáy, khóe miệng khô khốc, nhưng cô không mang theo nước, nên lúc này chỉ đành ho khan một tiếng, anh tài xế thuận miệng bắt chuyện: “Thời tiết chết tiệt ở cái Bắc Thành này suốt ngày âm u, ai ai cũng bị viêm họng nhỉ?”

Nhan An liếc nhìn về phía trước, sau đó lại giả bộ ho khan thêm một tiếng, không định đáp lời anh ta.

Nhan An vặn cổ tay đau nhức của mình và gửi một cái emoji ngón tay cái đang giơ lên cho đối phương.

Nhan An: Sao có thể không được chứ?

Mạn: Được đến mức nào?

Nhan An: Đến mức muốn hét cứu mạng luôn ý.

Á Mạn đột nhiên bật cười haha từ đầu dây bên kia.

Mạn: Hàng cực phẩm có thái độ gì sau khi bị cậu ăn sạch rồi bỏ rơi hả?

Nhan An: Lúc tớ đi thì anh ấy còn chưa dậy, bây giờ chắc đã xóa luôn wechat của tớ rồi, haizzz..

Mạn: Không phải cậu nói là ngủ xong còn muốn phát triển tình cảm cơ mà?

Nhan An là cái kiểu bốc phét hoành tráng bao nhiêu thì lá gan của cô càng nhỏ bấy nhiêu.

Khi cô rời khỏi giường của Thiền Ngật, nghe thấy nhịp thở sâu và nhẹ nhàng của anh, chiếc chăn bông nhẹ đắp trên vòng eo trần của cô, còn căn phòng đang tràn ngập một mùi hương đặc biệt, khiến cô thậm chí không dám thở mạnh, lúc mặc áo choàng tắm tay chân cô đều muốn nhũn ra.

Tình một đêm cũng chỉ là tình một đêm thôi, cái loại cảm xúc kích thích khi lau súng cướp cò ở nơi đất khách quê người này Nhan An đã nghe nhiều lần từ chỗ Á Mạn, nên cô cũng hiểu được loại quy tắc mặc định giữa những người trưởng thành với nhau.

Nên cô đã nhẹ nhàng để lại tiền phòng tối hôm đó và gửi cho đối phương một nụ hôn gió rồi bỏ chạy.

Còn sau khi ăn xong thì còn muốn làm gì nữa ấy hả?

Chỉ cần “Hi” một tiếng là được rồi.

Á Mạn bị sự hèn nhát của Nhan An chọc cười.

Mạn: Cho dù là tình một đêm thì cũng chẳng ai quy định cậu chỉ được ngủ một lần, cứ lưu lại phương thức liên lạc rồi sau này hẹn gặp cũng tốt mà.

Nhan An lại phủ nhận: Trái đất lớn như vậy, sao mà gặp lại được. Hơn nữa, sau khi về nước, tớ vẫn phải làm một cô gái ngoan ngoãn thì sao thích hợp để nói mấy cái chuyện ngủ với cả qua đêm này được.

Á Mạn trả lời cô bằng một một cái emoji lườm nguýt.

Chuyến du lịch đến Tây Ban Nha lần này thật sự đã làm bùng cháy hết những cảm xúc nổi loạn nhất trong cuộc đời của Nhan An.

Người đàn ông như Thiền Ngật dù có cởi bỏ hết lớp quần áo trên người anh ra thì vẫn cứ là người đàn ông mà cô không thể nhìn thấu, toàn thân anh tràn ngập những bí mật.

Làm thế nào để thuần hóa được dã lang?

Nhan An lắc đầu, lúc này hơi chuyển động cô đã cảm thấy toàn thân đau nhức, thì sao mà đủ sức thuần hóa anh được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.