Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 16: Chương 20



Hàn Nhuận bưng vào cho tôi một đĩa trái cây và một cốc sữa nóng, anh nói làm việc khuya nên cần bồi bổ nhiều một chút. Tôi chỉ cảm ơn anh rồi mời anh ngồi, công việc khá bận rộn may mà Tiểu Lâm và Tiểu Kì đã không ti sữa mẹ nữa nếu không thì khổ, tôi chỉ cố chăm sóc cho con thật tốt ngoài ra tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.
Các nhãn hiệu thời trang cho ra sản phẩm ngày càng nhiều, nhãn hiệu bé tí như tôi không mơ vượt qua, nhưng tôi chỉ có thể toàn tâm mà thiết kế cho ra hồn một chút.
Rất nhiều người ủng hộ cho nhãn hiệu của tôi, suốt thời gian cho ra mắt những bộ sưu tập nhiều người vẫn đến mua quần áo nhãn hiệu tôi đều đều. Tôi còn đặc biết tặng khách hàng thân thiết những sản phẫm không nằm trong một bộ sưu tập nào cả, cũng đích thân tôi thiết kế và may.
– Em vẫn theo đuổi ước mơ đấy à?
– Vâng! Em đang mở rộng chi nhánh ở các nước, sắp đến là Mỹ và Đài Loan.
– Nhãn hiệu của em tên gì?
– ….Susan & Ryan
-……
– Em chỉ thấy tiện thôi….nhất thời chẳng biết đặt là gì….
– Không sao, tên anh nằm trong nhãn hiệu thời trang của Lâm Tiểu Mạc em thật vinh hạnh
– Ha! Anh còn dám trêu em, coi chừng em cho tên anh lên cả……
– Cả gì?

– Quên đi
– Thế nào á khẩu rồi à?! Anh nói em biết nhé Tiểu Mạc có người còn muốn lấy tên anh đặt cho nhà hàng họ nữa đấy
– Thôi đi cái đồ tự đại cuồng
– Thế nói xem em cho tên anh lên đâu….
-Ơ…..
Bỗng dưng anh kề sát vào tôi, tôi biết anh chỉ muốn nghe tôi nói thôi nhưng bỗng dưng tim tôi muốn nhảy khỏi lòng ngực. Lúc nhỏ tôi với anh vẫn hay giỡn thế này chẳng thấy có gì bất thường cả….sao giờ lại có cảm giác người nóng cả lên.
– Mamy ……hu hu hu
– Con khóc đấy! Sao anh lại để chúng một mình thế, để em qua xem. Anh mang sữa này xuống pha vào hai bình kia được không?
– Anh nghe rồi, em chạy sang xem xem
Tôi hớt hãi chạy đến phòng anh, trên giường Tiểu Lâm đang khóc òa lên, tiểu Kì bên cạnh cũng giật mình theo mặt mày sợ hãi. Tiểu Lâm rất hay nhá, dù là ở đâu chỉ cần một lát nó sẽ biết là tôi còn bên cạnh không. Tiểu Kì thì lại ngủ rất say nhưng mỗi lúc bị đánh thức thì sẽ khóc rất to, rất lâu và sẽ khó mà ru ngủ được.
Sao hai bé con lại có bản lĩnh phi thường như vậy a! May mà tôi vừa kịp vào nên Tiểu Kì mới không khóc thét lên, tôi ngồi cạnh chúng một lúc thì Hàn Nhuận mang sữa lên, hai đứa ôm hai bình sữa mút chụp chụp mà cứ mở mắt trao tráo nhìn tôi và Hàn Nhuận.
– Mamy kể chuyện sao băng gặp phải sao chỗi nhé?
…………………….
– Và….cuối cùng….hai ngôi sao…..
Tôi không biết tôi ngủ quên lúc nào, cả buổi tối cũng chẳng nghe thấy hai bé con khóc thêm lần nào nữa.
Tôi cảm nhận được mình đang ôm một chiếc gối rất êm, tôi cố cọ mặt vào gối “nướng” cho khét cả bánh luôn. Lúc những tia nắng chiếu qua khe cửa tôi bỗng lơ mơ thức dậy, tôi chợt nhận ra mình đang nằm trong vòng tay Hàn Nhuận…..
– Ơ em xin lỗi….em không….mà nè đây là phòng em mà anh làm quái gì thế?
– Ôi trời! Em lúc nào cũng thích ăn cháo đá bát nhỉ?
– Anh ăn “đậu hủ” mà còn….
– Em thấy tay nào của anh chạm vào em?

– Em….mà anh nằm cùng một giường với em cũng xem là lợi dụng rồi
– Ngôi sao Mạc Mạc à! Em lấy đạo lý từ London về đấy à?
– Nhuận ca!
– Thôi thôi không chọc em giận nữa….
Mới sáng ra mà đã bị anh nói móc cho một đống câu, anh ta tu luyện nhanh thật đấy! Tôi đánh răng rửa mặt thay quần áo xong mới đến con thế nào, hai đứa nhỏ vẫn ngủ rất ngon. Chỉ mới 7h thôi cho hai bé con ngủ thêm một lát cũng chẳng sao.
Tôi xuống dưới nhà, hai bác đã ra ngoài làm nhiệm vụ từ sớm. Nhiệm vụ ở Mỹ hầu như giao về phía Hàn Nhuận hết, cố giải quyết để về tòa thành thì phải.
Tôi nhờ người giúp việc đem nguyên liệu ra giúp mình, tôi bắt tay vào nấu bữa sáng cho hai ngôi sao nhỏ. Thật ra tài nấu ăn của cô dỡ tệ, sau nhiều lần học hỏi cô cũng thành thạo mấy món dành cho trẻ em mới lớn. Từ trước đến giờ hai bé con chưa từng ăn cháo ở ngoài hay ăn bột dinh dưỡng, chỉ trừ sữa bột thì phải mua, nhưng tôi vẫn rất chú ý đến chất lượng sữa.
Hôm nay tôi tết tóc thành đuôi tôm, tôm mặc chiếc váy voan nhẹ nhàng, trên cổ chân tôi có một chiếc lắc chân đơn giản. Đó là quà sinh nhật đầu tiên ở London mà Karen tặng cô.
– Em mà cũng biết nấu một món ra trò à?!
Tôi mặc kệ mấy lời móc mẻ của anh, cũng chỉ thỉnh giáo từ cô và Kì Băng thôi mà. Cứ chờ xem có ngày cô cũng cho anh lên thớt.
Anh mặt một bộ đồ thể thao, quần dài, bên trong là áo ba lỗ màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo khoác đồng bộ với quần…..dây kéo cũng chỉ mới kéo đến ngực….
Sáng sớm mà muốn khoe thân rồi sao? Thích thì cô cho làm người mẫu bộ sưu tậm thời trang nam tiếp theo, mà thôi đi trang phục của cô chỉ dành cho mỹ nam thôi…anh mà mặc chỉ tổn cho tiếng tâm Susan tôi đây.
– Cười cái gì?
– Oái!….điên thì đi chết đi hù chết em rồi….

– Em có gì mà phải giật mình chứ? Hay đang nghĩ xấu anh phải không?
Tôi chỉ cười mỉm có một cái mà anh cũng bắt được, anh có gì tốt chứ,không tốt thì chỉ có xấu thôi, không nói xấu anh là phí phạm đấy.
– Nói xem tối qua em định cho tên anh lên “bảng vàng” nào?
– Hơ…hơ em đâu có nói gì….anh nghe nhầm đấy! Anh lên xem con đi không chúng thức dậy thì lại khóc.
– Em không trốn được mãi đâu, đợi đó nhóc con.
– Xì! Anh lấy trong vali của em có quần áo hai đứ anh thay giúp em được không? Mà thôi đi thể em làm cho, em còn thay tã nữa, anh xem cháo sôi thì tắt giúp em được rồi.
Lúc tôi dẫn hai bé con xuống thì trên bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng rồi, tôi bế hai đứa ngồi hai bên, tôi ngồi đối diện Hàn Nhuận. Tôi đút cháo cho từng đứa, hôm nay chúng ăn nhanh hơn thường ngày, bát cháo nhỏ mau chóng hết. Tôi lau miệng cho chúng rồi bảo chúng đến sofa ngồi xem ti vi, người giúp việc đã mở sẵn hoạt hình và đứng trông chứng chúng.
Tôi ăn miếng sandwich uống ly sữa rồi thôi, Hàn Nhuận phía đối diện vẫn nhàn nhã ăn bữa sáng, tôi nói nhé, đến lúc làm nhiệm vụ xem anh có mà từ tốn được không?
– Em ăn ít vậy?
– Tối qua em vẫn chưa xem xong email của trợ lý, anh xem chừng con giúp em nhé? Nếu em không hoàn tất công việc thì em phải quay lại Pháp.
– Vậy em làm việc đi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 16



Tôi không gọi cho ba mẹ, tôi cùng Karen bắt taxi về tòa thành, đây là lần đầu tiên tôi dẫn người lạ vào tổ chức nhưng tôi tin Karen, chị ấy rất đáng tin cậy.

Lúc ngồi trên máy bay rồi đến taxi, hai đứa nhóc vẫn ngủ rất ngon, mặc dù tay tôi tê cứng nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

– Karen, chị xem qua các khu vực ở các trung tâm lớn, đặc biệt chú ý vào Paris. Chị xem có mặt bằng nào thuận lợi cho việc kinh doanh của chúng ta không?

– Chị biết rồi, chị cũng tranh thủ tìm một anh chàng thật điển trai mới được.

– Tốt đấy! Có thể vài tuần nữa em sẽ lại về Mỹ nhưng em sẽ mau chóng trở lại thôi.

– Em không cần chị đi cùng à?

– Không đâu em đưa hai bé con đến gặp ba nó, tụi nhỏ trông hoài.

– Ừ. Em yên tâm chị sẽ sắp xếp mọi việc đâu vào đấy thôi.

– Vâng. Chị cứ việc ở lại tòa thành, ba mẹ em họ trông vậy thôi như rất hiếu khách.

– Chị biết gia thế hiểm hách của tiểu thư nên em không phải lo đâu.

– Realy?

– Yes yes….haha

Lúc bước vào tòa thành, mọi thứ vẫn vậy không có gì đổi khác, tôi nhờ một sư huỳnh canh gác ở ngoài đem hành lý vào giúp tôi.

Tôi bế con gái nhỏ, Karen bế Tiểu Lâm theo sau. Hai đứa nhỏ nhìn xung quanh, khuôn mặt lo lắng nhìn rất tội nghiệp. Cũng đúng thôi, kiến trúc ở tòa thành có xa hoa đến đâu vẫn không thể che giấu không khí ảm đạm ở đây.

Có rất nhiều người nhận ra tôi, họ ngỡ ngàng rồi cười chào tôi, tôi vẫn luôn là người hiểu biết về cách cư xử nên vui lòng chào lại. Tina và Từ Thẩm chắc cũng nghe tin tôi về nên vội vàng chạy đến sảnh đón tôi.

– Em…em về thật tốt, lão đại và chủ mẫu trông em về mãi….đây là con của em với anh ấy?

– Vâng! Nếu chị và Từ Thẩm cũng có thì chắc con của hai người lớn rồi nhỉ?

Tôi đi lướt qua hai người họ nói vừa đủ nghe, tôi cũng chẳng muốn làm chuyện của họ trở thành tiếng xấu đối với mọi người. Tôi đi đến phòng ba mẹ, hôm nay tôi buộc tóc cao, quần jean và sơ mi đơn giản.

Karen vào trong cùng tôi, dù gì chị ấy cũng sẽ ở đây tốt nhất bảo mọi người bảo vệ chị ấy một chút. Chị ấy tốt với tôi như vậy, tôi muốn nói với ba mẹ rằng chị ấy là người giúp đỡ tôi nhiều nhất trong mấy năm qua.

– Ba mẹ…..

– Mạc Mạc….con gái của mẹ….con đi lâu như vậy bỏ mặc mẹ không lo sao?

– Con không có….

– Còn khống có Hàn Nhuận không thương con thì về đây mẹ chăm sóc con, tội gì con phải ra đi như vậy

– Mẹ mẹ đừng khóc….mẹ khóc con khóc theo….cháu ngoại mẹ buồn đây này.

Rõ ràng là họ biết tôi không ở Mỹ vậy mà họ vẫn để tôi đi, trong thời gian đó họ cũng chẳng liên lạc với tôi. Họ hiểu lòng tôi như vậy….tôi đáng lí nên ở lại đây.

– Ông xem hai chúng nó đáng yêu chưa kìa?! Bà ngoại bế con được không.

Tiểu Kì chỉ hơi sợ nhưng cũng vui vẻ để bà ngoại bồng, hai đứa trẻ tranh thủ làm quen với bà ngoại, chúng chẳng sợ sệt như những đứa trẻ khác.

– Ba khỏe chứ?

– Vẫn chưa bị con làm cho tức chết.

– Con xin lỗi…..

– Cái thằng kia ta mà không lôi được nó về Pháp thì….

– Ba….anh ấy còn phải chăm sóc cho Băng Băng…con là tự ý qua Anh

– Ôi ta sắp chết vì hai đứa rồi…Kì Băng bỏ nhiệm vụ giữa chừng rốn đi rồi, con bé tưởng nhờ sự giúp đỡ của Hàn Nhuận thì ta không biết nó đang ở đấu sao?

– Sao vậy được? Thế giờ bạn ấy thế nào?

– Ta…cũng hơi lo nên có nhờ người điều tra….hóa ra con bé hiểu lầm Dương gia nên bắn cho Dương Thạc một phát rồi đi luôn.

– Ba không định bắt bạn ấy về à?!

– Người ta cần bắt là Hàn Nhuận với con đấy.

– Con….

– Hàn Nhuận đã ngỏ ý muốn chịu trách nhiệm con lại một mực đòi đi….đã đi thì đi cho xa còn dám gửi hình về cho ta và mẹ con. Bà ấy trông cháu đến thành ra thế kia rồi

Vừa nói ba vừa chỉ tay sang phía sofa bên cạnh, ba bà cháu nói chuyện rất vui hai đứa nhỏ nói nhiều quá chừng mà nghe ra chẳng câu nào hiểu ý chúng.

– Con không có ý với anh ấy con chỉ muốn nói cho anh ấy một tiếng thôi.

– Vậy sao còn chưa nói? Làm giữa mùa băng tuyết Hàn Nhuận phải đưa Kì Băng đi trốn đã đành, còn phải quay về tòa thành hỏi thăm sức khỏe con.

– Không phải ba nói hết rồi chứ?

– Ta không hơi đâu lo chuyện tụi con.

– Tuần sau con dẫn hai đứa nó sang Mỹ một tuần rồi sẽ về.

Tôi đưa Karen về phòng mình, hai đứa nhỏ cứ để chỗ ba mẹ dù sao tuần sau tôi cũng phải đưa chúng nó sáng Mỹ. Tôi có nói với ba việc Karen ở lại để làm việc giúp tôi, ba nói nói yên tâm cô ấy đi đâu sẽ có người đưa rước.

– Chị cứ làm việc và nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì cứ gọi cho em, muốn đi đâu cứ nói người khác chở chị đi là được rồi.

– Em có khoa trương quá không?!

– Tốt hơn là nên làm thế.

– Cảm ơn em

– Đừng khách sao, chị giúp em nhiều vậy chút việc nhỏ này có đáng gì.

Tôi đến phòng Kì Băng một lát, tôi mở laptop ra lên email, hộp thư đầy tin nhắn. Tôi kéo xuống phía dưới một chút, một tin nhắn của Hàn Nhuận, anh ấy không bao giờ nhắn qua email của tôi. Mỗi lúc cần anh ấy sẽ gọi, chắc thấy tôi không sử dụng số điện thoại cũ nữa nên anh ấy lo lắng thôi.

” Lâm Tiểu Mạc! Mi giở trò với ta à. Kì Băng ta gọi ngươi không nghe máy, ta nhắn tin ngươi không trả lời. Ngươi đổi cả số điện thoại, ngươi biến đi đâu rồi?”

” Ta trốn ngươi cũng trốn, ngươi chơi ta phải không?”

“Hai tuần rồi cậu vẫn chưa đọc một tin nhắn nào. Sao vậy Mạc Mạc? Không ổn chỗ nào để tớ nghĩ cách giúp cậu nhé!?

Tớ rất nhớ Dương Thạc, Mac Mạc ơi! Tớ mong cậu trả lời để chỉ bảo đường đi cho tớ”

” Đầu năm nay ngươi đã đi rồi, sao đến tận cuối năm ngươi vẫn chưa về? Sắp qua sinh nhật ngươi rồi đấy! Tuyết rơi rồi ngươi thấy không? Ta vẫn gửi quà đến cho ngươi, tuổi 20 rồi đừng ngốc nữa suy nghĩ chính chắn vào”

” Hôm qua anh ấy gọi cho tớ, anh ấy hỏi tớ khỏe không. Câu tiếp theo không phải là ” Em đang làm gì thế?” hay ” Tìm được chỗ ở chưa?” mà là ” Em biết Mạc Mạc ở đâu không?”

Tiểu Mạc nhà ngươi vô tình còn hơn cả ta, ta vì chuyện khó chấp nhận nên không ở bên Dương Thạc được….còn ngươi….sao phải từ chối ý tốt của Hàn Nhuận?

Ta sẽ không liên lạc với ngươi đến khi ngươi trả lời hết thư của ta, Hàn Nhuận tìm ngươi rất lâu, ta mà biết ngươi hiểu lầm ý tốt của Hàn Nhuận là dành cho ta…ngươi yên tâm từ lâu ta đã có đối tượng rồi.

Trong cơn mưa bão ta có gọi cho ngươi, lúc đó ngươi đã rời đi rồi phải không, ngươi giấu ai thì giấu chứ đừng giấu ta. Ngươi ra đi không cho ta hay ta lo lắng muốn chết….nhanh nhanh trả lời nhé”

Đọc xong một loạt mail từ Kì Băng tôi mới đá động đến mail của Hàn Nhuận. Anh vẫn sẽ luyên thuyện một âm điệu, anh lo cho tôi đơn giản vì anh vẫn luôn gánh lấy hai từ ” trách nhiệm”.

” Mạc Mạc!…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.