Bạch Băng Tâm từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng gặp qua đôi mắt nào lại chứa đầy lửa rực như đôi mắt này.
Đặc biệt là khi nó ẩn hiện trong đôi mắt nâu thẫm, đôi mắt đó lại xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mĩ kia, mà khuôn mặt tuấn mĩ kia lại là của người con trai đang đứng trước mặt cô, người con trai đó cũng chính là người lần trước đã tông ngã cô, cũng chính vì điều đó khiến cô đi học muộn.
Chung quy lại, cô vẫn không nên tiếp xúc với những người như thế này.
Đặc biệt là anh ta rất đẹp trai, rất cuốn hút, trong mưa gió bão giông thế này lỡ như đám con gái kia mà phát hiện cô có ý đồ bất chính gì với anh chàng này thì e rằng cô cũng không toàn mạng để trở về nhà đâu.
Ầu mai, nghĩ đến thôi cũng làm cô bực muốn chết, cô lại đắng lòng cho cái chiếc xe đạp của cô, nhưng có cái cảm giác vui vui sương sướng làm cô tê hết cả người, khuôn mặt cũng không kiềm chế mà nở nụ cười khoe má núm đồng tiền:
– Được.
Anh cứ nghĩ cô sẽ từ chối?
Tự nhiên trong thâm tâm của anh, ở một góc nhỏ nào đó mong cô nghĩ đến mình, mong cô luôn nhớ về mình, nhưng bây giờ anh thấy như vậy cũng tốt, chí ít là khi gặp anh cô còn có thể nở nụ cười tươi như thế.
Anh gật nhẹ đầu:- Chúng ta đi.
Bạch Băng Tâm hồ hởi đến mức nhìn đám học sinh trợn tròn mắt đang nhìn hai người cùng nhau đi, nếu thêm chút mắm chút muối thì gọi là “nhìn nhau đắm đuối”, mấy bạn học sinh nữ nhăn mặt, một trong số đó tức quá đập tay lên vành xe, kết quả là nhận được một cơn đau thấu xương:
– Mẹ con chó! Hết quyến rũ Lâm lại đến anh Tùng!
Có mấy học sinh còn hùa theo nói xấu.
Bạch Băng Tâm không hiểu sao lại quay đầu lại nhìn đám nữ sinh kia, cô nháy mắt một cách nghịch ngợm đáng yêu khiến cả đám tức đầu lộn cổ.
Cô biết chớ, con nhỏ mồm mép vừa phát ngôn cái thứ gì mà cứ nhìn cô sòng sọc như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống đấy chính là cái con mà cô cũng không ưng ý gì, đặc biệt là suốt ngày thích gây sự với cô, gặp đại ca lại làm ra vẻ ngây thơ “vô” số tội.
Cô mách cho đại ca hết rồi nhá! Cho nên mấy cưng đừng có tưởng là nói gì thì nói, anh mày cũng không phải dạng vừa đâu.
Cái đó còn chưa nói, cái nói ở đây là Bạch Băng Tâm đi học võ từ năm bảy tuổi, thi đấu các trận trong tỉnh liên tiếp đạt giải, đến nỗi nghe đến tên cũng nổi như cồn.
Nhắc mới nhớ, cô giáo trẻ ngày xưa học mẫu giáo dạy cô ngày xưa giờ nói tên cô chắc chắn vẫn nhớ, vì quá nghịch mà, nhưng mà bây giờ cô có chồng có con rồi, nên tính khí cũng gọi là hiền hòa đôi chút.
Đá mắt với mấy con “mắm”, Bạch Băng Tâm hồ hởi đi cùng anh mà không hề hay biết Nguyễn Văn Lâm đã đứng nhìn từ xa trông thấy tất cả.
Anh đang dắt chiếc xe đạp của cô, trên tay vẫn đang cầm hai chiếc áo mưa còn chưa kịp mở.
Đôi mắt đen của anh phát sáng lạ thường, tự nhiên cảm giác của rất nhiều năm về trước truyền đến, lúc đó tuy anh chưa ý thức được điều gì nhưng anh vẫn nhận ra tầm quan trọng của người con gái đấy khi mang đến cho anh bầu trời mới.
Một người bạn đột nhiên vỗ vỗ vai anh từ đằng sau, Nguyễn Văn Lâm quay đầu lại thì thấy thằng bạn khá thân nhìn mình châm chọc:
– Sao? Không nắm lấy rồi giờ không biết có lấy lại được không?
Khóe miệng Nguyễn Văn Lâm nhếch lên, từng đường gân nổi trên khuôn mặt đẹp trai, bàn tay nắm chặt tay lại giờ đây đỏ ngầu, anh nhìn về hướng cửa nhà xe cho dù cô không còn đứng ở đó:
– Nói sao cũng được, cái tao cần là tình cảm của cô ấy.
Không phải hiện tại vẫn rất tốt sao? Anh vẫn là người con trai ngày ngày kè kè ở bên cạnh cô không rời nửa bước, là người mà mỗi lần cô bị ba mẹ trách mắng đều có anh ở bên chia sẻ, là chỗ tựa vững vàng nhất mà cô tin tưởng. Hơn nữa, anh… Là người bạn thân tốt nhất của cô!
Anh chàng kia lắc đầu mấy cái, thật không hổ cho một chàng trai “si tình” đến điên mà cũng không biết mình điên chỗ nào, có lẽ vào một ngày đẹp trời cậu ta sẽ dụ khị Bạch Băng Tâm đưa tên điên này vào trại tâm thần một tuần mới hả dạ.
Được rồi, phải kiếm cách nào cho cái tên đầu lợn này tỉnh ngộ lại.
– Đại ca… Cần em xử nó không? – Cậu ta cười nhe răng nhìn anh đang còn đứng trông ra xa, thấy mà tội.
Ngay lập tức một cái vả mỏ vào mặt cậu ta, mặt Nguyễn Văn Lâm hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thái quá:- Nói cho mày biết, đừng có nghĩ tao điên vì tình! Tao không tin tao không băm mày nhỏ ra cho cá mập ăn!
Rất ngắn gọn xúc tích, giọng nói lại rất thảnh thơi nhưng uy lực lại vô cùng lớn, cuối cùng tên kia cười xỏ lá nịnh nọt:
– Đại ca… Em xin lỗi. Đại ca thích xử sao thì xử, em không dám lên tiếng, ha.
Nguyễn Văn Lâm liếc nhìn cậu ta một cái, cuối cùng cũng chịu nhếch miệng cười.
Coi như thiên hạ được thái bình một ngày!
Tên kia thầm than, từ trước đến nay, mỗi lần Bạch Băng Tâm đi chơi với một tên con trai nào đó hoặc chỉ là đi ké, hoặc chỉ đơn giản là rủ đi ăn kem thôi mà đã khiến máu nóng của Nguyễn Văn Lâm đã lên đến đỉnh điểm.
Anh không hề biểu hiện một chút ra ngoài, trái lại rất bình tĩnh, cuộc sống đã cho anh cách đối nhân xử thế, cách kiềm chế bản thân mình vô điều kiện, cho dù ở bất cứ đâu, cũng phải hết sức bình tĩnh.
Nhưng mà, mỗi lần như vậy, anh em dưới trướng của anh chàng này chỉ còn cách chạy nước rút.
Hành hạ đến nhà còn không vác chân về nổi, ví dụ như quét dọn phòng vệ sinh trường để chờ đại ca suy nghĩ về chuyện đời, lại có vụ phải chép phạt thay đại ca vì ngồi ngủ trong giờ học hay là cả đám tập thể nam sinh đứng ngoài nắng chờ anh ngủ xong mới được về.
Ôi thôi, chỉ nghĩ đến bầu trời hôm nay có mưa và cảnh tưởng một đám con trai đứng ngoài mưa thì hết biết.
Cậu ta thoáng rùng mình một cái, lập tức phái một đàn em đi theo dõi Bạch Băng Tâm.
Được rồi, để anh moi được thông tin gì bổ ích, anh thề sẽ cắt cổ cái thằng dám làm hỏng chuyện của đại ca nhà anh!
Cậu ta cứ đắc chí như thế, đến khi nhìn xung quanh nhà xe méo có một bóng người.
Mặt cậu ta trông thấy mà tội:
– Á đù, bọn này về hết rồi à?
Bạch Băng Tâm cùng anh đi trên con đường có cơn mưa phùn ẩm ướt, trong khi anh có xe đạp nhưng cả hai lại quyết định dắt xe và đi bộ, khiến những người đi ngang qua phải nhìn vào lốp xe anh hay nhìn vào bộ xích xem có thiếu thiếu gì không.
Thỉnh thoảng, Bạch Băng Tâm sẽ không tự chủ mà hắt xì một cái, khuôn mặt lập tức đỏ gay khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.
– Sao dạo này em không đến tìm anh? – Anh đột nhiên hỏi, đến khi câu nói bật ra đến miệng mới biết mình bị hố, khuôn mặt đẹp trai trong mưa ửng hồng.
Cơn mưa làm lạnh da cô và anh, cả hai vừa đi mà cũng như vừa run rẩy, Bạch Băng Tâm im lặng một lát, cô bất chợt nghiêng đầu nhìn anh, khoảng cách hai người bây giờ là chiếc xe thể thao:
– Tìm làm gì?
Cái này giống như kiểu là con nai tơ trong lòng mẹ vậy, chả bao giờ chịu nói chuyện hay tiếp xúc với bất kì ai, vì thế mà khiến người khác phải cân nhắc kĩ lưỡng xem có nên tin lời cô nói hay không.
Cơ mà, nhìn mặt cô tỉnh quá, làm anh giật nảy mình.
Anh cúi đầu xuống tiếp tục đi, tự nhiên một lúc lại ngẩng đầu lên hỏi:
– Thằng nhóc lần trước đi cùng em đó là Nguyễn Văn Lâm đúng không?
Câu hỏi này khiến Bạch Băng Tâm ngạc nhiên tột độ, cô nhìn anh dò hỏi:
– Anh biết đại ca sao?
Đại ca?
Tự nhiên trong lòng anh sau khi nghe cô gọi người con trai đó bằng đại ca lại thấy lâng lâng vui sướng, người nhẹ nhõm đến vô cùng, anh cười cười thật tươi, nụ cười đẹp đó khiến cô như bị chìm đắm.
Má nó lại lên cơn mê trai rồi!
Bạch Băng Tâm mặt thộn đi càng lúc càng chậm, như có cảm giác có gì đó sai sai, cô không quay đầu nhưng vẫn tiếp tục đề cao cảnh giác, đôi mắt đen khám phá hết thảy mọi thứ xung quanh.
Anh thấy cô hơi im lặng thì cảm thấy có gì đó kì lạ, sau khi thấy cô ra dấu anh mới gật nhẹ đầu.
Cô cúi người giả bộ thắt giày, sau đó cầm một viên đá nhỏ lên.
Bạch Băng Tâm bất chợt quay người ra phía sau:- Chết nè! – Cô ném về phía bụi cây ven đường từ nãy đến giờ cứ phát ra tiếng xào xạc xào xạc.
– Ui da, con mẹ mày, đau quá! – Một thằng ngồi cóc đầu thằng còn lại nhăn mặt, sau đó nhìn ra đường.
Một tia nguy hiểm xuất hiện…
Chết con mẹ chúng mày rồi!