Vào buổi tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn nê ông sáng tỏ, trên chiếc giường đơn sơ, anh ngồi yên đọc sách, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Trên người anh là một chiếc áo cộc trắng đơn giản, quần soóc nâu rộng thùng thình nhưng lại hợp với dáng người cao lớn của anh.
Đôi mắt anh nhẹ híp lại một đường, anh lại nghĩ đến dáng người nhỏ nhắn của cô, không hiểu sao lại nở nụ cười.
Cô gái nhỏ bé này… Vẫn bốc phét như ngày trước, vẫn cứ đáng yêu như vậy.
Anh tự hỏi, không biết cô còn nhớ, cậu nhóc ngày trước từng có những kỉ niệm đẹp đẽ đó không?
Hay trong lòng cô, mãi mãi cũng chỉ có Nguyễn Văn Lâm?Anh càng lúc càng lo lắng, đôi mắt nâu thẫm tràn tia buồn bã đến lạ.
Khóe mắt anh dần cay cay, anh nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời mang cái cảm giác bất lực nói không thành lời, đến ngay cả khóc rống lên cũng rống không được.
Anh gập quyển sách lại, sau đó tắt đèn rồi nằm lên giường, cầm điện thoại lên lướt lướt những tấm hình nhìn từng ngày từng ngày cô nhóc đó lớn lên, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót đỉnh điểm.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, anh đưa tay lau đi nước mắt, cố gắng an ủi bản thân rồi chìm vào giấc ngủ.
Bạch Băng Tâm ngủ không được.
Ban đầu cô ngủ rất ngon nhưng đến khi chìm sâu vào giấc ngủ lại gặp ác mộng, trán cô nhễ nhại mồ hôi, cô choàng tỉnh dậy trong nỗi kinh hoàng, một lần nữa, cô lại thấy bất an, cô không muốn cuộc sống của mình có thêm bất kì một biến động nào nữa.
Cô mặc áo khoác mỏng rồi ngồi vắt mình trên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, mái tóc ngắn của cô nhẹ nhàng phất phơ, mắt xanh thẳm trong đại dương vô tận.
Cô nghĩ đến người con trai hôm nay mình gặp, tự nhủ đó chỉ là một cuộc gặp gỡ rất thường tình, nhưng cô không thể nghĩ được đó lại là do duyên phận đưa đẩy cô và anh.
Nguyễn Văn Lâm không ngủ, anh ngồi im trên bàn đã hơn hai tiếng đồng hồ, với sự hoạt động của trí não suốt thời gian dài khiến anh có chút choáng váng, anh day day trán một lúc, thấy không có hiệu quả anh đành thở dài tắt đèn.
Nằm trên giường một lúc lâu, anh quyết định lấy điện thoại ra chơi game cả đêm, khuôn mặt đẹp trai phát sáng trong đêm.
Bạch Băng Tâm, nếu có hai người con trai yêu em thật lòng, một là người luôn ở bên em những lúc vui, buồn, cái gì cũng chia ngọt sẻ bùi, cùng nhau vào sinh ra tử, một là người em luôn mong ngóng đợi chờ, luôn luôn khiến em phải động lòng, cũng là người em muốn không bao giờ gặp lại.
Khi ngày thu đến, đặc biệt là những ngày đầu năm học, những cơn mưa lớn thường bất chợt ập tới không báo trước, cũng làm rơi rụng không ít những cành hoa phượng còn sót lại sau những ngày hè dài đằng đẵng.
Hôm nay trời mưa to, những hạt mưa như những viên trân châu to lấp lánh từng hạt từng hạt rơi lộp độp trên mái tôn tạo nên những âm thanh sắc nhọn.
Trong lớp, cơn mưa to đến thế nhưng những cô cậu học sinh trong lớp vẫn tươi cười nói chuyện, làm việc riêng, một vài cô bạn hoặc những cậu bạn bốn mắt chăm chú chép bài, cho dù là không nghe thấy tiếng thầy cô đi chăng nữa.
Bạch Băng Tâm ngồi một góc ngay cửa sổ, vì thế cô nhìn thấy mưa rất rõ, cô cũng có thể nhìn ra quang cảnh của một góc phố khi cơn mưa bao trùm, thật lạnh và cô quạnh. Tựa người vào bờ tường lạnh lẽo, cô đưa tay lên tấm kính cửa sổ, muốn được chạm vào những giọt mưa đó.
Nguyễn Văn Lâm ngồi ngay phía sau cô, anh cũng nhìn ra cửa sổ, hai tay đan lại với nhau, trong lòng anh có vẻ trầm tư khó đoán.
Lần trước anh bạn khối trên đó đã nhờ người trả lại xe cho cô, cũng gửi lời xin lỗi vì không thể gặp mặt, lúc đó anh đã thấy tia thất vọng trong đôi mắt đen kia.
Vừa nhìn anh ta anh đã ngay lập tức nhận ra ngay, cái nhìn mà anh ta dành cho Bạch Băng Tâm không hề đơn giản, không phải là thái độ khi nhìn thấy gái đẹp, không phải cái chọc ghẹo đơn thuần của mấy gã con trai khác mà chính là cái tình cảm đơn phương chết tiệt kia.
Anh thật sự không chịu nổi mỗi lần có một người con trai khác đứng bên cạnh cô, càng căm ghét chính bản thân mình ích kỷ, cho dù là như vậy, anh cũng muốn được ích kỷ để được ở bên cạnh cô, ít nhất là bây giờ.
Xung quanh quanh lớp, thỉnh thoảng có một vài cặp mắt sẽ nhìn hoặc là về phía anh, hoặc là về phía cô, trong lòng họ, pha tạp những cảm xúc khác nhau.
Ai mà không biết Nguyễn Văn Lâm cơ chứ?Ngay từ khi còn học cấp hai, anh đã nổi tiếng có tiếng ở những trường học vùng ven này, cho dù là trường thành phố cũng không ít người biết anh.
Ai cũng biết trong lòng Nguyễn Văn Lâm lúc nào cũng chỉ có mình cô bạn thân Bạch Băng Tâm.
Cho dù là đi đá bóng hay đi ăn trưa ở căn teen, hoặc cho dù có bị phạt đứng ở góc lớp hay đội nắng chạy ngoài trời thì hai người cũng luôn ở cùng nhau.
Lần trước, Bạch Băng Tâm có đi học muộn, bị giáo viên phạt sau giờ học ở lại quét lớp một tháng, Nguyễn Văn Lâm ở lại cùng cô quét.
Người ngoài nhìn vào lại tưởng hai người là một cặp, nhưng thực chất, người trong cuộc không hề hay biết chuyện gì lại là cô.
Ví dụ trước kia từng có một bạn nam rất thích cô nhưng vẫn chưa bày tỏ, Nguyễn Văn Lâm vừa hay biết tin đã lập tức gọi bạn nam đó ra gặp mặt, chỉ là nói chuyện “đàm đạo” thôi nhưng sau lần đó hầu như nam sinh đó không dám gặp Bạch Băng Tâm, có gặp cũng là né tránh không muốn đụng mặt.
Cả trường ngay lúc đó đã coi như Bạch Băng Tâm là quyền sở hữu của Nguyễn Văn Lâm rồi.
Nhưng những người bạn của anh có hỏi, vì sao lại không tỏ tình với Bạch Băng Tâm? Nguyễn Văn Lâm lại nín lặng mấy phút, sau đó lại tảng lờ sang chuyện khác.
Ai cũng hiểu, người ngoài nhìn vào cũng hiểu, chỉ có Bạch Băng Tâm là không hiểu.
Còn cô?
Vẫn là con người hoạt bát như vậy, chỉ là trầm hơn lúc trước một chút.
Cô cũng không biết lý do tại sao nhưng cái cảm giác nào đó cứ len lỏi trong lòng cô, rất bức bối, rất khó chịu.
Cô quay người xuống muốn chọc Nguyễn Văn Lâm một chút, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô cười tươi rói, tuy bây giờ không có ánh mặt trời nhưng nụ cười của cô vẫn giống như ánh hào quang bao phủ khắp một góc lớp.
– Đại ca, em không mang theo áo mưa. – Cô nói, thường thì mưa sẽ đến bất chợt, còn cô lại ít khi xem dự báo thời tiết, cho nên những lúc đó, cô sẽ nói cho Nguyễn Văn Lâm biết đầu tiên.
Anh gật nhẹ đầu, mái tóc nâu hạt dẻ nhẹ nhàng rũ xuống, anh đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc nâu rối bời của cô mà mỉm cười:
– Không sao, tao có đem đi rồi!
Bạch Băng Tâm nhìn anh, người bạn thân nhất của cô này, thật sự rất chu đáo.
Cô cười cười, lại quay người lên, lần này là tập trung nghe thầy giảng bài ở trên bảng, để mặc những giọt mưa phùn lấm tấm.
Cuối tiết học, Bạch Băng Tâm đứng ở cửa nhà xe chờ Nguyễn Văn Lâm, bên ngoài trời, những cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, chỉ là đã có phần giảm đi. Nhà xe thực chất có rất nhiều người đi lấy xe, từng người từng người đi theo hi hàng trống để đi lấy xe.
Nguyễn Văn Lâm gửi xe ở ngay trong cùng nên có vẻ chờ lâu, cho dù như thế, cô vẫn luôn nhìn theo cái bóng dáng cao lớn cùng mái tóc nâu hạt dẻ kia.
Bỗng dưng trước mặt cô xuất hiện một bóng người, thân hình cao lớn kia, mái tóc đen óng mượt mà.
Cô ngẩng mặt lên, ngay lập tức chạm phải đôi mắt nâu thẫm sáng rực, anh nhìn cô, giống như một người chưa từng quen biết.
– Bạch Băng Tâm, em có thể gặp riêng tôi một chút không?
Những cô bạn học sinh nữ lúc này dành hết toàn bộ sự chú ý về phía họ, ánh mắt của họ chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Điều đặc biệt mà bọn họ để ý là… Hot boy mới đến, tại sao anh lại có gan đụng vào người của Nguyễn Văn Lâm?
P/s: Ri dạo này rất bận, sáng học chiều học tối học, thời gian hầu như không có để viết truyện nên mong các bạn thông cảm cho nhé.
À, sắp đến kì thi rồi, chúc các bạn thi học kì đạt kết quả cao để khi đón chào một mùa hè, tôi cùng các bạn sẽ cùng nhau đồng hành cùng câu chuyện nhé.
Cám ơn đã đọc truyện.