Cô Luật Sư Xinh Đẹp Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 9:



\*Sáng hôm sau tại Triệu gia\*
**”Mới 6h sáng mà ai lại bấm chuông vậy hả?”**. Triệu Vỹ vẫn còn ngái ngủ, mặt mày cau có nói
Vừa mở cửa ra thì đã có 1 thùng hàng to tướng trước mặt
**”Chào anh. Mời thanh toán và kí tên nhận hàng thưa anh”**. Anh shipper niềm nở chào Triệu Vỹ
**”Hả? Hàng gì?”**. Triệu Vỹ nghe nói vậy liền tỉnh ngủ
**”Là của em”**. Triệu Yến chậm rãi đi xuống lầu
**”Cô là Triệu Yến?”**. Shipper thấy cô thì mắt sáng rực *’người gì đâu mà đẹp vậy chứ?’*
**”Là tôi. Anh hai, mau giúp em bê thùng đồ này vào nhà”**
**”Ò”**
Cô quay sang người giao hàng, hỏi
**”Hết bao nhiêu?”**
**”5 vạn”**
**”Anh cầm lấy, thẻ này có 5 vạn”**
**”Giao hàng xong rồi, vậy tôi đi đây”**
Cô gật đầu chào rồi quay vào nhà. Mới bước vào đã bị mọi người xúm lại hỏi:
\-Triệu phu nhân: **”Con mua gì mà nhiều vậy hả?”**
\-Triệu lão gia: **”Không phải mới mấy ngày trước con đi mua sắm với Tiểu Kiều sao?”**
\-Triệu Vỹ: **”Sao mà mới có mấy phút đã tốn hết 5 vạn?”**
\-Thái Tuyết Nhi: **”Em có thiếu đồ gì sao?”**
Triệu Yến bị hỏi đến lùng bùng lỗ tai
**”Mọi người từ từ nghe con nói. Con mua vài bộ suit và vài đôi cao gót đế nhọn thôi”**
**”Con mua mấy thứ đó làm gì? Không phải lúc trước con nói muốn thay đổi vẻ ngoài sao?”**
**”Con đã cho mọi người trong công ti biết về thân phận thật của con rồi”**
**”Sao? Mọi chuyện như thế nào kể mẹ nghe”**
**”Chuyện dài lắm, lúc khác con sẽ kể”**
**”Mà vài bộ/vài đôi của em là bao nhiêu hả?”**. Triệu Vỹ nghi hoặc nhìn em gái mình
**”20 bộ suit và 10 đôi cao gót”**. Nói rồi cô chạy lên lầu làm vệ sinh cá nhân
Còn mọi người đứng dưới lầu đều trố mắt nhìn nhau
**”20 bộ suit, 10 đôi cao gót mà em ấy trả lời bình tĩnh vậy sao?”.** Thái Tuyết Nhi nghe cô nói xong cũng không khỏi bị sốc
**”Được rồi. A Vỹ, mau bê thùng đồ lên giúp con bé!”**
**”Dạ”**. Triệu Vỹ là người thức tỉnh đầu tiên vì anh đã quá quen với tính chất khi mua sắm của cô em gái này rồi

………….

**”Alo Lạc Dĩnh. Chị đi làm chưa?”**
**”Chị đang đón taxi”**
**”Vậy nhanh lên nha, em ở trước sảnh chờ chị, lát nữa chúng ta đi ăn sáng”**
**”Được”**
Cô đứng trước sảnh chờ, ai đi ngang qua đều bị cô thu hút với vẻ đẹp và thân hình ấy, không còn là cô gái xấu xí và quê mùa của ngày hôm qua nữa mà hôm nay thay vào ấy là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp, tự xin với bộ suit caro xám, mái tóc búi thấp và khuôn mặt được trang điểm nhẹ

\*20 phút sau\*
Lạc Dĩnh xuống xe rồi vội vàng đi vào trong
**”Xin lỗi Tiểu Yến, để em chờ lâu”**
**”Không sao”**
**”Nhưng gần đến giờ làm việc rồi, chúng ta có kịp ăn sáng không?”**
**”Em thấy có quán bán bánh bao ở bên kia, chúng ta qua đó ăn cũng được”**
**”Ừm. Mà nè Tiểu Yến…”**
**”Sao hả?”**
**”Chị thấy đeo lens không tốt đâu, em đừng có đeo nữa”**
**”Đeo lens?”**
**”Đúng vậy”**
**”Chị hiểu lầm rồi, đây là màu mắt tự nhiên của em mà”**. Nói rồi cô lấy điện thoại đưa cho Lạc Dĩnh xem ảnh chup hồi nhỏ của mình. Xem xong Lạc Dĩnh bất ngờ
**”Là màu mắt tự nhiên sao?”**
**”Ừm”**
**”Vậy mà chị cò tưởng em đeo lens nữa chứ, tại vì chị thấy đẹp quá nên mới nói vậy”**
**”Không sao, chị cũng là quan tâm em thôi mà”**
**”Vậy bây giờ chúng ta đi ăn”**
**”Được” **
Nói rồi cả 2 người cùng nhau qua bên kia đường ăn sáng. Lúc ngồi chờ đồ ăn thì bỗng dưng Triệu Yến lao nhanh ra ngoài
**”Bé gái, cẩn thận!”**
Cô nhanh chóng lao ra đường kéo tay và ôm lấy 1 bé gái tầm 5-6 tuổi vào vỉa hè. Vì chuyện xảy ra bất ngờ và tình thế cấp bách nên khi ngã xuống cô đã bị trật chân, nhưng vẫn cố gắng trấn an đứa bé đang thút thít trong lòng mình
**”Ngoan, nín nào, chúng ta không sao rồi”**
Lúc cô đang định đứng dậy thì được 1 cánh tay rắn chắc đỡ lên
**”Cô không sao chứ?”**
**”Không sao. Cảm ơn anh”**
Người này là con lai, anh có thân hình cao lớn, sống mũi cao và mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng *’người này nhìn cũng đẹp trai nhưng so với tên Chủ tịch kì quặc kia thì quả thật không bằng…Hả? Sao mình lại nghĩ đến anh ta**vậy chứ? Điên thật’* (cô vừa nghĩ vừa đỏ mặt)

Còn cô bé kia thấy anh ta thì liền rời vòng tay của cô mà chạy đến
**”Cậu!!”**
Bây giờ nhìn kĩ thì cô bé này cũng có nét lai Tây, trông rất xinh xắn
**”Sao con lại chạy tới đây?”**
**”Tại con không thấy cậu ở đâu nên con mới đi tìm”**
**”Anh lần sau nên trông bé kĩ hơn nếu không sẽ không đảm bảo được sự an toàn đâu”**
**”Tôi biết rồi, cảm ơn cô”**
**”Không có gì”**

Lạc Dĩnh chứng kiến mọi chuyện thì bàng hoàng, bây giờ mới hồi phục tinh thần chạy ra đỡ cô
**”Em có sao không?”**
**”Chỉ bị trật chân thôi, không sao”**
**”Em cũng thật dũng cảm đó nha, chị chỉ ngồi chứng kiến thôi mà cũng sợ chết khiếp rồi”**
**”Được rồi, chúng ta về công ti”**
**”Chị đỡ em”**
**”Ừm”**
Lúc 2 người định rời đi thì cô bé chạy lại nắm lấy tay của Triệu Yến, cô xoay người lại dịu dàng hỏi
**”Sao vậy hả cô bé?”**
**”Dì xinh đẹp ơi! Dì tên gì vậy?”**
**”Dì tên Triệu Yến, còn con tên gì?”**
**”Con tên Du Kim, còn đây là cậu con William. Cảm ơn dì lúc nãy đã cứu con”**
**”Lần sau con phải chú ý hơn đó nha!”**
**”Dạ. Mà dì ơi, dì có thể cho con số điện thoại được không? Con muốn làm quen với dì”**
**”Được chứ”. Cô lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt William**
**”Anh lưu vào đi”**
**”Được”**
Chờ anh lưu xong, cô nói
**”Vậy bây giờ dì đi trước nha, lần sau gặp lại”**
**”Tạm biệt dì”**
Cô gật đầu rồi mỉm cười vẫy tay với Du Kim

Chờ cô đi khỏi, William nói
**”Tiểu cô nương, con thích cô ấy sao?”**
**”Dạ, dì ấy rất xinh đẹp, tốt bụng lại còn dễ thương nữa”**
Nghe Du Kim nói vậy, anh cúi người bế bé lên và nói
**”Vậy lần sau chúng ta mời cô ấy đi ăn coi như lời cảm ơn”**
**”Dạ được”**


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.