Thông tin tổng giám đốc tập đoàn thời trang Hoa Phát, chuẩn bị kết hôn khiến ai cũng bất ngờ, trước nay chưa từng nghe tin gì về đời sống riêng tư của anh, giờ tin tức này nổ ra đúng kiến ai cũng khó lòng tin được, tò mò hơn cả là danh tính của cô dâu, cô gái nào may mắn đến vậy có thể cùng người đàn ông tài giỏi như Dạ Nam Hành chung hộ khẩu đây.
“Thư Ký Bạch, phu nhân Dạ tổng là ai vậy?” Thư Ký Bạch vì tin tức này mà trở thành người được săn đón nhất công ty, cứ nhìn thấy anh ta ở đâu, tất cả nhân viên công ty đều lao tới hỏi thăm.
“Không phải chờ sau hôn lễ báo trí công bố, mọi người sẽ biết sao?” Anh thích buôn chuyện, nhưng buôn thế này thì quá mệt rồi, mấy ngày nay nói tới khô cả cổ vẫn chưa hết chuyện.
“Thế thì chúng tôi hỏi anh làm gì chứ.” Đám nhân viên không nhận được câu trả lời dần dần tản bớt.
Dạ tổng bọn họ không dám làm phiền, đây là bắt nạt người yếu thế sao, anh còn bận hơn cả chú rể Dạ Nam Hành kìa, in thiếp, gửi đi cũng là anh làm, lễ đường của anh ta cũng là anh đi giám sát công việc chuẩn bị, nhưng người nếm trái ngọt lại là anh ta, thư ký Bạch đau khổ bước đi vào thang máy.
“Nhà ông bà có bao nhiêu khách mời, nhà tôi chỉ có mỗi mình Ngô Nhược nên phải làm lớn.” Hai bà thông gia ngồi liệt kê danh sách khách mời cả buổi chiều vẫn chưa thống nhất nên mời bao nhiêu khách.
Đầu tiên dự tính là 500 khách mời, giờ theo danh sách của bọn họ phải lên tới hơn 1 nghìn khách rồi, đấy là chưa tính của cô và Dạ Nam Hành.
“Mẹ con định chỉ gói gọn trong gia đình thôi, mở rộng rất mệt.” Ngô Nhược ôm con trai trong lòng nhìn hai bà mẹ, đang bận rộn viết viết xóa xóa. Không phải đều nói đến để bế cháu sao? từ lúc tới đến giờ, tiểu Trạch còn chưa được bà để ý qua lần nào, đừng nói gì đến ôm.
“Không được, con xem chúng ta đi nhiều như vậy, không để chúng ta thu lại vốn sao?” Hai bà đồng thanh phản đối Ngô Nhược. Bà Dạ thì cho rằng Dạ Nam Hành là con trai duy nhất của bà, lại là đứa đầu kết hôn phải mời hết những người thân thiết, bạn bè, đối tác. Bà Ngô cũng không thua kém kể một loạt người cần mời, nói không mời sẽ rất mất mặt sao dám đi gặp ai.
“Em sao vậy?” Dạ Nam Hành trở về thấy Ngô Nhược ngồi ngoài cửa, liền hỏi.
“Anh vào trong nhà mà xem, sắp thành chiến trường đến nơi rồi, không ai nhường chỗ cho ai cả.” Ngô Nhược nghĩ đến hai người mẹ của mình, cũng cảm thấy đầu ong ong rồi.
“Vẫn chưa thống nhất được khách mời?” Anh cười xoa đầu cô.
“Hơn 1 nghìn rồi, con số vẫn đang tăng chưa dừng lại, của anh với của em nữa, không biết bao nhiêu người”. Ngô Nhược ôm lấy chân Dạ Nam Hành mệt mỏi tựa đầu vào chân anh.
“Anh chỉ mời những người thân thiết thôi, chiều mẹ đi, Chỗ kia không đủ thì đặt chỗ khác rộng hơn.” Dù sao cũng chỉ có một lần, họ vui là được, Dạ Nam Hành cúi xuống ôm Ngô Nhược đứng lên đi vào trong nhà.
Cuối cùng bàn bạc tới lui, con số khách mời đưa ra cuối cùng là hai nghìn người, hai bên nhà mỗi bên 850 người, còn lại là khách của Ngô Nhược và Dạ Nam Hành. Trung bình ngồi 8 người một mâm, tổng sẽ trong khoảng 250 mâm.
“Phải chuyển khách sạn?” Ngô Nhược nhìn danh sách sách mời, do với dự tính vượt xa gấp 3 lần.
“Không cần, chỗ anh đặt vừa đủ, chẳng qua so với dự tính ban đầu thì sẽ rộng rãi hơn.” Hội trường cũng đã trang trí gần hoàn thiện rồi, may là vẫn ổn, đổi lại có chút đáng tiếc.
Mệt thế này sao lại có những người lấy tới hai, ba chồng được chứ? Một lần thôi cô cũng đã mệt chết rồi.
“Em có cần về nhà mẹ trước mấy hôm, để anh tới đón không đấy?” Ngô Nhược nghiêng người đang ôm lấy cánh tay của Dạ Nam Hành, nghĩ tới chuyện đó liền ngồi thẳng dậy.
“Không cần đâu, anh hỏi qua bố mẹ rồi, tiểu Trạch còn nhỏ lạ nhà sẽ không quen, bỏ qua mấy thủ tục không cần thiết, cứ đến thẳng khách sạn là được.” Anh ôm lấy khuôn mặt có nét ngây ngô của Ngô Nhược hôn xuống.
…..
“Nam Hành chúc mừng cậu.” Trịnh Tâm An đi tới, nhìn Dạ Nam Hành lịch lãm trong trang phục chú rể, đây là câu chúc phúc thật lòng của cô. Nhìn ảnh cưới của bọn họ đẹp đôi đến vậy cô mới hiểu, hóa ra tình yêu lại đơn giản như vậy, không cần biết có xứng hay không, trái tim luôn thuộc về nhau là đủ, chỉ là trước đây cô quá cầu toàn mà thôi.
“Cảm ơn cậu Tâm An.” Dạ Nam Hành nhìn Trịnh Tâm An nở nụ cười tươi.
“Anh họ chúc mừng.” Âu Phong thấy Trịnh Tâm An đang đứng chỗ anh họ, nhanh chóng chạy lại gần đứng bên cạnh cô, thở gấp chúc mừng.
“Âu Phong cảm ơn cậu, tí nữa ăn nhiều một chút.” Nhìn dáng vẻ hấp tấp vội vàng của cậu em họ này, nếu không phải đang ngày vui của mình, anh chỉnh cậu ta rồi.
“Chúc mừng cậu, có phải tôi sẽ được phát hồng bao dày hơn người khác không.” Đổng Vũ hớn hở, anh cũng coi như là người mai mối nhân duyên này cho cậu ta còn gì, nếu không có anh nài nỉ cậu ta làm gì gặp được cô ấy chứ.
“Thêm cho cậu hai tờ.” Dạ Nam Hành nghĩ một lúc lên tiếng, chỉ là hai tờ, giá trị cao hay thấp còn dựa vào thái độ của Đổng Vũ mà bỏ tiền.
“Òa Ngô Nhược thật là vất vả, làm cô dâu rồi vẫn phải trông con.” Đường Khiết đi vào phòng thay đồ nhìn thấy Ngô Nhược đang bế con liền cảm thán.
“Sau này cậu nhớ, kết hôn rồi mới sinh con nhé!” Ngô Nhược nhìn tiểu Triết đang chu cái môi nhỏ chóp chép ngủ say, sau này cậu lớn lên có thể hùng hổ kể với các bạn rằng, mình đã được mời đi dự đám cưới của cha mẹ.
“Này cậu có mời Trịnh Khải không?” Đường Khiết lúc vào không nhìn thấy anh ta ở đâu.
“Đường Khiết sao mình có thể mời anh ấy chứ, mình không đủ dũng cảm như vậy.” Cô không biết tình cảm của anh đối với cô thế nào, nhưng mời anh đi dự đám cưới của cô sao, khác nào chà sát trái tim người khác chứ.
“Ngô Nhược, con đã bú xong chưa vậy?” Dạ Nam Hành hồi hộp nhìn đồng hồ trên tay, sắp tới giờ làm lễ rồi mà cô vẫn còn đang cho con bú ở trong phòng thay đồ.
“Anh vội gì chứ, tiểu Trạch ăn chưa no mà, ai bảo anh không cưới em lúc em chưa có con chứ.” Ngô Nhược trợn mắt nhìn anh, hối gì mà hối chứ, đằng nào mà chẳng cưới, chậm chút cũng không thay đổi điều gì.
Dạ Nam Hành im lặng, thở dài nếu không có tiểu Trạch liệu cô sẽ đồng ý cưới anh chứ, hay là vui vẻ cùng người khác tiến vào lễ đường, nhìn con trai nhả ti ra, quay sang nhìn anh, Dạ Nam Hành liền nhanh chóng bế tiểu Trạch đưa cho Dạ Minh Ngọc trông hộ còn mình giúp Ngô Nhược chỉnh lại váy cưới.
Tiếng nhạc lễ đường vang lên, Ngô Nhược xinh đẹp trong chiếc váy cưới, trắng tinh khôi lấp lánh như dải ngân hà, khoác lên tay bố bước vào lễ đường, Dạ Nam Hành từ xa bước tới.
“Bố chỉ bước cùng con đến đoạn đường này thôi sau này con gái bố nhờ con chăm sóc.” Dù một năm qua cô coi như đã gả Ngô Nhược đi rồi, nhưng nay đứng ở đây khi chính thức trao cô cho Dạ Nam Hành ông lại xúc động như vậy.
“Bố yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc yêu thương cô ấy.” Dạ Nam Hành cúi xuống cảm ơn ông, đã nuôi dạy cho anh một cô dâu xinh đẹp, một người vợ tốt, đón lấy tay Ngô Nhược từ tay bố vợ, cùng cô tiến vào nơi cử hành hôn lễ.
“Trước mắt quý vị là cô dâu xinh đẹp Ngô Nhược, và chú rể điển trai Dạ Nam Hành, bọn họ đang tiến dần vào lễ đường, chuẩn bị cho giờ khắc khắc thiêng liêng, nên đôi vợ chồng.” Thư Ký Bạch người chủ trì hôn lễ, giọng dõng dạc nói.
Thư Ký Bạch: “Cô Ngô Nhược cô có hứa sẽ yêu thương, chăm sóc, chung thủy với anh Dạ Nam Hành suốt đời này, dù bệnh tật ốm đau cũng không xa rời”.
Ngô Nhược: “Tôi Hứa.”
Thư Ký Bạch tiếp tục nhìn Dạ Nam Hành hỏi câu y hệt như của Ngô Nhược.
Dạ Nam Hành: “Tôi Hứa, sẽ yêu cô ấy trọn đời, trọn kiếp”.
Thư Ký Bạch: “Cô dâu chú rể mời trao nhẫn cho nhau”.
Nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út, Ngô Nhược nở nụ cười hạnh phúc, nói câu trong suốt một năm qua cô chưa từng nói ra: “Em yêu anh”.
“Ngô Nhược anh cũng yêu em.” Dạ Nam Hành hạnh phúc hôn lấy người con gái anh yêu, trước mặt tất cả mọi người tình yêu của bọn họ thực sự đã có thể viên mãn rồi.
Em cứ nghĩ cuộc đời mình, gặp anh là đau khổ
Nhưng không ngờ lại hạnh phúc đến vậy.
Anh chính là ánh cầu vòng ấm áp
Là thứ đẹp đẽ nhất thế gian này.