“Ngô Nhược trên tổng muốn gặp cô ngay lập tức, về vấn đề bản thiết kế lần này, có vài điểm không được vừa ý cấp trên”.
Hôm sau, Ngô Nhược vừa mới đến công ty, ghế ngồi còn chưa ấm đã bị trưởng phòng điểm mặt chỉ tên.
“Sếp Ngụy bản thiết kế của em có vấn đề gì sao?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Tôi cũng không rõ, tôi vừa họp về liền nhận được điện thoại từ tầng mười, Ngô Nhược cô cứ lên xem, nhớ ông chủ nói gì cũng phải nhận lỗi về mình biết chưa?” Ngụy Minh vỗ vai cô, có ý tốt nhắc nhỏ sau đó đi ra ngoài.
Ngô Nhược đứng đó chần chừ một lúc lâu, cô vào công ty đến nay đã hơn hai năm, các bản thiết kế của cô trước nay đều được thông qua mà không gặp bất kỳ trở ngại gì, sao hôm nay lại như vậy chứ? Hay là tên Dạ Nam Hành kia lấy tư trả thù riêng, suy nghĩ này khiến Ngô Nhược không dám bước lên tầng mười kia.
“Chị Ngô Nhược, chị chưa đi sao? Cố lên.” Đồng nghiệp Tiểu Tuyết ở bên cạnh, dùng tay làm động tác cố lên cổ vũ cô.
Ngô Nhược nhìn Tiểu Tuyết nở nụ cười gượng gạo, rồi cố lết thân thể mình bước đi về phía trước, chậm chạp bước vào thang máy, không hiểu sao sau khi biết người đàn ông đáng ghét kia là sếp tổng của công ty này, cô thật sự không muốn nghe hai từ tổng giám đốc này chút nào.
“Chào cô, tôi là Ngô Nhược ở phòng thiết kế, sếp tổng cho gọi tôi lên gặp.” Ngô Nhược sau một thời gian dài cố gắng đi chậm nhất có thế cuối cùng cũng lên đến tầng mười, đứng trước quầy thư ký cô nhẹ nói.
“Vâng cô chờ tôi một chút để tôi thông báo.” Thư ký gật đầu với Ngô Nhược sau đó cầm điện thoại lên nhấn số.
Qua vài giây, thư ký nói: “Cô Ngô Nhược, Dạ tổng đang chờ, cô có thể vào rồi”.
“Cảm ơn!” Ngô Nhược mỉm cười cảm ơn cô thư ký, rồi đi tới cửa giơ tay lên gõ.
“Cốc Cốc”.
“Cô Ngô, đẩy cửa vào là được rồi.” Thư ký thấy cô gõ cửa, xong cứ vậy đứng đó chờ đợi liền nhẹ nhàng nhắc nhở.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Ngô Nhược nghe vậy mới phát giác được mình không hiểu quy tắc rồi, hắn ta là tổng giám đốc đấy sao có thể ra mở cửa cho nhân viên là cô đây? Cô cười ngượng với thư ký sau đó đẩy cửa đi vào.
“Chào Dạ tổng”.
“Tôi nhớ là… phòng thiết kế ở tầng bốn?” Dạ Nam Hành xoay chiếc bút trong tay, nhìn Ngô Nhược bằng ánh mắt dò xét.
“Dạ”.
“Thang máy của công ty bảo dưỡng rất tốt”.
“Dạ”.
“Vậy cô làm cách nào mà từ tầng bốn lên tới tầng mười mất hẳn ba mươi phút, đi thang bộ cũng chỉ mất hai mươi phút là cùng, tôi không nghĩ cô có thang máy không đi lại đi thang bộ”. Dạ Nam Hành kiên nhẫn đưa ra những điểm bất hợp lý.
“Tôi chờ thang máy hơi lâu.” Ngô Nhược giọng lí nhí nói, cô không ngờ câu đầu tiên anh ta hỏi lại về vấn đề thời gian, cô không muốn nói nhiều với anh ta, trực tiếp đi vào công việc:
“Dạ tổng tôi nghe Ngụy trưởng phòng nói, anh muốn gặp tôi về bản thiết kế.”
Dạ Nam Hành nghiêm khắc: “Lần sau chú ý thời gian của cô cho tốt, tôi không cần một nhân viên không biết quý trọng thời gian”.
“Xin lỗi Dạ tổng, sẽ không có chuyện lần sau nữa”.
Dạ Nam Hành nhìn thẳng vào mặt Ngô Nhược, chút tâm tư này của cô, sao có thể qua mắt được anh chứ, là không muốn gặp mặt nên mới dùng đủ mọi cách kéo dài thời gian.
“Cô lại đây! Bản thiết kế này cô dùng bao nhiêu ngày để vẽ ra, tôi không nghĩ một sinh viên xuất sắc của trường thiết kế như cô Ngô đây, lại mắc phải sai lầm lớn như vậy.” Dạ Nam Hành cầm bản thiết kế của Ngô Nhược đẩy ra phía trước.
Ngô Nhược cầm lấy bản thiết kế của mình lên xem, đây là mẫu thiết kế mùa thu mà công ty chuẩn bị tiến hành ra mẫu, nếu bản thiết kế được thông qua sẽ đưa xuống xưởng bắt đầu may sau đó bán ra thị trường.
“Dạ tổng, trong ngày hôm nay tôi sẽ nộp lại cho anh một bản vẽ hoàn hảo khiến anh hài lòng.” Ngô Nhược nhận ra bản vẽ của mình có vài lỗi về size chưa được thích hợp, bản vẽ này cô mất một tuần để viết ra, nhưng lại sơ suất về tỉ lệ bản vẽ, thật bị mắng cũng đáng mà.
“Cầm về đi, trước giờ tan làm lên đây nộp lại cho tôi.” Dạ Nam Hành gật đầu đồng ý, cho Ngô Nhược một cơ hội.
“Cảm ơn Dạ tổng”. Ngô Nhược ôm lấy bản thiết kế cúi người đi ra ngoài, lần này cô chỉ mất có năm phút về lại phòng thiết kế, nhanh chóng ngồi vào bàn chỉnh sửa lại bản vẽ.
“Chị Ngô Nhược sao vậy? Chị có bị sếp mắng không?” Tiểu Tuyết thấy Ngô Nhược sắc mặt còn thỏa mái hơn lúc đi liền tò mò hỏi.
“Không có, Tiểu Tuyết chị phải sửa lại bản vẽ nộp lại trước giờ tan ca, làm xong sẽ nói chuyện với em được không?” Ngô Nhược giờ đang rất vội vừa sửa cả bản vẽ tay, cả bản máy tính rồi báo cáo, nếu không nhanh thật sự sẽ không kịp.
“Dạ, chị làm việc đi.” Tiểu Tuyết thấy Ngô Nhược chú tâm như vậy cũng không làm phiền nữa, lấy chân đẩy ghế của mình ra xa bàn của Ngô Nhược trở về vị trí bàn làm việc.
Ngô Nhược cả buổi cặm cụi làm đến cơm trưa cũng không ăn, đến lúc sửa xong bản thiết kế ngẩng đầu lên đã gần bốn rưỡi chiều rồi, cách giờ tan tầm ba mươi phút nữa, thật may vẫn kịp, cô không muốn đã làm sai, người khác cho cơ hội rồi còn thất hẹn, liền nhanh chóng cầm lấy bản thảo đã sửa đi lên tầng mười.
“Chào cô lại làm phiền rồi.” Ngô Nhược đi đến bàn thư ký cười ngượng chào hỏi.
“Cô Ngô phải không? Cô vào đi”. Thư ký nhận ra cô sáng nay mới vừa gặp, không cần gọi vào trong hỏi ý kiến Dạ Nam Hành nữa, mà trực tiếp cho cô đi vào.
“Cảm ơn”. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô cứ thế đẩy cửa đi vào.
“Chào Dạ tổng, đây là bản thiết kế tôi đã sửa, mời anh xem qua.” Ngô Nhược đưa bản thiết kế cho Dạ Nam Hành.
Dạ Nam Hành cầm lấy bản thiết kế của cô mở ra xem, thấy bên trong lỗi sai anh chỉ ra đã được sửa, còn thêm vài phần so với bản cũ, anh hài lòng gật đầu đóng bản vẽ lại.
“Được rồi, cô tan tầm đi”.
“Cảm ơn Dạ tổng.” Ngoài những việc làm đáng ghét của anh ta đối với cô ra, Ngô Nhược cảm thấy mình đã có cái nhìn khác về anh ta, trong công việc đúng như lời đồn Dạ Nam Hành là một người rất có năng lực.
Ngô Nhược cúi chào đi ra cửa, Dạ Nam Hành chăm chú nhìn xuống bản vẽ của cô, ánh mắt tán thưởng nở nụ cười, thật không phụ sự kỳ vọng của anh.