Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 11: "Ê ê ê"



Chờ cho đến khi tất cả mọi người giận dữ đỏ mắt lao lên, nhốt Julie vào bao, kéo nó ra khỏi người Vu Hạ Khôn thì anh đã ở trong trạng thái mất hồn. Gáy và trên má đều ướt sũng, rõ ràng là đã bị Julie “yêu thương”, hơn nữa có lẽ là là lúc bị nhào vào thì bước chân anh đã luống cuống nên bây giờ anh nằm úp sấp, chân vẫn ngay ngắn nhưng đôi giày da trên chân lại xoay tròn một trăm tám mươi độ, gót giày nằm ở mũi chân.

Giản Du Du thấy mọi người ba chân bốn cẳng, vốn không định chen lên. Nhưng nhìn thấy trạng thái tinh thần của Vu Hạ Khôn khi được kéo lên, cô không hề có nhân tính liên tưởng tới hình ảnh những cô gái trong sáng đã bị hủy hoại các kiểu trong phim truyền hình. Gương mặt của các cô gái trong sáng này dần dần trùng khớp với gương mặt “sống không còn gì luyến tiếc” của Vu Hạ Khôn.

Cả sân người bay chó nhảy, cuối cùng kết thúc bằng việc Julie bị nhốt. Nhưng Vu Hạ Khôn phải chịu một cú sốc lớn nên không thể đi làm đúng giờ. Khi mọi người đỡ anh đến bên cạnh xe định đưa đi bệnh viện thì Vu Hạ Khôn “bệnh trọng hay tin cũng gượng ngồi”*, sống chết cũng phải lê cái chân khập khiễng với đôi mắt đỏ bừng trở về tắm rửa.

*Một câu thơ trong bài “Văn Bạch Lạc Thiên tả giáng Giang Châu tư mã”

Người hầu nhà họ Vu đều biết tính tình của Vu Hạ Khôn đành bất đắc dĩ giúp anh quay lại phòng. Giản Du Du vẫn đi theo phía sau đám đông giờ cũng đã trở về phòng mình.

Nhưng cô thay quần áo xong, ăn hết bữa sáng đã được hâm nóng mà lúc sáng Vu Hạ Khôn chưa ăn, lại ở trong phòng khách chờ một hồi lâu thì mới nhìn thấy Vu Hạ Khôn mặc tây trang thẳng thớm, khập khiễng được đỡ xuống dưới.

“Anh còn định đi làm ạ?” Có thế nào thì đây cũng là đại gia của mình, Giản Du Du từ sofa đứng lên, ra chiều quan tâm hỏi han.

Dì Vân đi theo phía sau Vu Hạ Khôn vô cùng nhẹ nhàng giải thích cho Giản Du Du: “Không phải, thưa cô Giản. Chân cậu chủ bị thương, bây giờ phải đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Giản Du Du nghĩ đến hình tượng si tình của mình, mặc dù hiện giờ cô rất muốn đi lên lầu nằm chết dí trên giường, ngủ bù một giấc nhưng lúc này không tỏ ra tích cực thì thật sự rất không phù hợp.

Vì vậy, cô nói ngay lập tức: “Con đi chung!”

Vu Hạ Khôn nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi vô cảm dời tầm mắt, không nói gì, hẳn là ngầm đồng ý.

Vì vậy, vài phút sau, Giản Du Du ngồi trên ghế sau, bên cạnh chính là Vu Hạ Khôn đang ngồi thẳng tắp với vẻ mặt u ám. Nếu bên ngoài không có ánh nắng sáng sủa thì thậm chí cô còn nghĩ rằng mình đã vụt trở lại thời điểm trải nghiệm cốt truyện lần đầu tiên vào buổi tối ngày hôm đó.

Chỉ là tính theo hiện tại thì cốt truyện thứ hai cũng sắp đến rồi, chân Vu Hạ Khôn đã biến thành như vậy, cốt truyện của buổi sinh nhật trên du thuyền hai ngày sau có thể hơi khó đây.

Hôm nay Giản Du Du chỉ tùy ý mặc một chiếc váy dài, vải bông trắng tinh, mái tóc rối bời, vẻ ngoài rất mềm mại và vô hại. Gương mặt cô trông lạnh nhạt nhưng thỉnh thoảng lại dán mắt vào Vu Hạ Khôn làm cho người ta có một loại cảm giác hồn nhiên ngây thơ, không hiểu sự đời.

Vu Hạ Khôn chú ý tới ánh mắt của Giản Du Du, tấm lưng cứng đờ không dám di chuyển, sợ vừa cử động sẽ không gắng gượng được, vì vậy chỉ xoay cổ qua, cau mày nhìn Giản Du Du: “Cô nhìn cái gì vậy?”

Giản Du Du dùng biểu cảm hồn nhiên này, đáp lời một cách vô cùng trắng trợn: “Nhìn anh đó.”

Đoạn cô nói thêm: “Anh rất đẹp trai nha.”

Người tài xế lái xe phía trước vẫn là bác Lâm nhưng lần này bánh xe vô cùng vững chắc, không vẽ hình rồng nữa, chỉ là ông kìm lòng không đặng mà nhìn biểu cảm của Vu Hạ Khôn thông qua kính chiếu hậu.

Khóe mắt Vu Hạ Khôn run rẩy, không nói nên lời mà quay đầu lại, miệng càu nhàu “nông cạn” nhưng trong tâm trí thì không kìm được mà bắt đầu nở rộ những bọt nước hình đóa hoa nhỏ xinh.

Trên thế giới này, mọi người đều biết rằng thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe nhưng hầu hết mọi người vẫn thích ngọt, thích nghe người ta tâng bốc, đây là bản chất con người.

Giản Du Du căn cứ vào biểu cảm ra vẻ điềm tĩnh của Vu Hạ Khôn, không đoán được là anh đang giả vờ, vì thế sau khi nói xong câu đó, còn nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi em nhìn thấy lúc anh ngã sấp xuống thì Julie đã giẫm lên thắt lưng của anh, không đau chứ?”

Bọt nước trong lòng Vu Hạ Khôn vỡ tan một cái. Anh quay đầu nhìn về phía Giản Du Du, cau mày.

Giản Du Du chỉ vào đôi chân bị thương nhưng lại cố gắng ngồi tư thế vắt chân của Vu Hạ Khôn, lại hỏi: “Vừa rồi em nhìn thấy giày cũng bị lật lại, giờ anh bắt chéo chân đè lên nó, không thấy tê chân à?”

“Tách tách tách” Tất cả bọt nước trong lòng Vu Hạ Khôn đều vỡ nát. Anh cau chặt hai hàng lông mày, sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhất là một bên mắt bị thương nặng liên tục, trông giống như mạng nhện giăng đỏ tràn lan bên trong, cực kỳ đáng sợ.

Giản Du Du lại không sợ hãi như hai lần trước. Bởi vì qua vài lần tiếp xúc, cô đại khái đã biết Vu Hạ Khôn hơi động kinh, tinh thần hơi bất ổn, hơn nữa nhiều lúc chỉ là ngoài mạnh trong yếu, giống như người mẹ bị liệt của Biện Hạ, có thể bà gào to nhưng trong lòng rất tốt.

Vì vậy, lần này cô không bị Vu Hạ Khôn dọa lui như trước nữa mà vỗ vào bả vai gầy gầy nhưng mạnh mẽ của mình, chân thành đề nghị: “Hay là anh dựa vào em đi, thả lỏng eo và chân của anh một chút, đừng để lát nữa tới bệnh viện lại nặng thêm.”

Người tài xế nắm chặt vô lăng, dì Vân ngồi ở ghế phụ cũng chớp mắt nhìn về phía hai người ở ghế sau.

Vu Hạ Khôn lại cười nhạo ra tiếng: “Cô đang nói nhảm cái gì đó? Tôi dựa vào vai cô? Tôi?” Anh chỉ vào chính mình, biểu cảm cực kỳ khinh bỉ, kết hợp với ánh mắt đỏ tơ máu kia thì quả thật giống như tội phạm bỏ trốn.

“Tôi dựa vào cô?” Anh hừ một tiếng, chọc một ngón tay vào trán Giản Du Du, ghét bỏ nói: “Cô muốn đi theo thì ngồi yên một chỗ đi!”

Lòng tốt của Giản Du Du bị coi thành lòng lang dạ thú cũng không sao cả, cô dứt khoát nghe lời, ngồi ngay ngắn tại chỗ. Vu Hạ Khôn thấy cô không kiên trì thì lại bắt đầu rảnh rỗi sinh nông nổi, soi mói cô: “Hôm nay cô ăn mặc kiểu gì thế, cô đang làm gì mà tự cô không biết cân nhắc sao?”

Giản Du Du ngơ ngác trông qua thì nghe miệng Vu Hạ Khôn như pháo liên thanh chẳng thốt nổi tiếng người: “Tôi phát hiện từ khi cô bước vào nhà họ Vu, giả vờ được vài ngày là lại chẳng giả vờ tiếp được nữa, lộ hết bộ mặt thật. Vừa rồi chẳng phải cô còn huýt sáo nữa?”

Đúng đó, tôi huýt sáo cứu anh đó, anh là đồ chó vong ân phụ nghĩa, mặt Giản Du Du không đổi sắc, oán thầm trong bụng.

Vu Hạ Khôn hừ lạnh ra tiếng: “Cô nói thật đi, có phải trước kia cô là một em gái giang hồ, vì tiếp cận tôi nên trước đó mới giả dạng như vậy?”

Giản Du Du vô thức muốn giơ tay đỡ kính mắt, nghiên cứu thật kỹ xem rốt cuộc Vu Hạ Khôn này là cái giống loài gì. Mặc dù cô xuyên thân vào thế giới tiểu thuyết nhưng khi cô xuyên qua thì cốt truyện cũng sẽ tự động xảy ra một số thay đổi tinh tế.

Theo lý giải của Giản Du Du thì trước khi cô xuyên thân, trên thực tế không tồn tại một nguyên thân còn sống nào, đó chỉ là một “hình tượng được thiết lập” mà thôi.

Mà từ khi cô xuyên qua, hình tượng này được tự động rơi vào người cô. Để phù hợp với thiết lập ban đầu, bốn độ cận thị của cô không còn nữa, cả những bộ quần áo trong tủ quần áo hẳn là phong cách yêu thích của “hình tượng” nguyên thân này, thậm chí cả chiếc váy mặc ngày hôm nay cũng thế.

Dĩ nhiên, cô cũng đã hỏi cốt truyện, vậy có phải nhân vật nam chính, nhân vật nữ chính và tất cả những người qua đường có trong thế giới này cũng là thiết lập con người hay không. Song cốt truyện lại phủ định mà không nói rõ ràng chính xác cho cô, cho nên ở một mức độ nào đó, kỳ thật Giản Du Du rất khó để coi người trên thế giới này, kể cả Vu Hạ Khôn là một người sống chân thật.

Cô chỉ biết rằng tiền của thế giới này có thể đi ra ngoài là thật.

Như vậy cũng đủ rồi.

Còn mấy lời Vu Hạ Khôn nói gì hay làm cái gì đó, chủ yếu là do thiết lập con người của anh.

Giản Du Du sẽ chẳng tức giận vì lời nói của anh một chút nào, song anh càng nói càng độc địa, miệng mồm quả thực cứ như là vừa mới uống Hạc Đỉnh Hồng* vậy.

*Hạc Đỉnh Hồng là tên một loại thuốc độc đỉnh cao trong giang hồ

“Cô xem cô mặc gì kìa, mặc cứ như đang để tang ai vậy. Sao quần áo của cô luôn kỳ lạ vậy chứ, chẳng bình thường chút nào được vậy?”

Mới sáng sớm tinh mơ đi tập thể dục mà mặc váy tình thú, lúc này lại mặc như là để tang, Vu Hạ Khôn thật sự không thể hiểu nổi.

Giản Du Du cúi đầu nhìn thoáng qua, tự nhủ trong bụng rằng anh tưởng tôi muốn mặc như vậy chắc.

Nhưng chẳng mấy chốc cô nheo mắt mắt lại, nghĩ tới điều gì đó, trên khuôn mặt lập tức xuất hiện ý cười, sáp lại gần Vu Hạ Khôn một chút, dỗ dành: “Tổng giám đốc Vu, hay là ngài mua cho em mấy bộ khác đi, trong tủ em toàn đồ như vậy thôi. Ngài xem ngài cũng đâu thích, ngài không thích thì chính là lỗi của em.”

Đột nhiên thăng chức thành ngài, đuôi lông mày Vu Hạ Khôn nhướng lên, dùng ánh mắt “Tôi đã sớm nhìn thấu tiểu yêu tinh cô rồi” mà nhìn Giản Du Du, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi cho rằng bên trong phí bao nuôi tôi chu cấp thì đã bao gồm tiền ăn mặc, trang điểm khiến tôi hài lòng rồi chứ.”

Giản Du Du đọc trong tiểu thuyết thì thường những lúc thế này, sếp tổng phải nên lấy ví tiền, rút một tấm thẻ đen, phải là loại không có giới hạn, sau đó ném cho cô nói một câu “Em yêu, quẹt đi”. Cô đang chờ bị thẻ đập mặt, ai ngờ lại chờ được một câu như vậy của Vu Hạ Khôn.

Giản Du Du khiếp sợ trước sự bủn xỉn của anh. Sản nghiệp gia tộc anh nổi danh trong nước và ngoài nước, bên trong tiểu thuyết đã viết rõ rành rành rồi. Anh giàu như vậy mà nuôi một cô bồ nhí lại tính toán chi li như thế!

Giản Du Du tích cực tiếp cận, xoay cổ lại, không biết xấu hổ nói: “Tiền đó của em cho mẹ em rồi. Dù sao thì bà cũng phải ngậm đắng nuốt cay chẳng dễ dàng gì. Vậy nên tổng giám đốc Vu à, nếu thật sự thấy quần áo của em không vừa mắt…”

Giản Du Du cầm lấy vạt áo giơ lên một chút: “Em sẽ cởi ra cho ngài nhìn bên trong nhé. Dù sao thì người em cũng là của tổng giám đốc Vu ngài, sớm hay muộn cũng phải thấy…”

Vu Hạ Khôn thiếu chút nữa đã khiến mình sặc nước miếng, mắt thấy hành động của Giản Du Du không giống như đang giả vờ thì “Ê ê ê” liên tục mấy lần, cột sống thẳng tắp cũng xiêu vẹo, vội vàng đè lại bàn tay kéo váy của Giản Du Du.

Giản Du Du chớp mắt nhìn anh, chẳng hiểu sao mà Vu Hạ Khôn cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt hồng tai thay cho cô. Nghĩ đến tật xấu một lời không hợp là muốn cởi quần áo của cô, anh không dám buông tay, chỉ giận dữ nói: “Cô quá không biết xấu hổ!”

Giản Du Du tựa vào ghế ngồi, biết là anh đã mắc câu. Cô đâu phải là tên biến thái gì, chẳng thể nào cởi quần áo ở trước mặt mọi người được. Vả lại, cô còn mặc một chiếc áo ngắn tay và quần short denim phía trong, dù có cởi chiếc váy này ra thì vẫn ăn mặc bình thường.

Điều này liên quan đến một lý luận rất nổi tiếng – bạn vĩnh viễn không biết được rằng con gái đang mặc gì dưới lớp váy quyến rũ.

Cô chỉ chọc Vu Hạ Khôn thôi, thấy anh biết điều như vậy, không nhịn được mà rèn sắt khi còn nóng: “Vậy thì dù sao em cũng không có đồ gì để mặc…”

“Mua cho cô!” Vu Hạ Khôn ấn lấy tay cầm váy của Giản Du Du, mặt đỏ tai hồng, chân đau lưng nhức, buông lời thỏa hiệp: “Tôi mua cho cô là được rồi chứ!”

Giản Du Du mỉm cười để lộ hàm răng trắng xinh, không khách khí hôn “chụt” một cái lên khuôn mặt gần trong gang tấc đang nghiêng về phía mình của Vu Hạ Khôn. Cô còn giở giọng mềm mại và ngọt ngào nói: “Tổng giám đốc Vu, anh thật tốt!”

Lời tác giả:

Giản Du Du: Thật ra anh ấy rất biết điều.

Vu Hạ Khôn: Lý luận nổi tiếng – người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.